Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3176 / 111
Cập nhật: 2019-07-26 06:26:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngọn Lửa Trong Đêm
hi màn đêm buông xuống, Eragon phù phép ẩn thân. Rồi nó vỗ nhẹ mũi Saphira, đi bộ về doanh trại Varden.
Cẩn thận nha, cô nàng nhắc.
Vì đang vô hình, nó dễ dàng lướt qua các binh sĩ đang cảnh giới phía ngoài doanh trại. Chừng nào nó còn im lặng, hoặc không ai bắt gặp dấu chân hoặc bóng của nó, thì nó còn di chuyển thoải mái.
Nó lượn vòng quanh khu lều bằng len đến khi nó gặp lều của Roran và Katrina. Nó gõ gõ đốt tay vào trụ lều, Roran thò đầu ra.
“Chú ở đâu?” Roran thầm thì. “Nhanh lên!”
Cắt đứt dòng phép thuật, Eragon hiện thân. Roran tần ngần, rồi nắm tay nó kéo vào căn lều tối.
“Chào em, Eragon,” Katrina nhấc mình lên khỏi chiếc võng.
“Katrina.”
“Thật là tốt lại được gặp em.” Cô ôm khẽ lấy nó.
“Có lâu không?” Roran hỏi.
Eragon lắc đầu. “Chắc không đâu.” Ngồi xổm xuống trên gót chân, nó nghĩ một lúc, rồi bắt đầu niệm nhẹ nhàng bằng cổ ngữ. Đầu tiên, nó đặt thần chú bảo vệ Katrina, bảo đảm cô không bị kẻ khác hại. Nó đặt phạm vi thần chí rộng hơn trước, cố đảm bảo cô và trẻ chưa sinh tránh được quân đội của Galbatorix nếu có gì xảy ra cho nó và Roran. “Những bùa chú này sẽ bảo vệ chị khỏi một số kiểu tấn công,” nó nói. “Em không thể nói chính xác bao nhiêu, vì nó còn tùy vào sức mạnh đòn đánh. Em sẽ cho chị sự phòng vệ khác nữa. Nếu chị bị nguy hiểm, nói từ frethya hai lần và chị sẽ tàng hình.
“Frethya,” cô lẩm bẩm.
“Chính xác. Nó không giấu chị hoàn toàn đâu. Chị vẫn có thể bị nghe thấy, và vết chân của chị vẫn bị nhìn thấy. Dù chuyện gì xảy ra, đừng xuống nước nếu không vị trí của chị sẽ bị lộ ngay. Thần chú sẽ rút năng lượng từ chị, nên chị sẽ mệt nhanh hơn bình thường, và em cảnh báo không nên ngủ nghi nó vẫn đang hoạt động. Chị có thể không bao giờ tỉnh lại. Để kết thúc thần chú, chỉ cần nói frethya letta.”
“Frethya letta.”
“Tốt lắm.”
Rồi Eragon quay qua Roran. Nó mất thời gian hơn để đặt bùa chú bảo vệ anh họ - vì hiển nhiên Roran sẽ đối mặt nhiều mối đe doạn hơn – và nó đặt vào bùa chú nhiều năng lượng hơn nó nghĩ Roran sẽ cho phép, nhưng Eragon không để tâm. Nó không thể chịu được ý nghĩ sẽ đánh bại Galbatorix chỉ để thấy Roran chết trên chiến trường.
Sau đó, nó nói, “Em đã làm khác đi, đáng lẽ em phải nghĩ đến sớm hơn. Ngoài những bùa chú thông thường, em sẽ ếm lên anh một vài cái rút trực tiếp sức mạnh của anh. Khi nào anh còn sống, chúng sẽ bảo vệ anh khỏi nguy hiểm. Nhưng” – nó giơ ngón tay – “chúng sẽ chỉ có hiệu lực nếu các bùa chú khác hết linh, và nếu áp lực đè lên chúng quá lớn, anh sẽ ngất đi và chết.”
“Nói chung là thay vì cứu anh, chúng có thể giết anh à?” Roran hỏi.
Eragon gật gù. “Đừng để bị một bức tường nào khác đổ lên, anh sẽ ổn thôn. Có rủi ro, nhưng em nghĩ cũng đáng, nếu chúng giữ ngựa không xéo lên anh hay một thanh giáo xuyên qua. Hơn nữa, anh cũng cho ếm lên anh phét thuật như chị Katrina. Chỉ cần nói frethua frethya letta để thành vô hình và hiện hình như ý.” Nó so vai. “Anh sẽ thấy nó hữu dụng trong lúc chiến đấu.”
Roran cười khúc khích ra chiều hiểm ác. “Chắc rồi.”
“Chỉ cần đảm bảo tiên nhân không nhầm anh với pháp sư của Galbatorix là được.”
Khi Eragon đứng dậy, Katrina cũng đứng lên. Cô làm nó ngạc nhiên khi cầm lấy một tay nó ấn vào ngực. “Cảm ơn, Eragon,” cô nói nhẹ nhàng. “Em là một chàng trai tốt.”
Nó đỏ mặt xấu hổ. “Không có gì đâu.”
“Cứ bảo vệ mình thật tốt ngày mai. Em có ý nghĩa rất nhiều với hai anh chị, và chị trông chờ em bên cạnh làm một ông chú tốt của con anh chị. Chị sẽ đau khổ lắm nếu em để mình bị giết.”
Nó cười phá lên. “Đừng lo, Saphira chẳng để em làm gì ngốc nghếch đâu.”
“Tốt lắm.” Cô hôn nó vào cả hai má, rồi thả nó ra. “Bảo trọng, Eragon.”
“Bảo trọng, chị Katrina.”
Roran sánh bước cùng nó ra ngoài. Anh nói, “Cảm ơn chú.”
“Em mừng có thể giúp được gì đó.”
Họ nắm tay và ôm nhau; rồi Roran nói, “Chúc chú may mắn.”
Eragon hít một hơi dài. “Chúc anh may mắn.” Nó nắm chặt cánh tay Roran, miễn cưỡng bỏ ra. “Nếu Saphira và em không quay lại,” nó nói, “anh sẽ trông nom chôn cất bọn em ở quê chứ? Em không muốn xương cốt mình phải nằm lại đây.”
Roran nhướn mày. “Saphira thì hơi khó kéo về đấy.”
“Các tiên nhân sẽ giúp, em chắc đấy.”
“Thì ừ, anh hứa. Chú muốn một nơi nào cụ thể không?”
“Trên đỉnh ngon đồi trọc,” Eragon nhắc lại về ngọn đồi gần nộng trại của họ. Ngọn đồi trọc luôn là điểm lý tưởng cho một lâu đài, điều mà chúng bàn bạc mãi hồi còn nhỏ.
Roran gật gù. “Và nếu anh không quay trở lại…”
“Chúng em cũng sẽ làm như thế cho anh.”
“Anh không định hỏi điều đó. Nếu anh không … chú sẽ trông nom Katrina chứ?”
“Dĩ nhiên. Anh biết mà.”
“Ờ, nhưng mà anh phải chắc cái đã.” Họ nhìn chằm chằm nhau trong một phút. Cuối cùng Roran nói, “Bon anh sẽ chờ chú bữa tối mai.”
“Em sẽ tới.”
Rồi Roran quay vào lều, để Eragon đứng một mình trong màn đêm.
Nó ngước nhìn những ngôi sao và cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, như thế đã thực sự mất đi ai đó gần gũi.
Một lúc sau, nó rảo bước vào trong bóng tối, không dùng phép thuật ẩn thân nữa.
Nó tìm khắp doanh trại cho tới khi nó thấy lều của chú Horst và Elain cùng với con gái họ, bé Hope. Cả ba người vẫn thức, cô bé thì đang khóc.
“Eragon!” Chú Horst reo nhẹ khi Eragon tiến vào. “Vào đây! Vào đây! Chúng tôi dã không thấy cháu từ khi ở Dras-Leona rồi! Cháu khỏe không?”
Eragon nói chuyện với họ gần một tiếng – nó không kể về các Eldunarí, nhưng nó kể về hành trình đến Vroengard, và khi bé Hope chìm sâu vào giấc ngủ, nó chào tạm biệt và quay trở ra.
Nó tìm tiếp đến Jeod, đang đọc những cuộc giấy dưới ánh nên trong khi vợ ông Helen đang ngủ. Khi Eragon gõ cửa và ghé đầu vào lều, ông già mặt đầy sẹo dẹp bỏ đống sách cuộn và bước ra khỏi lều cùng Eragon.
Jeod hỏi rất nhiều, Eragon cũng không trả lời hết, nhưng nó nghĩ đủ để Jeod đoán được những gì sẽ xảy ra.
Sau đó, Jeod đặt tay lên vai Eragon. “Ta không ganh tỵ cháu nhiệm vụ phía trước đâu. Brom sẽ tự hào vì lòng can đảm của cháu.”
“Cháu hy vọng thế.”
“Ta chắc đấy… nếu ta không gặp lại cháu, cháu sẽ biết: ta đã viết một tập nhỏ về những trải nghiệm của cháu và các sự kiện dẫn đến chúng – chủ yếu là cuộc phiêu lưu của ta để lấy lại trứng của Saphira.” Eragon tỏ ra kinh ngạc. “Có lẽ ta không có cơ hội để hoàn thành, nhưng ta nghĩ nó sẽ là bổ sung đáng giá cho tác phẩm của Heslant trong Domia abr Wyrda.”
Eragon cười. “Cháu nghĩ thế là hợp nhất. Dù sao, nếu cả bác và cháu đều sống hay tự do sau ngày mai, có một số chuyện cháu nên kể cho bác, dám chắc sẽ làm cho tập sách của bác đầy đủ và thú vị hơn nhiều.
“Ta trông chờ lắm nhé.”
Eragon lang thang khắp doanh trại thêm một tiếng nữa, rồi dừng lại bên đống lửa nơi con người, người lùn và Urgals vẫn thức. Nó nói chuyện một ít với mỗi chiến binh, hỏi xem họ có được đối xử tối không, bày tỏ thương xót với bàn chân nhức mỏi và khẩu phần ăn ít ỏi, thi thoảng nói đùa một hai câu. Nó hy vọng bằng cách xuất hiện giữa bọn họ, nó sẽ nâng cao sĩ khi và củng cố lòng tin của họ, lan truyền sự lạc quan ra toàn quân. Nó thấy những Urgal có vẻ có tâm trạng tốt nhất; họ dường như rất vui sướng về trận chiến trước mắt và những cơ hội chứng tỏ vinh quang nó mang lại.
Nó còn có mục đích khác nữa: để truyền thông tin sai lệch. Mỗi khi ai đó hỏi nó về việc tấn công Urû’baen, nó ẩn ý Saphira và nó sẽ tiến lên cùng quân đoàn để phá sập góc Tây Bắc của tường thành. Nó hy vọng các gián điệp của Galbatorix sẽ lặp lại lời nói dối cho lão vua ngay khi chuông báo thức Galbatorix ngày mai.
Khi nó nhìn vào mặt những người đang lắng nghe mình, Eragon không nhìn được tự hỏi liệu có ai là kẻ trung thành với Galbatorix không. Ý nghĩ đó khiến nó không thoải mái chút nào, nó còn nghe thấy tiếng bước chân đi theo khi đi từ đống lửa này sang đống khác.
Cuối cùng, khi nó thỏa mãn đã truyền đạt đủ với các chiến binh để chắc chắn mẩu tin sẽ tới tai Galbatorix, nó rời khỏi đống lửa, đi về căn lều phía nam doanh trại, hơi tách ra khỏi những căn khác.
Nó gõ vào trụ đỡ chính: một, hai, rồi ba lần. Không có tiếng đáp lại, rồi nó gõ lần nữa, mạnh hơn và lâu hơn.
Một lát sau, nó nghe thấy tiếng ngái ngủ và sột soạt của cái chăn bị nhấc ra. Nó kiên nhẫn chờ cho tới khi một bàn tay nhỏ nhắn kéo cửa vào, rồi đứa-bé-phù-thủy, Elva hiện ra. Cô bé mặc áo chùng dài tối màu có vẻ quá khổ, và với ánh sáng tù mù từ ngọn đuốc cách vài bộ, nó có thể thấy vẻ cau có trên gương mặt sắc cạnh của cô bé.
“Anh muốn gì, Eragon?” nó hỏi.
“Em không biết à?”
Cô bé nhăn mặt dữ hơn. “Không, tôi không thể, chỉ biết anh muốn cái gì đó tệ đến mức phải thức tôi dậy giữa đêm hôm khuya khoắt, cái đấy thì đồ ngốc cũng thấy. Chuyện gì vậy? Tôi đã không nghỉ ngơi đủ rồi, nên tốt hơn là là chuyện quan trọng.”
“Đúng đấy.”
Nó nói không ngừng nghỉ trong vài phút, mô tả kế hoạch, rồi nói, “Không có em, kế hoạch sẽ không thành công. Em là điểm nhấn của toàn bộ kế hoạch.”
Cô bé cười phá lên có vẻ ngốc nghếch. “Hài hước nhỉ, chiến binh vĩ đại dựa vào một đứa trẻ để giết kẻ mà hắn không thể à.”
“Em có giúp không?”
Cô bé nhìn xuống và chà xát bàn chân trần lên mặt đất.
“Nếu em giúp, tất cả chuyện này …” – nó chỉ về phía doanh trại và thành phố xa xa – “càng kết thúc sớm, và em sẽ không phải chịu quá nhiều …”
“Tôi sẽ giúp.” Cô bé dậm chân nhìn chằm chằm vào nó. “Anh không cần phải mua chuộc tôi. Tôi sẽ giúp dù gì đi nữa. Tôi không định để Galbatorix tiêu diệt quân Varden chỉ vì tôi không thích anh. Anh không quan trọng đến mức đó đâu, Eragon. Ngoài ra, tôi đã hứa với Nasuada, và tôi sẽ giữ lời.” Cô bé gõ gõ cái đầu nhỏ nhắn. “Có gì đó anh không nói cho tôi biết. Có gì đó anh sợ Galbatorix tìm ra trước khi ta tấn công. Chuyện gì đó về …”
Tiếng leng keng của dây xích từ xa ngắt lời cô bé.
Trong giây lát, Eragon hoang mang. Rồi nó nhận ra tiếng động tới từ thành phố.
Nó đặt tay lên thanh gươm. “Sẵn sàng đi,” nó nhắc Elva. “Chúng ta phải rời đi ngay.”
Không bàn cãi gì hết, cô bé quay lại chui vào lều.
Mở rộng tâm thức, Eragon liên lạc với Saphira. Em có nghe thấy không?
Có.
Bọn mình sẽ gặp nhau ở con đường, nếu buộc phải thế.
Tiếng leng keng tiếp tục một lúc nữa, rồi một tiếng ầm dữ dội vang lên, kéo theo tràng im ắng sau đó.
Eragon lắng nghe hết mức nhưng không nghe thêm được gì hết. Nó định phù phép để tăng cường giác quan thì một tiếng huỵch trầm đục vang lên, nối tiếp bằng bằng những tiếng lách cách sắc lẻm.
Rồi một tiếng khác…
Rồi một tiếng khác …
Cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc xương sống Eragon. Tiếng động đó không nhầm đi đâu được là tiếng một con rồng đang bước đi trên đá. Nhưng rồng nào mà có thể nghe tiếng cách xa cả dặm như thế!
Shruikan, ruột nó quặn thắt.
Suốt toàn doanh trại, tiếng tù và vang lên, con người, người lùn và Urgal đốt đuốc cứ như toàn bộ đoàn quân oằn mình tỉnh giấc.
Eragon liếc nhìn Elva khi cô bé vội bước ra khỏi lều, theo sau là bà vú già Greta. Cô bé khoác áo đỏ bên dưới áo giáp dài đúng cỡ.
Tiếng bước chân ở Urû’baen ngừng lại. Thân hình đồ sộ của con rồng đủ để che khuất hết đèn lồng và ánh sáng trong thành phố. Nó lớn cỡ nào vậy? Eragon lo lắng, thất vọng. Lớn hơn Glaedr là cái chắc rồi. Có lớn bằng Balgabad không? Eragon không biết được. Chưa đến lúc.
Rồi con rồng bật lên phóng ra ngoài thành phố, khi nó dang cánh, trông cứ như hàng trăm cánh buồm đen no gió. Khi nó đập cánh, không khí giật mạnh ào ạt như sấm sét, khắp cả vùng chó sủa nhặng và tiếng gà gáy liên hồi.
Không cần nghĩ ngợi, Eragon núp xuống, cảm thấy như một con chuột lẩn tráng đại bàng.
Elva giật giật vạt áo nó. “Ta nên đi thôi,” cô bé nài nỉ.
“Chờ đã,” nó thầm thì. “Chưa đến lúc.”
Tràng cỏ bị cắt một mảng vĩ đại khi Shruikan bay lên trời, cao hơn cao hơn nữa. Eragon cố đoán kích cỡ con rồng từ đường nét mờ ảo, nhưng bầu trời vẫn quá tối và khoảng cách này quá khó để xác định. Dù kích thước nó có chính xác ở chừng nào thì cũng lớn ghê gớm. Mới chỉ khoảng một thế kỉ tuổi đời, nó đáng ra phải nhỏ hơn thế này nhiều, nhưng Galbatorix có vẻ đã kích thích nó tăng trường, cho dù hắn có Thorn.
Khi nó nhìn bóng đen lượn lờ trên đầu, Eragon hy vọng Galbatorix sẽ không đi cùng con rồng, hoặc nếu có thì cũng không thèm lục soát tâm trí của những người phía dưới. Nếu lão làm thế, lão sẽ phát hiện …
““Eldunarí,” Elva thở hổn hển. “Đó là thứ anh đang giấu!” Phía sau cô bé, bà vú nuôi nhăn mặt khó hiểu và bắt đầu hỏi han.
“Trật tự!” Eragon gầm gừ. Elva mở miệng, nhưng nó chắn tay lại, ép cô bé im mồm. “Không phải lúc này, tại đây,” Nó cảnh cáo. Cô bé gật gật, nó bỏ tay ra.
Đúng lúc đó, một tràng lửa rộng như sông Anora quét ngang qua bầu trời. Shruikan gạt đầu tới lui, phun ra những luồn lửa điên cuồng trên doanh trại và cánh đồng, màn đêm như vỡ ra như tiếng thác nước đổ. Sức nóng châm chích mặt Eragon. Rồi ngọn lửa tắt dần như sương sớm, để lại tàn dư chói mắt và tỏa đầy mùi lưu huỳnh.
Con rồng khổng lồ quay đầu đập cánh thêm cái nữa – làm không khí chấn động – trước khi cái bóng màu đen lướt về phía thành phố chui vào tòa thành. Theo sau những bước chân là tiếng xích kêu leng keng, và vang vọng âm thanh của cánh cổng đóng sập.
Eragon thở phào một hơi dài, cổ họng nó khô cứng. Tim nó đập nhộn nhạo đau đớn. Chúng ta phải đánh với … cái đó ? Nó nghĩ, cùng với bao nỗi sợ hãi trước đây.
“Sao nó không tấn công?” Elva run lên hỏi khẽ.
“Nó muốn đe dọa chúng ta.” Eragon cau mày. “Hoặc đánh lạc hướng.” Nó tìm khắp các tâm trí của Varden đến khi thấy Jörmundur, chỉ dẫn cho người chiến binh kiểm tra lính canh vẫn ở vị trí hay không. Quay sang Elva nó hỏi, “Em có cảm thấy chút gì từ Shruikan không?”
Cô bé rùng mình. “Đau đớn. Cực kì đau đớn. Cả giận dữ nữa. Nếu nó có thể, nó sẽ giết sạch mọi sinh vật và đốt cháy hết cây cỏ cho đến khi không còn gì nữa. Con rồng hoàn toàn điên rồi.”
“Có cách nào tiếp xúc với nó không?”
“Không đâu. Chuyện tốt nhất có thể làm là giải thoát nó khỏi sự khốn khổ này.”
Biết điều này khiến Eragon rất buồn. Nó luôn nghĩ họ có thể cứu Shruikan khỏi tay Galbatorix. Nén lại, nó hỏi, “Mình nên đi thôi. Em sẵn sàng chưa?”
Elva giải thích cho bà vú rằng cô bé sẽ rời đi, làm bà buồn vô cùng, nhưng cô bé an ủi bà bằng vài lời. Sức mạnh thấy hiểu trái tim người khác của cô bé chưa bao giờ khiến Eragon thôi kinh ngạc, và cả lo lắng nữa.
Khi Grate đồng ý, Eragon giấu cả Elva và nó bằng phép thuật, bắt đầu bước đến ngọn đồi nơi Saphira đang chờ.
Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng_ Tập 4 Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng_ Tập 4 - Christopher Paolini Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng_ Tập 4