Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 141
ự sinh nhật của Ngọc Mi thì không thành vấn đề gì, vào ngày 15/1 tôi cũng rảnh. Cái khó ở đây là việc chọn quà cho con bé. Nó không giống như khi tôi đi sinh nhật của một đứa bạn nào đó, lại không thể thân mật như đi sinh nhật của người yêu và càng không thể xuề xòa qua loa được.
Để chọn được quà cho con bé, tôi lập một danh sách các sở thích của con bé mà tôi biết được dán vào chiếc kệ sách nơi bàn học. Nhưng như thế là chưa đủ tôi lại dán thêm một danh sách những đặc trưng tính cách của con bé cạnh bên. Hai thứ này sẽ giúp tôi tìm ra được món quà phù hợp nhất.
Tuy nhiên ghép qua ghép lại, chọn tới chọn lui tôi vẫn không tài nào có được một món quà hoàn chỉnh. Một túi xách hàng hiệu lại quá khổ so với túi tiền của tôi. Một đôi giày dạo phố tôi cũng chẳng mua nổi.
Chung quy thì dựa theo danh sách này, tôi chỉ chọn được những món hàng đắt tiền trong khi đó túi tiền tôi lại nhẳn nhụi.
Cuối cùng sau hàng giờ liền suy nghĩ, hai tờ danh sách đó đã nằm yên vị trong sọt rác. Và tôi cũng đã nằm yên vị, tất nhiên là trên giường.
Nhưng những ý nghĩ về chuyện mua quà cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi không tài nào chợp mắt được.
Vừa mới nhắm mắt, gương mặt bé xinh của con bé đã hiện lên cùng với đó là vô vàn những món quà lướt ngang qua đầu tôi như một băng chuyềntrong nhà máy.
Có lẽ khi đêm xuống là lúc con người hay suy tư nhất.
Đâu đó tôi vẫn còn nghe tiếng gõ lóc cóc của hai thanh tre. Tiếng gõ đều đều của hàng hủ tiếu đầu ngõ.
Một vài tiếng chó sủa. Nó kéo theo một loạt tiếng sủa khác tạo thành một âm thanh hỗn tạp dai dẵn.
Hết suy nghĩ đến những món quà, tôi lại suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, rồi lại tự cười chính bản thân mình. Tôi trách bản thân thật vô dụng, vô dụng kể từ lúc chia tay với Hoàng Mai lúc đó nếu tôi chính chắn hơn, có lẽ đã không mất em trong một đêm mưa tầm tã để giờ đây tôi phải đối mặt với biết bao nhiêu chuyện mà tự mình không thể giải quyết được.
Cuối cùng cái đêm hôm đó tôi cũng chợp mắt được. Tất cả là nhờ cơn gió thoảng luồn qua khe cửa sổ ru tôi vào giấc nhủ bằng hương hoa sữa nồng nàng mà nó mang theo. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi còn lẩm bẩm trong đầu: “phải chọn được quà, nhất định phải chọn được quà”.
Tất nhiên là tôi chẳng thể nào tự chọn cho Ngọc Mi một món quà ưng ý.
Sáng hôm sau khi nắng còn chưa thức giấc, tôi đã quyết định lên trường ngay. Tôi không thể chịu được sự nôn nao khi còn ở nhà một chút nào được. Tôi biết trên lớp sẽ có một người giúp tôi trong việc này, đó chính là Toàn phởn.
Tuy nhiên khi lên đến lớp, trái ngược với không khí náo nhiệt thường ngày, cả lớp vắng tanh chỉ vọn vẹn dăm ba đứa ngồi học bài và chính tụi nó cũng hơi bất ngờ với sự có mặt của tôi lúc này. Tôi có đi sớm bao giờ.
-Phong đó hả, sao hôm nay đi sớm thế?
Có hơi giật mình nhưng tôi vẫn nhận ra được đó là giọng nói hơi trầm của Lam Ngọc.
-À ừ, hôm nay dậy sớm nên lên lớp luôn!
-Thôi vào chỗ đi, muốn đứng phơi nắng sao!
Ắc hẳn Lam Ngọc cũng ngạc nhiên khi thấy tôi có mặt ở lớp sớm như thế này. Nàng tươi cười vỗ nhẹ vào vai tôi rồi rung rinh đôi má đi về chỗ ngồi. Tôi tưởng tượng mình như chú cừu non được nàng dẫn về đàn.
Vẫn là bộ váy đồng phục, nhưng tôi không bao giờ thấy nhàm chán khi thấy nàng mặc nó. Từ áo dài cho đến váy áo, trang phục nào cũng phù hợp với nàng cả. Nó như tôn lên thêm cho thân hình thon thả, nhưng đầy đủ “tiện nghi” của nàng.
Một nét nữa là ở mái tóc của Lam Ngọc, nó không suông mượt như những cô nàng duỗi tóc, cũng không quá xơ xác như những mái tóc tự nhiên. Có lẽ do nàng thường xõa tóc dài nên những cơn gió đã giúp nàng vuốt thẳng mái tóc bồng bềnh một cách tự nhiên, nó còn trực tiếp đưa hương hoa lily thoang thoảng nhiều lần khiến trái tim tôi xao xuyến.
Tuy nhiên chưa được ấm chỗ, Lam Ngọc đã khiến cả người tôi lạnh băng:
-Phong học bài chưa, hôm nay lại có tiết sử đấy!
-À thì rồi, giờ để Phong ôn lại hen!
Tôi chỉ kiếm cớ để tránh việc truy bài của nàng, bây giờ mà bắt trả bài, tôi chỉ có toàn là chữ  “quà” trong đầu.
-Mà Phong này, 14 tây có rảnh không…
Lam Ngọc ngập ngừng, nàng gấp cuốn sách đang cầm tay lại nhưng vẫn xỏ ngón tay vào làm dấu.
-14 tây à, Phong rảnh, có chuyện gì không?
-À chỉ là hôm đó Ngọc sẽ tham dự vòng chung kết giải karatedo trẻ, Ngọc muốn mời Phong đến xem!
-Ngọc vào chung kết rồi sao, đúng là xuất sắc thật đó!
Lời khen tưởng như bình thường của tôi nào ngờ lại khiến hai bầu má hồng lên. Nàng lại ngập ngừng:
-Vẫn chưa đâu, 5h hôm chiều đó sẽ đấu hai trận bán kết trước khi vào chung kết!
-Vậy à, nhưng chắc Ngọc sẽ thắng thôi! Phong sẽ tới cổ vũ bằng hết sức luôn, hề hề!
-Thật chứ, Phong sẽ đến à?
-Chắc rồi, ngày trọng đại của Ngọc mà!
Lại một lần nữa tôi được chứng kiến nụ cười tỏa nắng của Lam Ngọc, trái tim tôi cứ ấm dần ra.
Gần sát giờ truy bài, Toàn phởn mới chạy vào cùng với bé Phương. Tụi thằng Phú cũng vào ngay sau đó. Nổ lực đi sớm của tôi đã trở thành công cốc khi tôi kịp nhận ra rằng, cái bọn này thường ngày cũng chẳng vào sớm hơn tôi là bao.
Lỡ dịp vào buổi sáng, tôi mòn mỏi chợ đợi đến giờ ra chơi. Nhưng hình ảnh về những món quà cứ ám ảnh trong đầu làm tôi chẳng thể nào tập trung vào bài vở.
Tôi bắt đầu dùng viết vẽ nguệch ngoạc hình ảnh của những gói quà vào cuốn sách sử. Tôi tưởng tượng nó với muốn hình vạn trạng.
“Những chiếc hộp cao ình sẽ dùng để đựng mô hình tháp eiffel cho con bé. Những chiếc hộp hình vuông có lẽ đựng túi xách sẽ hợp hơn, cả một đôi giày sang trọng nữa. Còn những chiếc hộp dẹp thì sao nhỉ? Nó rất vựa vặn để đựng những bộ áo hàng hiệu, những chiếc váy xinh xắn. Mình vẫn chưa thấy con bé mặc váy ngắn lần nào…”
Cứ thế tôi miên man trong đống suy nghĩ cho đến khi tiếng cô giáo cất lên:
-Trò Phong!
-Hả dạ!
Tôi giật thót trả lời theo quán tính, không quên gấp cuốn vở lại giấu đi tác phẩm nãy giờ.
-Nãy giờ trò làm gì vậy, có chú ý vào bài vở không?
-Dạ có mà cô!
-Sách em còn gấp lại như thế lấy gì mà học hành?
-Dạ…
Tôi lúng túng định mở cuốn sách ra nhưng chợt nhớ đến những hình nguệch ngoạc, tôi liền đóng lại. Thấy lạ, cô lật đật đi xuống:
-Em làm gì vậy, không nghe lời cô à?
-Dạ…
-Em không lật để cô lật cho!
Cô giật lấy cuốn sách trên tay tôi, lật từng trang giấy mà tôi tưởng tượng rằng đây là những nhát dao cắt vào tim tôi từng nhát một. Cuối cùng cô cũng thấy được mấy hình đó:
-Đây là gì đây Phong?
-Dạ sách học!
-Cô hỏi mấy cái hình em vẽ nè!
Tôi ấp úng ngó lơ xung quanh để tìm câu trả lời mặc dù chẳng có gì ngoài những cặp mắt tò mò chỉa vào tôi. Tôi gượng gạo đáp:
-Dạ à em vẽ mấy gói quà!
-Quà à, chưa gì mà nghĩ đến valentine rồi nhỉ, học sinh bây giờ thiệt tình!
-Hả, valentine?
Tôi trố mắt nhìn cô.
-Em còn giả nai với cô hả Phong, chẳng phải ngày mai là tới ngày của cô cậu chờ đợi rồi sao?
-Dạ, dạ!
-Vậy lên sổ đầu bài được chưa Phong?
Chẳng còn chống cự gì hơn, tôi đành gật đầu xui xị để tên của mình được vinh danh trên bảng vàng tiết này. Đổi lại tôi được biết thêm một thông tin khá thú vị, ngày mai sẽ là valentine, một ngày đặc biệt dành cho các cặp đôi.
Đúng lúc đó tôi lại đi xem Lam Ngọc thi đấu. Chưa kể nếu nàng thắng trận chung kết cả hai sẽ đi đâu đó ăn mừng. Như vậy chẳng khác nào hai đứa đang hẹn hò ngày valentine, thật tuyệt vời!
“Vậy là xong tháng 2” – Tôi hí hửng tiếp tục vùi đầu vào những bài giảng muốn thuở.
Đến giờ ra chơi, tôi ra băng ghế đá ngồi đợi Toàn phởn đến. Nó bảo đi xuống căn tin với bé Phương có chút việc sẽ lên ngay nên tôi phải đóng đô ở đây một cách bất đắc dĩ thay vì xuống căn tin cũng nó.
Mà cũng công nhận, nó với bé Phương càng ngày càng thân đi đâu cũng kè kè với nhau cả. Có lẽ cả trường đã biết luôn chứ không phải chỉ có mỗi lớp tôi. Nhờ thế mà sức hút của hai đứa nó lúc còn độc thân giảm đi hẳn. Không thì có cả đàn con trai đi theo bé Phương luôn chứ ít.
Bất chợt xa xa ở phía chân cầu thang, một cô bé xinh xắn bỗng dưng bước xuống làm biết bao nhiêu cặp mắt phải đón nhìn.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.
Có lẽ nhìn thấy tôi, nó tiến gần hơn, có thể nói là đang đi nhanh đến. Nhưng đến khi nhận ra nó là ai, tôi chẳng còn đường nào rút lui nữa.
Trước mắt tôi là con bé Noemi đang trong bộ đồng phục, tất nhiên là bộ đồng phục trường tôi. Nhưng hai cánh chấp chéo sau lưng làm nó trở nên xinh xắn hơn trong mắt tôi, và có lẽ là những thằng con trai khác.
Gặp con bé tươi cười sà xuống ngay cạnh:
-Gặp anh ở đây thì hay quá!
-Có chuyện gì thế, vẫn chưa đến sinh nhật mà!
-Bộ có chuyện mới đến gặp anh được sao?
Con bé cau mày lườm thẳng mặt tôi.
-À không, dạo này không thấy Bảo đi chung với em nhỉ?
-Đi chung làm gì khi em đã có người yêu chứ!
Nó đáp gỏn lọn không quên nhìn tôi bằng cặp mắt sắc xảo. Tôi như có một đám cháy trong người.
-Mà phong này, em dời lịch tổ chức sinh nhật sang ngày 14 nhé!
Những lời con bé nói như một luồn điện xuyên thẳng vào tai tôi. Đám cháy trong người tôi lúc này như được tiếp thêm dầu cháy bừng. Tôi cố mút nước chữa
-Sao em lại đổi ý vậy
-Tại em thấy ngày 15 là một ngày bình thường trong tuần. Nhưng ngày 14 là một dịp đặc biệt, và em không muốn bỏ lỡ mất một giây một phút nào của ngày này đâu!
-Vậy tức là…
Tôi hỏi như để xác thực lại.
-Mình sẽ tổ chức vào ngày 14, sau đó anh và em sẽ đi dạo Sài Gòn vào buổi tối được chứ? Em muốn tìm hiểu thêm về nơi này!
Đến đây thì tôi chẳng còn lời nào để cứu vãn nữa.
Tôi tưởng tượng rằng trên đầu mình như có một tản đá mang hình số 14 đập tan đi hình ảnh của Lam Ngọc, rơi thẳng vào đầu khiến tôi lao xuống vực thẳm đen ngòm không lối thoát.
-Vậy nhé, em đi đây, hẹn gặp anh vào trưa mai!
Con bé lao vút đi như một làn gió thu lạnh lẽo.
Tôi lại tưởng tượng xung quanh mình như có hàng trăm chiếc lá úa ghi số 14 bay bay trong làn gió đó. Tôi sụp hẳn xuống ghế, cảm giác như những chiếc lá đang rơi vào mình, từng lá từng lá một. Nó đầy dần rồi chồn vùi tôi vào nỗi tuyệt vọng chẳng thể nào thoát khỏi được, ánh sáng trước mặt tôi tối dần đi.
-Ơ kìa mày là Phong đó hả?
Đến giờ phút này thằng Toàn mới xuất hiện, vừa thấy tôi nó sững sốt chạy đến:
-Gì thế này, sao mặt mày biến sắc gớm vậy?
-Hết rồi…kết thúc rồi…
Tôi cứ lầm bầm trong miệng như chẳng hề có thằng Toàn cạnh bên.
-Tỉnh lại đi thằng cờ hó!
Toàn phởn mở nắp chai nước khoáng đang cầm, dốc thẳng vào mặt làm trôi đi biết bao nhiêu tuyêt vọng bám chặt lên người. Tôi thẳng thốt:
-Gì vậy, mày tính làm tao chết ngợp hả?
-Đây rồi, đây mới là thằng Phong tao quen nè, hế hế!
-Uầy, làm tao ướt hết cả người!
-Còn đỡ hơn lúc này mày thoi thóp như sắp chết.
Rồi nó vỗ vai tôi, mặt nó lại phởn lên như mọi thường:
-Sao nói anh nghe, mày bị đứa nào dựt hụi?
-Dựt dựt cái mế, đang rầu thúi ruột đây!
-Chuyện gì kể tao nghe nào, lại liên quan đến mấy ẻm nữa à?
Chợt nhớ đến lí do ngồi đây chờ thằng Toàn, tôi lưỡng lự một lúc rồi kể cho nó ngay.
Tuy nhiên trái lại với dự đoán của tôi, khi nghe xong nó chẳng lấy làm ngạc nhiên gì, chỉ trả lời gỏn lọn:
-Thì cứ gặp cả 2 một lượt đi!
-Hả?
Tôi ngệch mặt trước ý kiến của Toàn phởn. Nó thản nhiên đáp tiếp:
-Trưa mai tụi mình sẽ cùng đến dự sinh nhật của Noemi.
-Nhưng còn trận đấu của Lam Ngọc?
-Ăn xong cả đám sẽ cùng nhau đi xem, trước áp lực số đông con bé sẽ chẳng nói được gì đâu!
-Chà, hay đó! Bây giờ chỉ còn việc chọn quà mà thôi!
Nghe đến đây, mắt nó sáng lên:
-Chọn quà à, được thôi tan học đi với tụi tao!
Nó nói một câu đầy hứa hẹn dập đi đám cháy trong lòng tôi lúc này.
Nhưng lúc đó vì quá vui mừng, tôi đã bỏ xót cụm từ “tụi tao” để rồi phải ngỡ ngàng khi nó chở bé Phương dừng trước mặt tôi vào giờ ra về. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ ra rằng, thằng này đã yên bề gia thất rồi, chẳng còn tung hoành với tôi được như xưa nữa.
Tôi cùng với thằng Toàn và bé Phương quyết định đi dạo một vòng quận 1 để tìm mua quà cho Noemi.
Ban đầu hai đứa nó bàn với tôi sẽ làm một món quà handmade tặng con bé, nhưng vì thời gian gấp rút nên ý kiến đó đã bị bác bỏ khi chỉ mới được nêu ra lần đầu. Tất nhiên bé Phương là người đầu tiên nêu ra ý kiến đó. Riêng tôi cũng chẳng muốn bỏ công ra để làm một món quà ột cô gái chỉ là bạn gái hờ của mình.
Dạo một vòng chán chê, bọn tôi tấp vào chỗ giữ xe gần chợ Bến Thành rồi vào chợ tham quan cũng như tìm quà cho con bé.
Tính ra cũng đã gần 5 năm rồi tôi mới có dịp đến chợ bến thành.
Còn nhớ vào lần đó tôi đi cùng đám thằng Huy để tìm mua cho được cây quạt có thiêu hình hồ sen để tặng cho nhỏ bạn gái nó mới quen. Tuy nhiên mối tình chớm nở của tụi nó chỉ kéo dài vọn vẹn có 2 tuần lễ trước khi nhỏ đó đeo theo một thằng khác chỉ vì nó đẹp trai hơn. Nhưng thằng Huy cũng chẳng buồn rầu gì mấy, chỉ sau vài trận banh cùng tụi trong xóm, nó lại trở về quỹ đạo của một tụi con trai hám gái như ban đầu.
Sỡ dĩ bọn tôi chọn chợ Bến Thành để tìm mua quà là vì đây là nơi các du khách nước ngoài muốn am hiểu về Việt nam thường lui tới. Nó có đủ các loại đồ lưu niệm từ đắc nhất cho đến rẻ nhất. Nếu muốn tặng quà ột cô bé từ ngoại quốc trở về thì đây chắc chắn là một nơi lý tưởng.
Bọn tôi đi vòng sang phía cổng bên phải chợ, nơi tập trung nhiều nguồn hàng nhất.
Tại đây tôi đã bị hoa mắt với hàng ngàn món đồ được trưng bày. Nào bình, nào ly, nào chén kiểu, hàng điêu khắc khiến tôi cảm thấy bấn loạn cả tinh thần.
Toàn phởn biết ý, nó vỗ vai tôi:
-Sao rồi em, chọn được món nào chưa?
-Lúc chưa tới đây tao đã rối, giờ tới đây rồi tao còn rối hơn.
Tôi lắc đầu nhìn một loạt các món đồ trước mắt, tặc lưỡi không ngớt.
-Thôi nào, chọn đại một món cho con bé, có gì đâu mà khó. Dù gì nó cũng chưa đến đây lần nào mà!
Nó lại vỗ lưng tôi bồm bộp chỉ vào các món hàng trước mặt.
Tuy nhiên đó chỉ là một phần nguyên nhân tôi lưỡng lự.
Nguyên nhân chính ở đây là giá tiền của những món đồ này. Do được làm ra để bán cho du khách nên nó không hề rẻ mặc dù đã được chèo kéo bằng câu: “Giá đấy là bán cho người Việt thôi, người nước ngoài cao hơn nhiều.”
Đó là lí do chính khiến tôi đứng sừng sững như khúc gỗ nãy giờ. Toàn phởn như biết được, nó thì thầm vào tai tôi:
-Mày thích quà nào cứ chọn đi, tao ượn, chừng nào có rồi trả sau!
Có phần cảm động trước tấm lòng hạnh hiệp trượng nghĩa của Toàn phởn, tôi vẫn nhún vai:
-Thôi, tao chả thấy món nào hợp hết, mất công lại tốn tiền mua!
-Thế giờ chẳng lẽ về tay không hả mày?
-Không biết nữa, đi dạo một lúc xem sao.
Tôi lại nhún vai một lần nữa, rồi thở dài chấp tay ra sau tiếp tục đi dạo quanh khu chợ.
Tôi đi quanh chỉ để cho khuây khỏa áp lực trong người. Bằng chứng là tôi đã bỏ qua khá nhiều hàng lưu niệm trước mắt dù cho họ có chèo kéo đến mức nào, tôi cứ như vô hồn.
-Này Phong, rốt cuộc mày có mua không đấy? Toàn phởn rịt vai tôi lại, mặt nó đã có vẻ sốt sắng – Trời nắng quá, chắc tụi tao thành xác khô mất!
-Thì tụi bây cứ về trước đi, tao tự đi mua cũng được!
Cả thằng Toàn lẫn bé Phương đều tròn xoe mắt trước câu nói của tôi.
Biết mình lỡ miệng nhưng tôi chẳng thể chữa lời được, Nhìn bọn nó tôi chỉ biết thở dài, xụ mặt xuống như con mèo mắc mưa. Lúc này bé Phương mới nhẹ nhàng bước đến chỗ của tôi:
-Anh bình tĩnh nào, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà!
-Giải quyết gì chứ, anh thấy mình đã lảng phí thời gian ở đây quá!
-Không lảng phí đâu, anh nhìn xem!
Bé Phương tươi cười hướng mắt tôi về một loạt những hàng lưu niệm phía bên đường.
Ở đó là một  không khí khác hoàn toàn so với sự xa xỉ bên này nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy hồ hởi:
-Nào bé Phương, em qua đấy chọn cho anh nhé!
Tôi dẫn bé phương băng ngang qua đường mặc cho Toàn phởn cứ chạy theo ý ới như chú rễ bị cướp vợ ngay ngày kết hôn.
Tất nhiên là tôi chỉ mượn tạm bé Phương để nhờ sự tư vấn của con bé. Với tôi bé Phương chỉ đơn thuần là một cô em gái đã được gả sang nhà chồng, và bây giờ là lúc thằng anh hai như tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của nó.
-Anh kể cho em nghe xem tính cách của Noemi thế nào?
Bé Phương ngước mắt lên dò hỏi.
-Tính cách à, để xem…hơi sắc xảo nhưng lại rất chu đáo và có vẻ hơi hoài cổ một tý, nhất là cách ăn mặc!
-Vậy à, thế thì tốt rồi! Những món này đều rẻ và rất phù hợp với cố bé đó đấy!
Nó chỉ ra từng thứ đang được trưng bày trước mắt tôi.
Trái ngước lại với lúc nãy. Nhìn hàng loạt quà lưu niệm đang treo trên không trung, mắt tôi tự nhiên sáng rỡ lên. Tôi quay sang bé Phương:
-Chà, anh bắt đầu có ý tưởng rồi, cám ơn em nhé Phương!
-Không có gì đâu. – Bé Phương nheo mắt cười thật tươi – Anh hai ngốc!
-Oài oài, được rồi, thế là nhiệm vụ kết thúc rồi nhen!
Toàn phởn bất thình lình xen ngang giữa tôi và bé Phương, và phải thú thật là tôi cực kì khoái trá khi thấy nét mặt đang ghen của Toàn phởn, đích thị là nó đang ghen.
-Toàn làm cái gì vậy, tự nhiên hà!
Bé Phương phụng phịu thổi phồng đôi má hồng ửng của mình lên.
Toàn phởn làm mặt gian, nó liếc tôi nửa mắt phán một câu nửa đùa nửa thật:
-Thằng Phong nó nguy hiểm lắm, đừng có đứng gần nó quá, kẻo Phương bị nó ăn thịt đấy!
-Ăn thịt là sao? – Bé Phương vẫn tròn mắt.
-Thì Phương có thấy mấy nhỏ con gái xung quanh nó không?
Bé Phương nhìn tôi rồi cặp mắt trong veo của nó lại ngó lơ đi đâu như suy nghĩ một chuyện gì đó kinh khủng lắm. Chừng như chợt nhận ra điều gì, bé Phương co rúm người:
-Đúng rồi, sát thủ đào hoa! Anh hai ghê quá!
-Trời ơi, đâu ra cái từ đó vậy?
Tôi thản thốt khi nghe chính miệng bé Phương nói. Nhưng cũng chính nó là người thanh minh:
-Hì hì, em chỉ đùa chút thôi, anh phản ứng quá rồi!
-Uầy thiệt tình! À mà…–Tôi lại phởn mặt lên trả đũa thằng Toàn – Cu Toàn nhà mình đang ghen phổng?
-Ghen gì mạy? Tào lao!
Tuy ngoài lời nó rất tỉnh táo nhưng qua nét mặt tôi đã đoán biết ngay nó đang cùng đường. Đã thế tôi chơi tới:
-Bé Phương đâu rồi lại đây anh bảo nào!
Tôi ngọt giọng gọi bé Phương không quên đá lông nheo làm ám hiệu.
Rất hiểu ý, bé Phương cũng hùa vào:
-Em nè, có gì hông anh?
-Giờ anh với thằng Toàn anh đẹp trai hơn nè?
-Hi hi, đương nhiên là anh rồi, hỏi thừa hông à!
-Trời ơi, dẹp dùm vụ này cho tui cái!
Cả tôi lẫn bé Phương lúc này đều cười xòa trước biểu hiện trẻ con của nó.
Đúng thật dù có ăn chơi đến mức nào, Toàn phởn vẫn bị bé Phương thu phục một cách dễ dàng mà chẳng tốn một chút công sức.
Anh hùng vẫn khó qua ải mĩ nhân.
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 142
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần