One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3176 / 111
Cập nhật: 2019-07-26 06:26:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nợ Máu
hi Eragon sải bước xuống cổng cung điện, nó thấy bà lang Angela, đang ngồi bắt cheo chân một góc gần cánh cổng. Bà đang đan cái gì đó có vẻ như cái mũ màu xanh và trắng, cùng vài kí tự kì lạ ở trên vành mà nó không nhìn rõ nghĩa. Solembum nằm bên cạnh bà, cái đầu nó ngả vào vạt áo bà, một bàn chân gác lên đầu gối phải Angela.
Eragon ngạc nhiên dừng lại. Nó đã không thấy họ từ - phải mất một lúc mới nhớ lại – từ ngay sau cuộc chiến tại Urû’baen. Sau đó họ như biến mất tăm.
“Xin chào,” Angela vẫn không ngẩng lên.
“Xin hcoaf,” Eragon đáp. “Bà đang làm gì thế?”
“Đan mũ.”
“Cái đó tôi thấy, nhưng sao ở đây?”
“Vì tôi muốn gặp cậu.” Đôi đũa đập lách cách liên hồi, di chuyển như thể những luồng lửa quấn lấy nhau. “Tôi nghe cậu, Saphira, những quả trứng và cácEldunarí sẽ rời Alagaësia.”
“Như bà đã tiên đoán,” nó nhăn mặt, hơi nản vì bà có thể khám phá ra những bí mật tưởng chừng sâu kín nhất. Bà không thể nghe trộm nó – bùa chú của nó sẽ chặn lại – và cho đến giờ nó biết không ai từng nói với bà hay Solembum về sự tồn tại của những quả trứng và các Eldunarí.
“À, phải, nhưng tôi nghĩ sẽ không tiễn cậu đâu.”
“Làm sao bà biết? Từ Arya à?”
“Cô ta? Ha! Khó đấy. Không, tôi có cách riêng thu thập thông tin mà.” Bà ngừng đan, ngước lên chớp mắt nhìn nó. “Mà tôi cũng không cho cậu biết đâu. Tôi cũng phải giữ một vài bí mật chứ.”
“Hửm.”
“Cứ hửm đi. Cậu mà cứ thế thì tôi không chắc chắn vì sao mình không muốn đến đây mất.”
“Tôi xin lỗi. Tôi đang cảm thấy có chút … khó ở.” Sau một hồi Eragon nói, “Vì sao bà muốn gặp tôi?”
“Tôi đã muốn nói từ biệt và chúc cậu may mắn.”
“Cảm ơn bà.”
“Mmh. Đừng mãi suy nghĩ cậu sẽ ở đâu nữa. Cứ đảm bảo cậu phơi nắng đủ là được.”
“Tôi sẽ. Thế bà và Solembum thì sao? Các vị sẽ ở lại trông chừng Elva chứ? Bà từng nói vậy mà.”
Bà lang khịt mũi vẻ rất thiếu nữ tính. “Ở lại à? Làm sao mà tôi ở lại được khi Nasuada có vẻ định dò xét mọi pháp sư trên mảnh đất này được?”
“Bà cũng nghe chuyện này rồi à?”
Bà nhìn nó. “Tôi phản đối. Tôi phản đối cực lực. Tôi sẽ không bị đối xử như đứa trẻ đã làm gì đó hư hỏng đâu. Không, đây là lúc Solembum và tôi đến nơi nào thân thiện hơn: rặng Beor chẳng hạn, hay có lẽ Du Weldenvarden không biết chừng.”
Eragon lưỡng lự một hồi, rồi nói, “Các vị có muốn đi cùng tôi và Saphira không?”
Solembum hé một mắt, quan sát nó khoảng hai giây rồi nhắm lại.”
“Cậu thật tử tế,” Angela nói, “nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ từ chối. Ít nhất là trong thời điểm này. Ngồi một chỗ canh chừng các Eldunarí và đào tạo các Kỵ Sỹ có vẻ nhàm chán … - cho dù nuôi nấng một mớ rồng có vẻ lý thú đấy. Nhưng không; trong thời gian này, Solembum và tôi sẽ ở Alagaësia. Ngoài ra tôi muốn để mắt đến Elva trong vài năm tới, dù tôi không thể trực tiếp làm vậy.”
“Bà không chán dự phần những sự kiện thú vị nhỉ?”
“Không bao giờ. Chúng như gia vị trong cuộc sống vậy.” Bà nhấc cái mũ đã xong nửa chừng. “Cậu thích nó chứ?”
“Cũng đẹp. Màu lam bắt mắt đấy. Nhưng các ký tự viết gì vậy?”
“Raxacori – ồ đừng để ý. Nó chả có nghĩ gì với cậu đâu.Cậu và Saphira nhé lên đường bình an cho Eragon. Chú ý coi chừng mấy con sâu tai và chuột sóc đấy. Lũ đấy hung hãn lắm, chuột sóc ấy.”
Nó mỉm cười. “Bà cũng bảo trọng, cả ngươi nữa Solembum.”
Một mắt con mèo ma lại mở ra. Bảo trọng, Người-đồ-sát-Vua.
Eragon rời tòa nhà, đi xuyên qua thành phố tới căn nhà Jeod và vợ ông Helen đang sống. Đó là một gian nhà yên tĩnh, có tường cao, vườn lớn, các gia nhân cúi chào từ cổng vào. Helen thực rất thành công. Bằng cách cung ứng cho quân Varden – và giờ là vương quốc của Nasuada – những vật tư thiết yếu, bà nhanh chóng dựng nên một công ty thương mại còn lớn hơn cái Jeod có hồi còn ở Teirm.
Eragon thấy Jeod đang rửa chén bát chuẩn bị cho bữa tối. Từ chối dùng bữa với họ, Eragon mất vài phút giải thích cho Jeod những điều đã nói với Nasuada. Lúc đầu Jeod ngạc nhiên hơi buồn bã, nhưng cuối cùng ông đồng ý rằng cần thiết để Eragon và Saphira rời đi cùng những quả trứng rồng. Cũng như Nasuada và bà lang, Eragon mời Jeod đi cùng nó.
“Cháu lôi khéo ta dữ đấy,” Joed nói. “Nhưng chỗ của ta là ở đây. Ta còn công việc, và sau thời gian dài lần đầu Helen được hạnh phúc. Ilirea đã trở thành nhà chúng ta, và cả hai đều không muốn thu vén rời đi đâu cả.”
Eragon gật đầu hiểu.
“Nhưng cậu … cậu sẽ đi tới những nơi ít người trừ lũ rồng hay các Kỵ Sỹ có thể tới. Nói cho ta hay, cháu có biết có gì ở phía Đông không? Ở đó có biển chứ?
“Nếu bác đi đủ xa.”
“Thế trước đó?”
Eragon so vai. “Hầu hết là đất trống, hay theo lời các Eldunarí nói như vậy, và cháu cũng không nghĩ trong thế kỉ trước có gì khác.”
Rồi Jeod tiến lại nó hạ thấp giọng. “Vì cháu sắp rời đi… ta sẽ nói cho cháu. Cháu có nhớ khi ta kể về Arcaena, một hội kín bảo tồn kiến thức khắp Alagaësia không?”
Eragon gật đầu. “Bác có nói Tu sĩ Heslant là một trong số họ.”
“Cả ta nữa.” Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Eragon, Jeod ngượng ngùng vuốt tay lên mái tóc. “Ta đã gia nhập họ lâu rồi, khi ta còn trẻ và còn những lý do để cống hiến. Ta đã chuyển cho họ thông tin và thư tín hàng bao năm qua, và họ cũng giúp lại ta nữa. Dù sao, ta nghĩ cháu nên biết. Brom là người duy nhất ta từng nói.”
“Kể cả Helen sao?”
“Kể cả bà ấy… Dù sao, khi ta kết thúc cuốn sách về cháu và Saphira và cuộc nổi dậy của Varden, ta sẽ gửi nó đến tu viện chính ở rặng Spine, chúng sẽ là những chương mới của Domia abr Wyrda. Câu chuyện của cháu sẽ không bị lãng quên đâu, Eragon à; cái đó ta hứa với cháu.”
Eragon thấy mẩu tin này lảm nó cảm thấy kì lạ. “Cảm ơn bác.” Nó ôm chặt Joed.
“Và cháu nữa, Eragon Khắc tinh của Tà thần.”
Sau đó, Eragon quay trở lại tòa nhà, nơi nó và Saphira vẫn sống cùng Roran và Katrina, đang đợi nó về dùng bữa.
Suốt bữa ăn câu chuyện chỉ quay quanh Arya và Fírnen. Eragon không nói về kế hoạch rời đi cho tới sau khi bữa ăn kết thúc và cả ba người – lẫn đứa trẻ - ngồi nghỉ trong phòng nhìn ra sân nhà, nơi Saphira đang nằm táp nhau cùng Fírnen. Họ ngồi uống rượu hoặc trà, rồi nhìn mặt trời lặn phía xa xa.
Sau một khoảng thời gian thích hợp, Eragon bắt đầu lôi vấn đề ra. Như nó nghĩ, Katrina và Roran đều lo lắng và cố thuyết phục nó đổi ý. Eragon phải mất gần cả tiếng mới nói hết lý do, còn họ tranh luận từng điểm một và không chịu nhân nhượng cho tới khi ho trả lời từng tí một.
Cuối cùng, Roran thốt lên, “Trời ạ, chú là gia đình mà! Chú không thể rời được.”
“Em phải đi. Anh cũng biết rõ như em vậy, anh chỉ không muốn thừa nhận thôi.”
Roran nắm tay dộng xuống mặt bàn, rồi bước lại phía cánh cửa sổ mở toang, răng nghiến chặt lại.
Đứa bé quấy khóc, Katrina dỗ, “Shh, con nào,” vừa vỗ nhẹ lưng con bé.
Eragon bước lại gần Roran. “Em biết đó không phải điều anh muốn. Em cũng không muốn, nhưng em không có lựa chọn nào cả.”
“Dĩ nhiên cậu có lựa chọn chứ. Hơn ai hết cậu được quyền lựa chọn chứ.”
“Ài, chuyện đó là việc nên làm mà.”
Roran gầm gừ, bắt chéo tay.
Phía sau họ Saphira nói, “Nếu em đi, em sẽ không thể làm một người chú tốt của Ismira được. Con bé sẽ phải lớn lên mà không bao giờ biết em ư?”
“Không,” Eragon bước lại nói. “Em vẫn có thể nói chuyện với con bé, và em sẽ đảm bảo con bé được bảo vệ kĩ càng; có khi em còn gửi được quà cho nó nữa.” Nó quỳ xuống thò ngón tay ra, con bé nắm chặt lấy kéo mạnh hơn nhiều ở tuổi mình.
“Nhưng em sẽ không ở đây.”
“Không … em sẽ không ở đây.” Eragon nhẹ nhàng rút tay khỏi ngón tay khỏi Ismira, quay lại đứng bên Roran. “Như em nói, anh chị vẫn có thể đi cùng em.”
Cơ hàm Roran căng lại. “và từ bỏ thung lũng Palancar ư?” Anh lắc đầu. “Chú Horst và những những người khắc đã chuẩn bị đề trở về rồi. Chúng ta sẽ tái thiết Carvahall thành một nơi hoàng tráng nhất cả dãy Spine. Em có thể giúp, thế sẽ như trước mà.”
“Em ước mình có thể.”
Phía dưới Saphira phát ra tiếng lục tục, chúi mõm vào bên cổ Fírnen. Con rồng xanh cũng xích lại gần cô nàng hơn.
Roran nhẹ giọng hỏi, “Có cách nào khác không Eragon?”
“Saphira và em không nghĩ ra.”
“Khỉ thật – như thế không đúng tí nào. Đáng ra chú không phải sống một mình ở nơi khỉ ho cò gáy ấy chứ.”
“Em sẽ không ở một mình đâu. Blödhgarm và vài tiên nhân khác sẽ đi cùng bọn em.”
Roran ra vẻ mất kiên nhẫn. “Chú biết anh có ý gì mà.” Anh day day góc bộ ria, dựa tay vào bờ đã dưới cửa sổ. Eragon có thể những bắp thịt trên tay anh phập phồng. Rồi Roran nhìn nó nói, “Cậu sẽ làm gì một khi tới nơi cậu hướng đến?”
“Tìm một ngọn đồi hoặc vách đá rồi xây một tòa nhà trên đó: đủ lớn để làm nhà cho lũ con rồng, giữ chúng an toàn. Còn anh thì sao? Sau khi tái thiết làng, anh sẽ làm gì?”
Roran cười nhạt. “Cũng tương tự. Với tiền cống nạp từ trong thung lũng, anh định xây một tòa lâu đài trên ngọn đồi chúng ta vẫn hay nói ấy. Không to đâu, chỉ là xây cất một chút tường rào, đủ để cầm cự bọn Urgal có thể tấn công thôi. Cũng phải mất chừng vài năm, nhưng rồi chúng ta sẽ được phòng ngự ổn thỏa, không như hồi bọn Ra’zac kéo tới cùng lũ lính.” Anh liếc qua Eragon. “Chúng ta sẽ có chỗ cho rồng nữa.”
“Thế anh có chỗ cho hai con rồng không?” Eragon ra hiệu về phía Saphira và Fírnen.
“Có khi không … Saphira thấy thế nào khi phải rời nó?”
“Cô nàng không thích lắm, nhưng biết đó là chuyện cần thiết.”
“Mmh.”
Mặt trời đang lặn chiếu lên mặt Roran màu hổ phách; Eragon ngạc nhiên nhận ra những nét mờ nhăn trên mày và quanh mắt Roran. Nó nhìn thấy dấu hiệu tuổi già đang dần tới. Cuộc sống trôi thực nhanh.
Katrina đặt Ismira xuống nôi. Rồi cô đứng lên cạnh họ bên cửa sổ, đặt tay lên vai Eragon. “Anh chị sẽ nhớ em lắm, Eragon à.”
“Em cũng thế,” nó chạm tay cô. “Chúng ta không phải từ biệt ngay đâu. Em vẫn mong anh chị có thể đi cùng tới Ellesméra. Em nghĩ hai người sẽ thích ngắm nhìn nơi đó, và chúng ta có thể thêm được vài ngày gần nhau.”
Roran ngoảnh đầu sang Eragon. “Bọn anh không thể đi suốt tới Du Weldenvarden cùng Ismira được. Con bé còn nhỏ quá. Quay lại thung lũng Plancar cũng đủ nhọc rồi, hành trình tới Ellesméra thì quả là không thể.”
“Kể cả nếu trên lưng rồi à?” Eragon cười nhìn nét mặt ngạc nhiên trên mặt hai người. “Arya và Fírnen đã đồng ý đưa anh chị tới Ellesméra trong khi Saphira và em mang những quả trứng rồng từ nơi cất giấu.”
“Bay tới Ellesméra mất bao lâu?” Roran cau mày.
“Khoảng một tuần lễ. Arya định viếng thăm vua Orik ở Tronjheim trên đường nữa. Anh chị sẽ thoải mái và an toàn cả quãng đường mà. Ismira sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Katrina và Roran nhìn nhau, rồi cô nói, “Sẽ thực tốt nếu được tiễn Eragon lên đường, Em cũng luôn được nghe kể những thành phố tiên nhân đẹp dường nào…”
“Em có chắc là được không?” Roran hỏi.
Cô gật đầu. “Đến khi anh vẫn bên cạnh hai mẹ con em.”
Roran im lặng một hồi rồi nói, “Tốt, anh cho là chú Horst và những người khác có thể đi trước mà không cần bọn mình.” Nụ cười nở ra dưới bộ râu, anh khúc khích. “Anh không bao giờ nghĩ có thể thấy rặng Beor hay một thành phố tiên nhân, nhưng sao không nhỉ? Chúng ta vẫn có thể khi còn cơ hội mà.”
“Hay lắm, vậy là ổn thỏa rồi,” Katrina tươi cười. “Chúng ta sẽ tới Du Weldenvarden.”
“Làm sao bọn anh trở lại?” Roran hỏi.
“Trên lưng Fírnen,” Eragon đáp. “Hoặc em nghĩ Arya sẽ cho người hộ tống anh chị về thung lũng Palancar, nếu anh muốn cưỡi ngựa hơn.”
Roran ra vẻ nhăn nhó. “Không, không bằng ngựa đâu. Nếu anh không bao giờ phải cưỡi ngựa nữa, giờ vẫn còn quá sớm.”
“Ồ? Vậy em cho là anh không muốn Hỏa Tuyết nữa?” Eragon nhướng mày khi nó nhắc tên con ngựa đã tặng Roran.
“Chú biết ý anh mà. Anh rất mừng được giữ Hỏa Tuyết, kể cả khi anh không cần nó trong một thời gian.”
“Mm-hmm.”
Họ đứng bên cửa sổ thêm khoảng một tiếng – mặt trời đã lặn, bầu trời dần ngả màu tím đen và những ngôi sao lập lòe hiện ra – nói chuyện về hành trình sắp tới và những thứ Eragon và Saphira phải mang theo khi rời Du Weldenvarden tới vùng đất xa xôi. Phía sau Ismira đang ngủ yên trong nôi, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lại đặt dưới cằm.
Sáng sớm hôm sau, Eragon dùng tấm gương phép bằng bạc liên lạc với Orik ở Tronjiheim. Nó chờ vài phút, rồi thấy gương mặt Orik hiện ra, ông lùn đang chải bộ râu bằng một chiếc lược ngà.
“Eragon!” Orik la lên vẻ vui sướng rõ ràng. “Em thế nào rồi? Đã lâu chúng ta không nói chuyện rồi?”
Eragon đồng ý, cảm thấy hơi có lỗi. Rồi nó nói với Orik về quyết định cùng những lý do nó rời đi. Orik ngừng chải, lắng nghe mà không ngắt lời, tỏ vẻ nghiêm túc. Khi Eragon kết thúc, Orik nói, “Anh sẽ rất buồn khi em đi, nhưng anh đồng ý, đó là chuyện em phải làm. Anh cũng đã nghĩ đến chuyện này – băn khoăn những con rồng sẽ sống ở đâu – nhưng anh không nói với ai hết, bởi lũ rồng cũng có quyền chia sẻ mảnh đất này như chúng ta vậy, kể cả khi chúng ta không muốn thích chúng săn Feldûnost hay đốt những ngôi làng. Tuy nhiên, nuôi nấng lũ rồng ở một nơi khác sẽ là tốt nhất.”
“Em mừng vì anh chấp thuận,” Eragon nói. Nó kể cho Orik về ý tưởng về các Urgal và người lùn nữa. Lần này Orik hỏi rất nhiều, Eragon có thể thấy ông thấy rất nghi hoặc đề nghị này.
Sau một hồi im lặng dài nhìn xuống bộ râu, Orik nói, “Nếu em đề đạt chuyện này với bất cứ grimstnzborithn trước anh, họ sẽ nói không ngay. Nếu em có nói với anh trước khi chúng ta tấn công Đế chế, anh cũng sẽ nói không. Nhưng giờ đây sau khi chiến đấu cùng Urgal, rồi tự mình thấy chúng ta vô dụng đến thế nào trước Murtagh hay Thorn hay Galbatorix hay con quái vật Shruikan ấy … giờ anh không còn thấy như vậy nữa.” Ông nhìn lên Eragon qua lông mày rậm rạp. “Điều đó có thể khiến anh mất ngôi vua, nhưng vì lợi ích của knurlan mọi nơi mà anh sẽ chấp nhận – vì lợi ích của họ, dù họ có nhận ra hay không.”
Một lần nữa Eragon thấy tự hào vì đã nhận Orik làm anh em kết nghĩa. “Cảm ơn anh,” nó nói.
Orik càu nhàu. “Dân tộc anh chẳng bao giờ muốn chuyện này cả, nhưng anh vẫn thấy mừng. Khi nào họ được biết?”
“Trong khoảng vài ngày. Nhiều nhất là một tuần.”
“Giống loài anh có cảm thấy gì không?”
“Có lẽ. Em sẽ hỏi Arya. Dù sao, em sẽ liên lạc lại với anh khi xong chuyện.”
“Tốt lắm, rồi chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp. Bảo trọng và cứng cáp nhé, Eragon.”
“Mong thần Helzvog dõi theo anh.”
o O o
Ngày hôm sau họ rời Ilirea.
Đó là một sự kiện riêng tư, không tiền hô hậu ủng, khiến Eragon rất mừng. Nasuada, Jörmundur, Jeod và Elva tiễn họ bên ngoài cổng Nam thành phố, nơi Saphira và Fírnen đang ngồi cạnh huých đầu nhau trong khi Eragon và Arya kiểm tra yên cương. Roran và Katrina đến sau vài phút: Katrina bế Ismira bọc trong một tấm chăn, Roran mang theo hai túi chứa thức ăn, chăn chiếu và mấy món khác hai bên vai.
Roran đưa túi cho Arya buộc vào trên túi yên Fírnen.
Rồi Eragon và Saphira nói lời từ biệt, giây phút khiến Eragon khó khăn hơn nhiều so với Saphira. Không chỉ có những dòng lệ, cả Nasuada và Jeod đều khóc khi họ ôm chặt nó, chúc nó và Saphira những lời tốt đẹp nhất. Nasuada cũng tạm biệt Roran, cảm ơn anh vì sự giúp đỡ chống lại Đế chế.
Cuối cùng khi Eragon, Arya, Roran và Katrina sắp leo lên mình hai con rồng, một giọng phụ nữ vang lên, “Đứng đấy!”
Eragon khựng lại, chân vẫn gác trên chân trước Saphira, thấy Birgit đang lao về phía họ từ cánh cổng, tấm váy xám phồng lên, và chàng trai trẻ con bà, Nolfavrell, đang theo sát bà với nét mặt vô vọng. Birgit cầm sẵn trên tay một tay gươm trần. Trên tay còn lại là một cái khiên gỗ.
Eragon chột dạ.
Lính gác Nasuada ngay lập tức dàn ra chắn giữa họ, nhưng Roran la lên, “Để họ qua!”
Nasuada ra hiệu cho lính gác lùi lại.
Vẫn không chậm lại, Birgit tiến thắng về phía Roran.
“Birgit, đừng thế,” Katrina thấp giọng, nhưng bà tảng lờ cô. Arya nhìn họ không chớp mắt, tay đặt vào chuôi gươm.
“Cây Búa Dũng Mãnh. Tôi luôn nói tôi sẽ giành lại đền bù từ cậu vì cái chết của chồng mình, và giờ tôi đến lấy nó đây, đó là quyền của tôi. Cậu sẽ chiến đấu với tôi, hay trả món nợ đây?”
Eragon bước đến bên Roran. “Birgit, vì sao dì làm thế? Sao lại là lúc này? Dì không thể tha thứ cho anh ấy và để đau thương lại phía sau sao?”
Anh có muốn em nuốt bà ấy không? Saphira hỏi.
Chưa đến lúc.
Birgit lờ nó đi, mắt vẫn dán vào Roran.
“Mẹ,” Nolfavrell kéo vạt váy bà, nhưng bà không để ý tới chàng trai.
Nasuada xen vào. “Tôi biết bà,” cô nói với Birgit. “Bà đã chiến đấu cùng những những đàn ông suốt cuộc chiến.”
“Vâng tâu Bệ Hạ.”
“Bà có tranh cãi gì với Roran vậy? Anh ấy đã chứng minh mình là một chiến binh tuyệt vời và rất có giá trị không chỉ một lần, tôi sẽ rất không vui nếu mất anh ta.”
“Anh ta và gia đình phải chịu trách nhiệm vì lũ lính đã giết chồng tôi.” Bà nhìn Nasuada một lúc. “Lũ Ra’zac đã ăn ông ấy, tâu Bệ Hạ. Chúng ăn rồi hút sạch tủy trong xương ông ấy. Tôi không thể tha thứ được, và tôi sẽ được đền bù vì chuyện đó.”
“Đó không phải là lỗi của Roran,” Nasuada nói. “Chuyện đó thật vô lý, ta nghiêm cấm đấy.”
“Không, không đâu,” Eragon nói dù nó ghét phải thế. “Theo tục lệ của chúng tôi, dì ấy có quyền được yên cầu trả giá bằng máu từ bất kì ai có trách nhiệm với cái chết của Quimby.”
“Nhưng đó không phải là lỗi của Roran!” Katrina la lên.
“Nhưng nó đúng là lỗi của anh,” Roran thấp giọng. “Anh có thể tự nộp mình cho bọn lính. Anh có thể dụ chúng đi. Hoặc anh có thể tấn công. Nhưng anh đã không làm vậy. Anh đã trốn đi, và bởi thế Quimby chết.” Anh nhìn sang Nasuada, “Đây là chuyện chúng tôi phải tự giải quyết với nhau, tâu Bệ Hạ. Đây là chuyện danh dự, cũng như Thử thách Trường Đao đối với người vậy.”
Nasuada cau mày nhìn Eragon. Nó gật đầu, nên cô miễn cưỡng lui lại.
“Thế nào đây, Cây Búa Dũng Mãnh,” Birgit hỏi.
“Eragon và tôi đã giết lũ Ra’zac ở Helgrind rồi,” Roran trả lời. “Như thế chưa đủ sao?”
Birgit lắc đầu không nao núng. “Không.”
Roran khựng người, cơ bắp trên cổ săn lại. “Đây có phải là thứ dì muốn không, Birgit?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi sẽ trả món nợ của mình.”
Khi Roran nói xong, Katrina rền rĩ, lao vào chắn giữa anh và Birgit, vẫn bế đứa trẻ trong tay. “Tôi sẽ không để cho dì làm chuyện đó đâu? Gì không thể hại anh ấy! Không phải bây giờ! Không phải sau tất cả những thứ chúng ta đã trải qua!”
Khuôn mặt Birgit vẫn trơ như đá, không có vẻ gì sẽ lùi lại. Tương tự, Roran không tỏ cảm xúc gì khi ôm lấy eo Katrina, dễ dàng đẩy cô sang một phía. “Giữ lấy chị ấy, được không?” anh lạnh lùng nói với Eragon.
“Roran…”
Người anh họ nhìn chằm chằm nó, rồi quay sang Birgit.
Eragon đỡ lấy vai Katrina, cố giữ cô không lao đến Roran, rồi nó nhìn Arya kêu cứu. Cô liếc về phía thanh gươm của mình, nhưng nó lắc đầu.
“Thả chị ra! Thả ra!” Katrina gào lên. Đứa trẻ bắt đầu gào khóc trong vòng tay cô.
Không rời mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, Roran tháo thắt lưng ra thả xuống mặt đất, cùng con dao, lẫn cây búa mà quân Varden tìm thấy trên đường phố Iilrea sau cái chết của Galbatorix. Rồi Roran cởi aoas khoác ra để lộ bộ ngực đầy lông.
“Eragon, tháo lưới phòng hộ của anh ra,” anh nói.
“Em…”
“Tháo ngay!”
“Roran, không!” Katrina thét lên. “Anh phải phòng thủ chứ.”
Anh ấy điên rồi, Eragon nghĩ thầm, nhưng không dám can thiệp. Nếu nó ngăn Birgit lại, nó sẽ làm nhục Roran, rồi dân cư thung lũng Palancar sẽ không còn tôn trọng anh họ nó nữa. Mà Eragon biết Roran thà chết còn hơn để chuyện đó xảy ra.
Dù sao, Eragon cũng không thể để Birgit giết Roran được. Nó sẽ để bà được trả giá, nhưng không hơn. Thầm thì thốt lên bằng cổ ngữ - để không ai có thể nghe thấy nó dùng từ gì – nó làm như Roran bảo, nhưng cũng đặt thêm ba lưới phòng hộ trên anh họ mình: một để bảo vệ xương sống cổ tổn thương; một để giữ xương sọ không bể; một để bảo đảm nội tạng được nguyên vẹn. Những vết thương khác thì Eragon tự tin có thể chữa nếu cần, nếu Birgit không chém đứt tứ chi.
“Xong rồi,” nó nói.
Roran gật đầu bảo Birgit, “Tới lấy nợ máu từ tôi đi, rồi hãy để cuộc tranh chấp giữa chúng ta chấm dứt.”
“Cậu sẽ không đánh lại tôi chứ?”
“Không.”
Birgit nhìn anh khong giây lát, rồi bà quăng khiến xuống đất, bước vài thước tới gần Roran. Bằng giọng nhỏ chỉ đủ Roran nghe thấy – dù Eragon và Arya dễ dàng nghe thấy bằng thính lực như mèo – nói. “Tôi yêu Quimby. Ông ấy là cuộc đời của tôi, và ông ấy chết bởi cậu.”
“Tôi xin lỗi,” Roran thì thầm.
“Birgit,” Katrina van nài. “Làm ơn…”
Không ai di chuyển, kể cả những con rồng. Eragon thấy mình đang nín thở. Tiếng khóc nấc nghẹn của đứa bé là tiếng động lớn nhất.
Rồi Birgit nhấc thanh gươm khỏi ngực Roran. Bà với ra tóm lấy tay phải anh rồi dí lưỡi gươm ngang lòng bàn tay. Roran nhăn mặt khi lưỡi gươm cắt vào, nhưng anh không rút lại.
Một nét đỏ thẫm xuất hiện trên da anh. Máu tràn ra lòng bàn tay và nhỏ từng giọt xuống, thấm vào đất vụn, chỉ để lại những vệt thẫm.
Birgit ngưng kéo thanh gươm, giữ yên nó trên tay Roran thêm một lúc. Rồi bà lui lai, hạ thấp thanh gươm lúc này một bên lưỡi đã nhuộm đỏ tươi. Roran dí ngón tay lên miệng vết thương, máu tươi trào ra giữa chúng, rồi ép bàn tay vào hông.
“Tôi đã được trả nợ,” Birgit nói. “Cuộc tranh chấp đã chấm dứt.”
Rồi bà quay lại, nhặt khiên lên, sải bước về thành phố, Nolfavrell bám theo sát gót.
Eragon thả Katrina ra, cô lao đến bên Roran. “Đồ ngốc,” cô cay đắng nói. “Đồ ngốc đầu heo ương bướng. Đây, để em coi.”
“Đó là cách duy nhất,” Roran nói, như thể đang ở xa lắm.
Katrina nhăn mặt, khuôn mặt căng thẳng kiểm tra vết cắt trên tay anh. “Eragon, em nên chữa lành nó.”
“Không,” Roran nói sắc gọn. Anh nắm bàn tay lại. “Không, đây là vết sẹo anh sẽ giữ.” Anh nhìn quanh. “Có mảnh vải nào tôi có thể dùng băng bó được không?”
Sau một giây bối rối, Nasuada chỉ vào một lính gác nói, “Xé phần dưới áo choàng ra đưa cho anh ta.”
“Chờ đã,” Eragon nói trong khi Roran bắt đầu quấn mảnh vải quanh tay. “Em sẽ không chữa lành, nhưng ít nhất để em ếm bùa ngăn vết cắt nhiễm trùng chứ, được không?”
Roran lưỡng lự. Rồi anh gật đầu đưa tay cho Eragon.
Eragon chỉ mất vào giây nói câu thần chú. “Đây,” nó nói. “Giờ nó sẽ không chuyển màu xanh tím rồi sung lên như miếng bóng lợn nữa.”
Roran nhăn mặt, Katrina nói, “Cảm ơn em Eragon.”
“Giờ chúng ta đi được chưa?” Arya hỏi.
Năm người bọn họ treo lên hai con rồng, Arya giúp Roran và Katrina an toàn trèo lên yên cương trên lưng Fírnen, đã được gắn thêm những vòng và dây đai bổ sung. Khi họ đã ngồi nghiêm chỉnh trên lưng con rồng xanh, Arya giơ tay. “Tạm biệt, Nasuada! Tạm biệt, Eragon và Saphira! Chúng tôi sẽ chờ các bạn ở Ellesméra!”
Tạm biệt!Fírnen cất tiếng trầm. Cậu chàng giang cánh nhảy lên, đập nhanh để nâng trọng lượng của cả bốn người, với sự giúp sức của hai Eldunarí Arya mang theo.
Saphira gầm lên sau cậu chàng, Fírnen cũng đáp lại bằng một tiếng kêu như tù và trước khi quay đi hướng theo phía Đông Nam về rặng Beor.
Eragon quay lại vẫy tay với Nasuada, Elva, Jörmundurvà Jeod. Họ cũng vẫy lại, Jörmundur la lên, “Chúc cả hai người may mắn!”
“Tạm biệt,” Elva cũng hét lên.
“Tạm biệt!” Nasuada hô lớn. “Bảo trọng!”
Eragon lần lượt đáp lại, rồi nó quay lưng không thể nhìn thêm được nữa. Saphira rùn mình phóng thẳng lên không trung, bắt đầu cuộc hành trình dài, rất dài của họ.
Saphira lượn vong lấy độ cao. Eragon thấy bên dưới Nasuada và những người khác đang chụm lại đứng gần bức tường thành, Elva nắm chặt chiếc khăn tay nhỏ nhắn, đang vẫy phần phật bởi những luồng gió từ Saphira phát ra.
Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng_ Tập 4 Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng_ Tập 4 - Christopher Paolini Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng_ Tập 4