What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138
ót bụng với hai bịt bánh tráng, bọn tôi quyết định ngồi thêm một chút để ngắm cảnh trước khi di chuyển về cuối đường hoa để tiếp tục chuyến đi dạo của mình.
Trời giờ này đã bắt đầu đứng gió nhưng thi thoảng những luồn không khí lạnh cứ lao vút qua người làm tôi cứ phát run lên da gà nổi từng mảng dày cộm. Tuy có hơi thưa hơn, dòng người vẫn tiếp tục đi dạo quanh những dãy cây kiểng đầy màu sắc để chụp hình lưu lại nhưng kỉ niệm đẹp nhất. Đâu đó là những cô gái trẻ trung váy ngắn váy dài, đầm xòe đủ kiểu khoe da thịt làm nhiều người chú ý, kể cả tôi. Tôi không phủ nhận rằng mình thích những cô gái mặc váy, rất thích là đằng khác. Ở họ tôi cảm thấy được một nét duyên dáng, xinh xắn lạ thường mà điển hình nhất chính là Ngọc Lan.
Nếu như chọn ra người mặc váy đẹp nhất không ai khác chính là Ngọc Lan, nàng luốn biết kết hợp các kiểu chân váy với những màu áo khác nhau khiến cho tôi mê mẫn hết lần này đến lần khác, có lẽ phong cách ăn mặc Tây phương đã cho nàng có khả năng làm điều mà mọi cô gái điều mơ ước tới, kinh đô ánh sáng Paris mà nhỉ?
Nhưng khi nhìn lại Lam Ngọc, một cô gái có gu ăn mặc giản dị chỉ quần jean áo thun, nhưng chính cái đời thường đó lại tạo cho tôi một cảm giác thật gần gũi. Có lẽ vì đã quen với một Lam Ngọc lúc nào cũng mặc trên mình bộ võ phục trắng toát với gương mặt đằng đằng sát khi nên khi thấy nàng mặc đồ thường và chỉ cần cười một chút xíu thôi tôi đã thấy đẹp đến mê người rồi.
-Phong này, lúc nãy dì vú có nói gì về Ngọc không?
Nàng đột nhiên mở lời, mắt vẫn hướng về phía trước.
-À, không có nói gì đâu, chỉ là trò chuyện thôi mà!
-Ừm…
-Mà có phải…nhà Ngọc đang có chuyện không?
-Chuyện gì?
-Về ba của Ngọc ấy!
-Ừ, Ngọc ghét mùi rượu bia lắm!
-Lỡ ba Ngọc chỉ uống xả giao với khách hàng?
-Không đâu, Ngọc biết tình hình làm ăn của ba mà, nhưng giải sầu bằng rượu bia thì không phải là cách!
-Vì thế mà Ngọc cãi nhau với ba sao?
-Hết cách rồi, Mẹ Ngọc vì chuyện này đã bỏ sang nhà ngoại, mệt lắm!
-Sao, mẹ Ngọc bỏ sang ngoại à?
-Ừ, khuyên ngăn mãi ông cũng không sửa đổi, mẹ Ngọc tức giận ôm đồ bỏ sang ngoại rồi, còn kêu Ngọc về theo nữa!
-Vậy Ngọc trả lời sao?
-Ngọc bảo mẹ cứ ở bên đấy, Ngọc sẽ cố gắng khuyên ba sang xin lỗi mẹ!
-Vậy giờ tình hình sao rồi?
-Như Phong đã thấy đấy!
Nàng ngồi co gối, để mặc ãi tóc xõa dài xuống bờ vai phiền muộn. Đây là dáng ngồi mỗi khi nàng gặp một việc gì đó khó xử hoặc bế tắc, nó đánh thẳng vào trái tim tôi từng hồi đau nhói. Quả thật là phải thân với nàng mới có thể thấy được những gì mà thường ngày nàng không bao giờ biểu lộ. Tự nhiên trong lòng tôi lúc này có một cảm giác gì đó cồn cào lắm, nó cứ thúc giục tôi hãy che chở cho người con gái đó, người con gái đang co gối một cách buồn bã trước mặt tôi.
Thế rồi tôi rụt rè đưa tay mình từ từ về phía tay nàng, khi còn cách một khoảng ngắn, tôi chợt khựng lại, nhịp tim đập nhanh hơn khiến cả mặt tôi đỏ bừng, nóng hổi, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm. Thế rồi hít một hơi thật sâu, tôi tiếp tục tiến gần đến tay nàng hơn, từng chút từng chút một, đến khi vừa chạm vào làn da trên bàn tay nàng thì:
-Quéo queo quèo, xem ai ở đây nè!
Cả tôi lẫn Lam Ngọc giật mình vì tiếng gọi giỡn ở sau lưng, đó chính là Toàn phởn và bé Phương, Lam Ngọc khi nghe tiếng của hai tụi nó liền trở lại tư thế bình thường mà chào hỏi. Có thể nói lúc này mặt tôi cứ như một đống củi tắt lửa vậy, biết bao nhiêu công lực bỏ ra đều tan theo mây khói.
Toàn phởn có lẽ biết được điều đó, nó nhìn tôi cười đểu
-Sao, đang lên mây bị té xuống có đau không?
-Đau đau tía cưng, hai tụi bây đi đâu đấy?
-Thì đương nhiên là đi chơi tết rồi, ai ngờ đâu hai cô cậu cũng ở đây đánh lẽ!
-Ăn tết ngoài này chưa đủ, muốn ăn tết trong bệnh viện à Toàn, gì mà đánh lẽ?
-Hề hề nói giỡn vậy thôi, chứ thấy bà đi với thằng Phong mà còn mặc áo cặp thế này ai mà chả nghĩ vậy!
-Ai nói áo cặp?
Ngay lập tức cả tôi lẫn Lam Ngọc đều hét vào mặt nó một câu khiến nó im bặt, mặt mày xanh lét, không dám hé một lời. May sao lúc đó có bé Phương dịu giọng giải vây nên nó mới hoàn hồn mà ngồi xuống thở phì phò còn hơn chạy nạn.
-Thế rốt cục là hai người hôn nay đi đâu?
-Thì chỉ là đi chơi thôi…phải không Phong?
-Thì…phải, hề hề!
-Ừ thì cứ nói là đi chơi, làm tui hú cả vía!
-Hì, tình cờ gặp vậy rồi thôi thì đi chung với nhau cho vui, dù gì hai tụi này đi cũng buồn lắm!
Bé Phương tươi cười đề nghị với hai tụi tôi.
-Thấy sao Ngọc?
-Thì đi thôi, có gì mà sao trăng nữa!
Vậy là bọn tôi với cặp Toàn phởn quyết định đi chung với nhau nốt thời gian đi chơi còn lại. Đương nhiên là tôi chẳng thể nào được gần Lam Ngọc được nữa, từ lúc đi chung đến giờ bé Phương cứ quấn quýt lấy nàng mà kéo đi khắp nơi có cảnh đẹp, làm Toàn phởn với tôi phải lò tò chạy theo sau muốn hụt hơi, nhưng nhờ vậy mà tôi mới có thể nói chuyện riêng cùng với thằng này.
-Ê, dạo này sao rồi, sao hôm nay cả gan mà đi chơi với bà Ngọc thế!
-Thì Lam Ngọc rũ tao đi mà!
-Gì, Lam Ngọc rũ mày à? Chuyện lạ à nghen!
-Thì có gì đâu, chỉ là đi chơi thôi!
-Vậy còn chuyện với con bé Noemi thế nào, mày không sợ nhỏ xé xác mày à?
-Ừ thì chỉ là đi chơi với Lam Ngọc thôi mà, có gì đâu mà xé xác?
-Mày lại nữa rồi, tao đã bảo mày cứ làm theo kế hoạch của con bé Noemi sao mày lại làm lung tung thế?
-Ừ thì…!
-Bộ mày không muốn cặp với Lanna xinh đẹp à?
-Cái đó thì muốn, nhưng mà đi chơi với Lam Ngọc tao cũng vui lắm!
-Bố lạy mày Phong ơi, quyết đoán lên dùm tao phát, khi thì người này khi thì người khác có mà ế cả đời con nhé!
-Bộ tao không muốn sao, nhưng mà mày đổi lại là tao đi rồi thấy khó xử thế nào!
-Úi xì, có mày mới thấy thế thôi! Bây giờ nếu mày trả lời được 3 câu hỏi của tao thì mày có thể trả lời được mày thích ai đấy, muốn không?
-Thì mày cứ hỏi xem?
-Câu thứ nhất, ở bên ai mày cảm thấy vui nhất?
-Ừ thì?
-Khi mày tuyệt vọng nhất mày muốn đến bên ai?
-Tao…?
-Câu cuối, ai là người tát mày cảm thấy đau nhất?
-Ớ?
Toàn bộ 3 câu hỏi mà nó đưa ra, tôi chẳng thể trả lời được câu nào, chỉ biết ú ở như gà mắc thun. Nhưng may sao ngay lúc đó có tiếng bé Phương kêu réo vì chúng tôi đã tách nhóm quá xa nên mới có thể thoát được vòng tra khảo của Toàn phởn, vậy mà trước khi đi, nó còn để lại một câu:
-Ba câu đấy mày cứ trả lời dần dần đi, khi nào trả lời được thì cảm ơn tao cũng không muộn!
Đó là những lời cuối cùng từ thằng Toàn trong buổi tối hôm đó. Vì khi đi chung với bé Phương, chúng tôi chẳng thể nào rời mắt khỏi những cảnh vật mà em chỉ tay đến, cứ mỗi lần thế em lại nhảy tưng tưng lên thích thú làm Toàn phởn phải đổ mồ hôi hột ngăn bé Phương lại tránh những cặp mắt sỗ sàng tia vào chiếc váy ngắn em đang mặc. Có những khi tôi liếc nhìn sang Lam Ngọc, nàng vẫn vô tư hướng mắt về những hàng hoa đầy màu sắc trước mặt, rồi bất chợt nở một nụ cười khẽ làm cả tim tôi xao xuyến, cứ mỗi lần như vậy cả người tôi như nóng dần lên bởi những luồn máu được tim đập dồn liên tục.
Nhưng phàm là làm nhưng việc mình thích, thời gian trôi qua nhanh lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại đồng hồ đã chỉ gần 10h đêm, Toàn phởn phải đưa bé Phương về nhà đồng nghĩa với việc chỉ còn hai tụi tôi ở lại đây với con đường hoa giờ đã thưa thớt người qua lại này. Tính ra trong buổi tối đêm nay, bọn tôi đã đi gần như khắp nơi trong đường hoa duy chỉ có cây cầu khỉ được người ta xây bắt ngang dòng sông nhân tạo là vẫn chưa để mắt tới. Đối với tôi cây cầu đó chẳng còn xa lạ gì khi tôi ở quê nữa, nhưng đối với Lam Ngọc nó vẫn còn là một hình ảnh mới mẽ, vì thế khi đến chỗ cây cầu, nàng cứ đứng khựng lại.
-Sao thế Ngọc, đi qua cầu cho vui!
-Thôi, Ngọc không biết đi!
-Có gì đâu, coi Phong đi nè!
Để chứng minh cho nàng thấy tôi đi thoăn thoắt qua cây cầu mà khong hề dừng lại một nhịp nào. Khi qua bên đầu bên kia, tôi mới vẫy gọi Lam Ngọc:
-Nè, qua đi có sao đâu!
Tuy nhiên nàng vẫn đứng bên đấy lắc đầu ngoày ngoạy. Chẳng còn cách nào khác, tôi phải chạy sang đầu cầu bên này kéo nàng lên để khỏi phải lưỡng lự. Phải thuyết phục dữ lắm tôi mới có thể từ từ dẫn nàng từng bước lên cây cầu được, dù là vậy nàng vẫn rụt rè không dám bước nhanh chỉ nhít từng chút. Thì ra Lam ngọc cũng có lúc phải sợ chứ không thể giữ bộ mặt lạnh lùng ấy mãi được.
Thấy tôi như đang nín cười, nàng lại nhíu mày:
-Phong, lại đang chọc Ngọc à?
-Bậy, làm gì mà chọc Ngọc chứ!
-Nhìn cái mặt đểu thật!
-Uầy, sao cũng được, giữ thật chắc nhé, kẻo té đấy!
Trong lúc đó ai mà ngờ được câu nói bâng quơ của tôi lại hiệu nghiệm đến vậy, chỉ vừa mới nói Lam Ngọc đã bấu chặt lấy tay tôi sát rạt làm biết bao nhiêu dũng khí của tôi bay hết ráo. Đáng lẽ ra thì việc bấu tay sẽ chẳng thành vấn đề gì với tôi đâu, nhưng chính việc đó làm vòng 1 của nàng ép sát vào tay làm tim tôi đập liên hồi muốn bễ lồng ngực.
-Qua bên kia cầu nhanh đi, còn đứng đây làm gì?
Nàng ấp úng với hai bầu má đã đỏ gay.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành lên từng bước líu ríu đi nốt phần cầu còn lại. Giờ này tôi mới chính là người muốn qua nhanh hơn cả Lam Ngọc vì cứ mỗi bước, cả người nàng lại ép vào tay tôi mềm nhũn khiến cả người tôi như muốn mềm nhũn theo, có những lúc tôi còn suýt bước hụt chân, nhưng may là vẫn còn đủ tỉnh táo để chỉnh ngay vào phút chót nếu không thì chắc hai đứa đã như chuột lột rồi.
-Thấy không,đâu có gì phải sợ đâu!
Tôi cười khì khi đã dẫn nàng qua được cây cầu.
-Hừm, Phong cũng rung mà còn nói ai!
-Đâu phải, Phong run về chuyện khác!
-Chứ rung về chuyện gì?
-Thì…hề, sợ Ngọc té thôi ấy mà!
-Đúng là mặt gian nói đểu!
Rời khỏi con đường hoa, chúng tôi tiếp tục đi dạo trên con đường dài dọc bờ sông Sài Gòn. Trời càng về khuya, đường phố càng lung linh hơn với những bản đèn được treo thành những hàng dài trên cao, phía bên dưới là dòng xe đang rũ rượi ra về sau chuyến du xuân tuyệt vời hôm nay. Nhìn xa xa sang bên phải, tôi có thể thấy một chiếc thuyền to lấp lánh ánh đèn đang neo đậu gần Bến Nhà Rồng thơ mộng, tất cả kết hợp với nhau tạo nên một nét đẹp huyền dịu mê hoặc cả những người khó tính nhất.
-Sài Gòn ban đêm đẹp thật Phong nhỉ?
Lam Ngọc mỉm cười, khẽ vén mái tóc do những cơn gió hững hờ thổi đến.
-Ừ, những cảnh này lúc bình thường chẳng thấy được đâu!
-Tại sao lại thế?
-Vì bình thường chẳng ai để ý đến nó cả, chỉ những lúc này, những lúc mà người ta chịu nán lại để từ từ thưởng thức nó  thì mới có thể thấy nó đẹp thôi!
-Ừ, đúng thật là mỗi lần đi học về, Ngọc còn chẳng nhìn lấy nó một lần!
-Bởi thế con người luôn đi thật xa để tìm cái đẹp mà chẳng biết rằng cái đẹp luôn hiện hữu đâu đó quanh ta thôi!
-Ngọc vẫn chưa hiểu lắm, chắc có lẽ vì mấy môn võ làm Ngọc thô mất rồi nhỉ?
-Không đâu, để Phong cho ví dụ cụ thể hơn nhé!
-Ừ, cứ nói đi!
-Ngọc có thấy những cô gái đẹp đi du xuân không?
-Có chứ!
-Những cô gái đấy chỉ là những nét đẹp xa vời thôi…
-Còn nét đẹp quanh ta thì sao?
-Thì chỉ đâu đó quanh đây thôi, như ở trước mặt Phong này!
-…
Lam Ngọc bất giác nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nhanh chóng sau đó lai cuối gằm mặt xuống, những ngón tay cứ gõ nhịp vào thanh chắn tạo nên tiếng leng keng đặc trưng. Bất chợt, một cơn gió thổi từ ngoài sông vào làm làn tóc bồng bềnh của nàng bay phấp phới, tiếng leng keng đã thay bằng tiếng gió rít vi vu, đó chắc là bài hát của dòng sông tặng cho chúng tôi khi nhìn ra được vẻ đẹp của nó, một món quà thật đặc biệt.
-Một người ngô nghê như Phong mà cũng nghĩ ra những việc này nhỉ?
-Hả, việc gì cơ?
-Thì nét đẹp của những thứ xung quanh!
Nàng mỉm cười làm rung rinh hai bầu má.
-Có đâu, chỉ nghĩ sao nói vậy thôi!
-Có khiếu làm nhà văn đó!
-Thôi cho Phong xin, điểm văn thấp lè tè 3-4 điểm mà làm nhà văn nổi gì?
-Biết đâu được!
Nàng lại khẽ nghiêng mái đầu, để mặc cho những cơn gió cứ nâng niu mái tóc bồng bềnh của nàng làm chúng phấp phới trên không trung dưới ánh đèn pha rực rỡ từ những chiếc tàu nhà hàng sang trọng.
-Phong này, có lạnh không?
-Ừ lạnh chứ, gió sông mà!
-Ngọc cũng lạnh!
Sau câu đó, bọn tôi lại chìm vào khoảng lặng để mặc cho dòng sông cứ ngân nga những câu vi vu lạnh lẽo. Mỗi lần như thế, tôi lại phải suýt xoa đôi tay lạnh cóng của mình để xua tan đi cái lạnh đang bủa vây ngày một nhiều hơn.
-Nếu Phong lạnh thì sít lại đây này!
Nàng ngượng ngùn ngó lơ đi đâu đó.
Nghe vậy, tôi rụt rè sít lại gần nàng một tý, rồi một tý nữa, cho đến khi chạm vào cơ thể ấm áp của nàng tôi mới chợt giật mình dịch ra một khoảng, hai đứa vẫn nhìn theo hai hướng khác nhau.
-Phong hết lạnh chưa?
-Cũng còn nhưng…
Chưa kịp nói hết, bàn tay tôi chợt cảm nhận một thứ gì đó bao trùm lấy, nó rất ấm nhưng lại có một chút thô ráp. Đó chính là bàn tay của Lam Ngọc, nàng đang nắm lấy tay tôi rất khẽ nhưng cũng khiến tôi cảm được thấy hơi ấm tỏa ra từ nó.
-Ngọc…
Chưa kịp mở lời, nàng đã đặt ngón tay lên môi tôi, cùng với đó là ánh mắt thẹn thùng nhưng ẩn chứa biết bao nhiều là lời nói của nàng. Tôi tự nhủ rằng, không cần ngón tay đó đâu chỉ cần ánh mắt này của nàng thôi tôi đã hóa đá hoàn toàn rồi. Cứ thế, tôi và nàng ở lại để thưởng thức bản tình ca của dòng sông rất lâu, tay vẫn trong tay, dòng sông vẫn cứ hát vang những âm thanh đã không còn lạnh lẽo với bọn tôi nữa, đó là những âm thanh thật ấm áp và dịu êm.
Trời đã bắt đầu trở lạnh để chuyển mình vào màn đêm tối mịt, chúng tôi bắt đầu ra về để kết thúc chuyến đi chơi ngày hôm nay, con đường mới đây còn đông nghẹt người bây giờ đã trở nên thưa thớt hơn mặc dù vẫn còn những dòng người đi chơi muộn. Đã không còn những tiếng nhạc, những tiếng reo hò nhộn nhịp thay vào đó là những tiếng xe rít đêm nghe đinh tai nhức óc.
Và cuối cùng, sau một quãng đường không mấy yên ả, tôi cũng đã đưa nàng về đến nhà về đến tổ ấm nơi mà dì vú vẫn đợi sẵn, điều đó đồng nghĩa với việc, tôi phải trở về tổ ấm của mình và kết thúc chuyến đi chơi nghìn năm có một này. Tôi quay bước đi, đến chỗ chiếc xe đạp cầm chặt lấy ghi đong rồi hướng thẳng đến cánh cổng đang khép hờ:
-Phong về đó à?
Lam Ngọc nối bước theo sau tôi.
-Ừ, cũng khuya rồi!
-Ước gì ngày nào cũng được như thế nhỉ
-Như thế nào cơ?
-Hơi ấm…
Tôi bất giác nhìn nàng, vẫn đôi mắt và bầu má mủm mỉm đó. Cả hai nhìn nhau rất lâu, lâu đến nỗi tôi có thể cảm nhận được những hạt sương đang đậu trên vai mình ướt đẫm. Đầu tôi trống rỗng chẳng biết đáp lại nàng bằng câu gì, để rồi tôi chỉ cười hắc ra:
-Biết đâu được!
Nàng cũng cười nhưng một nụ cười thật tươi, nó khiến trái tim tôi ấm lại rất nhiều. Và như thế tôi tạm biệt nàng để chìm mình vào màn đêm vội vã của đường phố Sài Gòn những ngày tết. Đâu đó tôi vẫn còn nghe vang vọng tiếng hát của dòng sông, có lẽ nó sợ tôi quên nó chăng hoặc nó có thể đoán trước được điều gì và muốn nói cho tôi biết?
“Ba câu hỏi à Toàn, rồi tao sẽ ày câu trả lời thỏa đáng thôi”
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần