Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Các Ưu Tiên Hàng Đầu
ôi ghé vào nông trại nhà Wilkinson, nông trại giáp ranh phía tây vùng đất của Jack. Trước đây, bố tôi luôn thích chăn nuôi nhiều loại gia cầm khác nhau nhưng khoảng năm năm trước, các nhà láng giềng của chúng tôi đã chuyển sang chăn nuôi gia súc hết rồi. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là giờ đây cánh đồng đang đầy những cừu. Trừ phi là tôi nhầm lẫn ghê lắm, còn không thì đám cừu này là cừu của anh Jack đây.
Tôi tìm thấy bác Wilkinson đang sửa chữa hàng rào bên đồng cỏ phía nam nhà ông. Trán ông quấn đầy băng.
“Gặp cháu bác mừng quá Tom à!” ông vừa thốt lên vừa nhảy dựng, rồi hối hả đi về phía tôi. “Bác rất tiếc về những gì đã xảy ra. Nếu có thể thì bác đã bắn tin cho cháu rồi. Bác biết cháu đang làm việc ở đâu đó trên miền bắc nhưng bác lại không có địa chỉ. Hôm qua bác đã gửi thư cho anh James của cháu đấy. Bác bảo cậu ấy phải về đây ngay.”
James là anh thứ của tôi và đang làm thợ rèn ở Ormskirk, phía tây nam Hạt. Miền đấy được bao bọc bởi toàn là đất bám rêu và đầm lầy nhão nhoét. Dù nếu ngày mai anh ấy có nhận được thư đi nữa, James cũng phải mất một hai ngày mới đến được đây.
“Bác có trông thấy chuyện đã xảy ra không ạ?” tôi hỏi.
Bác Wilkinson gật đầu. “Có chứ, và bác còn nhận lấy đòn này nữa này,” ông vừa đáp vừa chỉ vào cái đầu đang băng bó của mình. “Chuyện xảy ra ngay sau khi trời tối. Bác nhìn thấy lửa bùng lên nên chạy sang giúp. Thoạt tiên bác nhẹ cả người vì chỉ có kho chứa cỏ cháy thôi chứ không phải là ngôi nhà. Nhưng khi tiến đến gần hơn, bác thấy có vẻ không hay rồi vì quanh đấy có rất nhiều người đang lảng vảng. Vì là láng giềng ở gần nhà cháu nhất, nên bác thấy khó hiểu khi không biết làm thế nào bọn họ lại có thể đến nơi còn trước cả bác chứ. Rồi chẳng mấy chốc bác nhận ra rằng không có ai cố cứu lấy kho chứa cỏ hết; bọn họ đang lấy đồ ra khỏi nhà và chất lên cỗ xe thồ. Dấu hiệu cảnh báo duy nhất mà bác nhận được khi đang tiến về phía đám người đó là tiếng bước ủng từ đằng sau bác chạy lại. Trước khi kịp quay lại thì bác đã bị nện một cú chí tử vào đầu và xỉu lăn quay. Khi bác tỉnh dậy thì bọn chúng đã đi mất. Bác đã xem xét trong nhà nhưng không thấy bóng dáng của Jack hay gia đình cậu ấy đâu. Bác xin lỗi cháu, Tom ạ, bác không thể làm gì hơn.”
“Bác Wilkinson, cảm ơn bác đã chạy sang cố giúp,” tôi nói. “Cháu rất tiếc là bác đã bị thương. Nhưng bác có trông thấy mặt mũi người nào không ạ? Liệu bác có nhận ra chúng lần nữa không?”
Bác Wilkinson lắc đầu. “Bác không kịp đến đủ gần để nhìn thấy mặt người nào trong bọn ấy, nhưng gần đấy có một người phụ nữ ngồi uy nghi trên lưng con ngựa ô. Cũng là một giống ngựa quý hiếm đấy – loại thuần chủng như số ngựa người ta hay đua trong hội chợ chính mùa xuân ở Topley ấy mà. Bà ta đẹp lắm, cao lớn nhưng rất thon thả, với mái tóc đen dày óng ả. Bà ta không chạy lăng quăng như bọn còn lại. Dù còn ở cách một quãng xa nhưng bác có nghe thấy bà ta quát lên mấy tiếng nghe như là chỉ thị ấy. Giọng bà ta uy quyền lắm cơ.
“Sau khi lãnh cú giáng vào đầu, bác chẳng còn sức làm gì. Sáng ngày hôm sau bác vẫn còn ốm liệt giường, nhưng bác bảo thằng con đầu đi đến Topley để báo cáo lại sự việc cho ông Ben Hindle, viên cảnh sát vùng đấy. Hôm sau nữa ông ấy mang theo một đám dân làng. Họ lần theo con đường mòn hướng đông bắc chừng đâu được hai canh giờ và tìm thấy một cỗ xe thồ bị vất dọc đường cùng mấy bánh xe gãy hết cả. Họ có mang theo chó nên lần được mùi theo đường bộ cho đến khi dấu vết đột ngột mất đứt. Ben bảo ông ấy chưa từng chứng kiến một chuyện như thế. Cứ như thể bọn chúng bốc hơi đi mất. Thế nên chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc phải hủy bỏ cuộc truy lùng và quay trở về. Mà Tom này, sao cháu không vào trong nhà ăn chút gì nhỉ? Nhà bác sẵn lòng mời cháu vào ở tạm vài ngày cho đến khi anh James của cháu về tới.”
Tôi lắc đầu. “Cảm ơn bác Wilkinson ạ, nhưng tốt hơn cháu phải về Chipenden càng sớm càng tốt để thuật lại cho thầy cháu nghe việc đã xảy ra. Thầy cháu sẽ biết phải làm gì.”
“Chờ James về tới không phải hay hơn sao?”
Trong thoáng chốc tôi do dự, băn khoăn không biết nên nhắn gì lại cho James. Một phần trong tôi không muốn đưa anh ấy vào vòng nguy hiểm khi cho anh ấy biết là thầy trò chúng tôi sẽ lên đường đến Pendle. Nhưng đồng thời, hẳn là James muốn giúp giải cứu Jack và gia đình anh ấy lắm. Và thầy trò chúng tôi lại còn bị kém nhân lực hơn hẳn. Chúng tôi sẽ phải cần đến mọi sự giúp sức mà mình có thể có.
“Xin lỗi bác Wilkinson ạ, nhưng cháu nghĩ tốt nhất là mình phải lên đường ngay thôi. Khi James về tới, cảm phiền bác bảo lại với anh ấy rằng cháu đã đi đến Pendle cùng thầy cháu rồi nhé? Bác ạ, cháu khá chắc kẻ chịu trách nhiệm gây ra chuyện này là từ Pendle đến. Bác bảo hộ cháu là anh ấy phải đến thẳng nhà thờ tại Downham, trong quận Pendle. Nhà thờ nằm ở phía bắc ngọn đồi. Cha xứ tại đấy tên là cha Stocks. Cha ấy sẽ biết tìm thầy trò cháu ở đâu.”
“Bác sẽ nhắn lại cho Tom à. Mong là cháu tìm thấy Jack cùng gia đình cậu ấy được bình yên vô sự. Còn trong thời gian đấy bác sẽ trông chừng nông trại giùm cho – gia cầm cùng bầy chó của Jack sẽ được an toàn thôi. Khi nào gặp được cậu ấy cháu hãy bảo thế nhé.”
Tôi cảm ơn bác Wilkinson rồi lên đường đến Chipenden. Tôi lo lắng cho Jack, cho Ellie và bé con của hai anh chị lắm. Lo cho cả Alice nữa. Lời tranh luận của cô có lý lắm chứ. Alice đã thuyết phục được tôi rằng tốt nhất là để cho cô đi một mình. Nhưng Alice rất sợ hãi và tôi ngờ rằng, dù có nói gì đi nữa, hẳn cô cũng đang trong vòng nguy khốn tột cùng.
Gần trưa hôm sau tôi về đến Chipenden, đêm trước đấy tôi đã chợp mắt chút ít trong một kho chứa cỏ cũ kỹ. Không kịp chào hỏi gì tôi đã vội tuôn ra mọi chi tiết chính yếu, van nài Thầy Trừ Tà lên đường đi Pendle ngay lập tức – chúng ta có thể trao đổi trên đường đi mà, tôi đã bảo vậy, vì mỗi giây trì hoãn sẽ tăng thêm hiểm nguy cho gia đình con đấy. Nhưng thầy tôi chẳng chịu nghe lấy một lời, thầy khoát tay về phía ghế ngồi cạnh bàn bếp.
“Con hãy ngồi xuống nào,” thầy bảo tôi. “Dục tốc bất đạt đấy! Dẫu sao chuyến hành trình cũng sẽ ngốn mất nguyên buổi chiều rồi sang đến đêm nữa, mà đi đến Pendle lúc trời tối là chẳng khôn ngoan gì đâu.”
“Thế thì có sao ạ?” tôi phản đối. “Chẳng phải lúc nào đó chúng ta sẽ ở đấy một thời gian sao? Đằng nào thì chúng ta cũng phải trải qua lắm đêm tại đấy thôi.”
“Phải, quả là thế thật, nhưng vùng ven Pendle rất nguy hiểm vì ban đêm chúng được những kẻ tránh né ánh sáng mặt trời trông chừng và canh gác. Chẳng có cách nào lọt được vào nơi ấy mà không bị phát hiện, nhưng ít nhất vào ban ngày thì chúng ta sẽ đi đến nơi mà vẫn còn giữ được mạng sống.”
“Cha Stocks có thể giúp chúng ta đi vào trót lọt,” tôi vừa nói vừa nhìn quanh tìm bóng dáng cha ấy. “Cha Stocks biết rõ Pendle. Ắt cha phải biết cách để chúng ta đến Downham một cách an toàn vào ban đêm.”
“Ta cũng cho là thế, nhưng cha ấy đã rời khỏi đây gần ngay trước khi con về đến. Bọn ta đã bàn bạc cặn kẽ và cha Stocks đã cho ta mảnh ghép cuối cùng để nghĩ ra được cách giải quyết đám phù thủy. Nhưng một số giáo dân của cha Stocks ở Downham đang sợ hãi nên ông ấy không dám rời xa những người ấy lâu được. Nào, anh bạn, con hãy bắt đầu lại từ đầu và kể cho ta nghe mọi chuyện nào. Không được bỏ qua chi tiết nào nhé. Nói cho cùng thì đấy là cách hay ho hơn là đâm đầu ra đường trong khi hai chúng ta lại không có lấy đến nửa kế hoạch!”
Tôi làm theo, tự nhủ rằng, như thường lệ, chắc là Thầy Trừ Tà nói phải và đấy là cách tốt nhất để giúp Jack, nhưng khi kể xong câu chuyện, nước mắt đã dâng đầy mắt tôi khi tôi nghĩ đến những gì vừa xảy ra. Thầy Trừ Tà trừng trừng nhìn tôi trong vài giây rồi đứng dậy. Thầy bắt đầu đi tới đi lui qua sàn đá trước bệ lò sưởi phòng bếp.
“Ta lấy làm tiếc cho con. Hẳn phải rất khó khăn. Bố thì vừa qua đời, mẹ lại bỏ đi và giờ còn thêm chuyện này nữa. Ta biết là khó khăn thật, nhưng con phải biết kiềm chế tình cảm của mình. Lúc này chúng ta cần suy nghĩ thật minh mẫn bằng những cái đầu bình tĩnh. Đấy là cách tốt nhất để giúp gia đình con. Điều đầu tiên ta cần phải hỏi là con biết gì về những chiếc rương trong phòng mẹ con. Có điều gì con chưa kể cho ta không thế? Con có biết chút gì về những thứ trong mấy chiếc rương ấy không?”
“Mẹ con từng cất sợi xích bạc bà cho con trong chiếc rương gần cửa sổ nhất,” tôi nhắc cho thầy nhớ, “nhưng con không biết trong đấy có gì đâu ạ. Những gì mẹ con nói với con đều thật bí ẩn. Mẹ con bảo con sẽ tìm thấy lời đáp cho rất nhiều điều có lẽ từng khiến con băn khoăn. Rằng quá khứ và tương lai của bà đều ở trong các chiếc rương ấy và con sẽ phát hiện ra những chuyện về bà mà bà chưa từng nói cho bố con biết.”
“Vậy là con không biết gì hết à? Con chắc chứ?”
Tôi suy nghĩ thật hung một đỗi. “Có thể một trong những chiếc rương ấy có tiền ạ.”
“Tiền ư? Bao nhiêu tiền thế?”
“Con không biết. Mẹ con từng dùng ít tiền riêng của mình để mua nông trại nhưng vốn có bao nhiêu tiền thì con không biết. Tuy nhiên chắc hẳn vẫn phải còn lại một ít. Thầy có nhớ hồi đầu mùa đông, khi con ghé qua nhà để lấy mười đồng vàng mà bố con còn phải trả thầy cho kỳ học việc của con chứ? Chuyện là, mẹ con đã đi lên lầu trên và lấy tiền từ trong phòng của bà.”
Thầy Trừ Tà gật gù. “Vậy thì có khả năng bọn chúng đến đấy vì tiền. Nhưng nếu con bé nói đúng và bọn phù thủy có liên quan, ta không thể không nghĩ rằng hẳn còn phải có thứ gì khác. Với lại làm sao chúng lại biết là có mấy chiếc rương ở đấy?”
“Alice cho rằng có lẽ bọn chúng đã chiêm bói bằng gương đấy ạ.”
“Phải thế không nào! Cha Stocks có nhắc đến gương, nhưng ta không nghĩ ra là làm thế nào bọn chúng có thể nhìn thấy những chiếc rương trong căn phòng được khóa kín. Thật vô lý. Đằng sau chuyện này phải có gì đó quỷ quyệt hơn.”
“Như là gì ạ?”
“Ta chưa biết, anh bạn à. Nhưng con là người duy nhất có chiếc chìa khóa, làm sao bọn chúng lại có thể vào trong phòng mà không phải phá cửa chứ? Con bảo mẹ con đã bảo vệ căn phòng bằng cách nào đấy để ngăn chặn bao điều xấu xa cơ mà?”
“Vâng ạ, nhưng Alice nghĩ bọn chúng đã bắt Jack đi vào vì tự bọn chúng thì không vào phòng được. Trên cửa và trên tường có vấy máu,” tôi bảo. “Con nghĩ chắc bọn chúng phải đánh đập anh ấy để buộc anh ấy vào phòng đem mấy chiếc rương ra – mặc dù việc làm thế nào cánh cửa lại mở ra thì vẫn là điều bí ẩn. Mẹ con bảo căn phòng là nơi trú thân...”
Tôi thấy mình nghẹn ngào vì xúc động và Thầy Trừ Tà bước đến vỗ vỗ vai tôi an ủi. Đoạn thầy im lặng chờ đợi cho đến khi giọng tôi bình thường trở lại.
“Nào anh bạn, kể ta nghe nào.”
“Mẹ con bảo, một khi căn phòng được khóa lại, con có thể bước vào trong ấy và sẽ được an toàn khỏi bao thứ ma tà ở bên ngoài. Rằng căn phòng này được bảo vệ còn chắc chắn hơn ngôi nhà của thầy nữa. Nhưng con chỉ được sử dụng phòng ấy khi đang bị một thứ gì đó thật kinh khủng truy đuổi và tính mạng lẫn linh hồn con đang bị đe dọa. Mẹ con bảo cũng có một cái giá phải trả để sử dụng được căn phòng ấy. Rằng con còn trẻ nên sẽ không sao nhưng thầy thì không thể nào. Và rằng nếu cần thiết, con phải nói với thầy điều ấy...”
Thầy Trừ Tà trầm ngâm gật đầu rồi gãi gãi râu. “Ôi, anh bạn này, mọi chuyện đang mỗi lúc một thêm bí ẩn đây. Ta linh cảm trong chuyện này có gì sâu xa lắm. Gì đấy mà trước nay ta chưa từng gặp phải. Những gì chúng ta đối mặt giờ đây lại càng thêm cam go khi có liên quan đến những nạn nhân vô tội, nhưng ta chẳng có lựa chọn nào ngoài việc phải tiếp tục tiến tới. Chúng ta sẽ khởi hành đi Pendle trong vòng một giờ đồng hồ – chúng ta có thể tìm thấy chỗ nào đó chợp mắt dọc đường và sẽ đến nơi trước khi trời rạng, khi đấy sẽ an toàn hơn. Ta sẽ làm hết sức mình để giúp gia đình con, nhưng ta phải nói cho con điều này: trong việc này còn có nhiều sinh mạng đang bị đe dọa hơn mỗi gia đình con. Con biết đấy, ta đã quyết định cố gắng xử lý đám phù thủy ở Pendle một lần dứt điểm. Mà cũng chẳng sớm sủa gì nữa – cha Stocks đã mang đến vài tin rất xấu. Dường như lời đồn là thật: tộc Malkin và Deane đã tạm hòa hoãn và mọi hoạt động đang được tiến hành để kêu gọi tộc Mouldheel nhập bọn cùng chúng. Thế nên tình hình là rất xấu như ta đã lo ngại. Con có biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày đầu tháng Tám, chỉ còn cách nay không tới hai tuần không?”
Tôi lắc đầu. Sinh nhật của tôi là ngày thứ ba trong tháng ấy. Ngày duy nhất trong tháng Tám có chút ý nghĩa với tôi.
“Thế này nhé, cũng đến lúc con phải biết rồi. Đấy là một trong những buổi tiệc của các vị Cổ Thần. Họ gọi tiệc đấy là "Lễ Hội Mùa", và đấy là lúc các hiệp hội phù thủy nhóm họp cùng nhau cúng tế để lôi kéo quyền năng từ bóng tối.”
“Một trong bốn lễ sabbath lớn trong năm của phù thủy phải không ạ? Con có đọc về mấy lễ này nhưng con lại không rõ ngày tháng.”
“Thì giờ con đã biết về Lễ Hội Mùa rồi đây. Và từ những gì cha Stocks kể với ta thì dường như đám phù thủy ở Pendle đang chuẩn bị sẵn sàng để mưu toan thứ gì đấy đặc biệt hắc ám và nguy hiểm trong ngày hôm ấy. Và mối nguy hiểm thậm chí còn to lớn hơn khi lũ Mouldheel sẽ nhập bọn cùng và cả ba hiệp hội phù thủy sẽ đoàn kết lại, làm vậy sức mạnh của bọn chúng sẽ được gia tăng đáng kể. Phải là thứ vô cùng quan trọng mới lôi kéo được bọn chúng lại với nhau như thế. Cha Stocks chưa từng chứng kiến nhiều vụ tấn công vào các bãi tha ma đến vậy – hàng đống hàng đống xương đã bị lấy đi. Tin tức không hay về anh trai con cùng gia đình cậu ta làm cho mọi chuyện rắc rối hơn, nhưng các ưu tiên của chúng ta đã quá rõ ràng rồi.
“Thầy trò ta cần đến Pendle để gặp cha Stocks tại Downham. Chúng ta phải ngăn chặn bọn Mouldheel gia nhập vào cái liên minh ma quỷ ấy, và chúng ta cần tìm ra những người bị bắt. Nếu con bé Alice có thể giúp chúng ta việc này thì còn gì bằng. Bằng không, tự thân thầy trò chúng ta phải đi săn vậy.”
***
Các túi đồ đã được gói ghém sẵn sàng, hai thầy trò tôi chỉ mỗi việc bước qua cửa trước và khóa cửa lại mà thôi. Rốt cuộc chúng tôi cũng lên đường đến Pendle, và cũng chẳng sớm sủa gì nữa. Thế mà lúc này, thật đáng lo làm sao, Thầy Trừ Tà lại ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn bếp, lôi miếng đá mài ra khỏi túi và nhấc thanh trượng lên. Một tiếng cách vang lên khi lưỡi dao gấp bật ra ngoài, theo sau đấy là âm thanh cạ sồn sột khi thầy bắt đầu mài sắc mép dao.
Thầy ngước nhìn tôi rồi thở dài. Thầy đã đọc thấy vẻ bồn chồn thiếu kiên nhẫn trên mặt tôi. “Này anh bạn, ta biết con đang rất nóng lòng muốn khởi hành với lý do chính đáng. Nhưng chúng ta phải tiến hành mọi việc cho quy củ và phải sẵn sàng cho bất cứ tình huống bất ngờ nào. Ta có linh cảm rất xấu về chuyến đi này. Thế nên nếu có lúc nào ta bảo con phải bỏ chạy để giữ lấy mạng và dùng đến căn phòng đặc biệt của mẹ con, thì con sẽ làm chứ?”
“Gì cơ ạ? Chạy để rồi bỏ thầy lại phía sau ư?”
“Phải, ý ta chính xác là thế. Phải có ai đó tiếp nối nghề này của chúng ta. Ta chưa khi nào là kẻ thích khen ngợi đám học việc của mình cho lắm. Lời khen có thể không tốt cho con đâu. Lời khen có thể chui vào đầu con và bơm căng cảm nhận về giá trị để rồi con lại ngủ quên trên chiến thắng. Nhưng ta sẽ nói điều này. Không còn nghi ngờ gì nữa, con đã trở thành điều mẹ con từng hứa hẹn – con là cậu bé học việc giỏi nhất ta từng có. Ta không thể cứ sống trên đời mãi được nên có lẽ con thật sự là chân học việc cuối cùng của ta, là người mà ta phải chăm chút để tiếp tục gánh vác công việc của mình trong Hạt này. Nếu ta có bảo, con hãy rời khỏi Pendle ngay lập tức mà không được chất vấn hay liếc nhìn lại sau lưng và phải vào ẩn náu trong căn phòng ấy. Con có hiểu chưa?”
Tôi gật đầu.
“Và nếu cần thiết, con sẽ nghe theo lời ta chứ?”
“Vâng ạ,” tôi đáp. “Con sẽ làm theo.”
Rốt cuộc Thầy Trừ Tà cũng hài lòng, tiếng cách vang lên khi mũi dao thụt vào trong thanh trượng. Mang theo túi cho cả hai thầy trò cùng thanh trượng của mình, tôi đi theo Thầy Trừ Tà ra ngoài và chờ cho đến khi thầy khóa cửa. Thầy dừng lại trong thoáng chốc, nhìn lên ngôi nhà, đoạn buồn bã mỉm cười với tôi.
“Được rồi, anh bạn, ta lên đường thôi! Chúng ta trì hoãn quá lâu rồi đấy!”
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương