Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133
on bé Mi vẫn vô tư dạo bước trong dòng người xô bồ đi chơi xuân nhưng lòng tôi lúc này cứ như lửa đốt. Lam Ngọc mất tích rồi, giờ chẳng tìm ở đâu được, nếu để lâu sẽ càng nguy hiểm. Dù gì con bé cũng đã có một đêm đi xem pháo bông vui vẻ, nhiệm vụ của tôi đối với con bé hôm nay coi như đã hết, và đây là lúc tôi bắt đầu một nhiệm vụ mới, một nhiệm vụ cực kì cấp bách.
Nghĩ rồi tôi chạy nhanh đến chỗ con bé:
-Này Mi ơi, trễ rồi đó về thôi!
-Sao, giờ còn đông mà, về chi sớm?
-À thì khéo người nhà em sẽ trông đó!
-Hừm, có phải anh lại tìm cớ để làm việc gì khác không?
-Bậy, làm gì có thì tại lo cho bé con thôi mà!
-Này, đã bảo không được gọi em là bé con rồi mà!
-À rồi rồi, tiểu thư về nhà được chưa ạ?
-Ừm, hôm nay cũng đủ rồi, tha cho anh vậy, đi lấy xe đi!
Vậy là tôi lót tót chạy đến bãi giữ xe lấy xe ngay. Để con bé biết được tôi đang giấu nó chuyện này khéo không còn được gặp Ngọc Lan thì khốn thế cho nên suốt chặng đường về nhà, tôi mặc nhiên không hé răng một câu dù cho có đi ngang biết bao nhiêu cảnh đẹp muốn giới thiệu.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, con bé hỏi tôi ngay:
-Này, làm gì nãy giờ cứ như mất hồn vậy?
-Không, tại đang tập trung đạp xe đó mà!
-Ừm, anh không muốn viết thư hay gửi gì cho chị em sao?
-Hả, sao em lại hỏi thế?
-Anh đúng là ngốc hết chỗ nói, dù không gặp mặt nói chuyện được nhưng cũng phải giữ liên lạc chứ?
-Ớ, phải vậy sao?
-Trời ạ, hết nói nỗi anh rồi!
-Nói vậy thôi, để bữa nào anh viết rồi gửi cho bé con nh…oái…đau đau…!
Chưa kịp nói hết câu, con bé đã véo vào hông tôi một cú tóe nước mắt làm tôi suýt lao vào cột điện.
-Đầu năm đầu tháng, đừng có để bị mắng đấy!
-Uầy, rồi mà!
Lân la mãi tôi cũng chạy đến nhà của con bé. Đèn trong nhà vẫn còn sáng tức chưa có ai ngủ, xem ra nhà con bé cũng đang ăn tết, mà cũng phải thôi có nội con bé ở đây mà. Tuy nhiên, vừa định đạp xe chạy đi, con bé đã gọi giật:
-Nè, đi gì gấp thế?
-Đâu có, về ngủ, buồn ngủ rồi, hề hề!
-Ừm, cám ơn về tối nay!
Hề hề, không có lì xì cho anh hả?
-Tôi chưa đòi lì xì là may rồi…
-Nè nè…
-Hèm, em chưa đòi lì xì là may rồi ở đó đòi lại à?
-Giỡn tý thôi, trễ rồi anh về nghen!
-Không tiễn, về thoải mái!
Chỉ nói được tới đó, tôi vội lao vút đi trong màn đêm, băng qua từng làn xe đông nghịt để cố tìm cho được bóng dáng cao à tôi đã quen thuộc từ lâu. Phố thị đêm nay người với xe đông nghịt, tôi thậm chí còn chẳng thể thở nổi huống chi là phải đạp gồng chiếc xe cà tàn băng qua ngần ấy người để tìm Lam Ngọc. Nhưng nếu cứ tiếp tục chạy loanh quanh ngoài đường thế này để tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy bể, thời gian đã quá cấp bách rồi, nó không cho phép tôi cứ nấn ná ngoài này mãi được, Lam Ngọc không có xe chắc chắn không thể đi đâu xa, nàng vẫn đâu đó quanh khu vực của tụi thằng Toàn mà thôi, chẳng lẽ lại là trung tâm dạy võ sao?
Ngay tức khắc tôi đạp nhanh qua đoạn cua xuống cầu kênh Tẻ chạy đến trung tâm dạy võ nơi đã có thời gian luyện karate lúc trước, nhưng mặc nhiên bên trong chỉ là khoảng sân rộng thênh thang được bao bọc bởi lớp hàng rào cao nghêu, thép lạnh. Tôi tựa lưng vào hàng rao nhìn ra ngoài đường đầy xe mà không khỏi hoang mang, lo lắng cho sự an toàn của Lam Ngọc. Nếu như bình thường, nàng có đi lạc cỡ nào tôi cũng không lấy làm sợ sệt, ngược lại tôi còn sợ cho những ai có ý đồ với một cô gái võ công đầy người như nàng, nhưng giờ đây theo như lời thằng Toàn đã nói, Lam Ngọc dường như đang say, nàng gần như không có khả năng tự vệ trước nguy hiểm, mọi mối nguy giờ này đều có thể gây bất lợi cho nàng, thật không thể tưởng tượng được nếu ai đó có ý đồ xấu với Lam Ngọc hiện giờ.
Tuy nhiên, chỉ kịp suy nghĩ đến đó, điện thoại tôi lại reo lên, vẫn là số của thằng Toàn, chẳng kịp suy nghĩ, tôi bắt máy ngay:
-Tao Phong đây, có tin gì về Lam Ngọc chưa?
-Vẫn chưa nên mới gọi mày nè, mấy đứa kia về hết rồi chỉ có mỗi tao, bé Phương còn ở lại được thôi! Mày chưa tìm được Lam Ngọc nữa à?
-Chưa, tao chẳng biết tìm chỗ nào nữa?
-Mày nhớ kĩ lại xem, chỗ mà Lam Ngọc thường lui tới hay đại loại thế!
Thú thật, ngoài mỗi cái trung tâm thể thao này ra còn chỗ nào Lam Ngọc lui tới thường xuyên nữa đâu. Bây giờ bất chợt kêu tôi nghĩ ra một nơi nàng thường lui tới quả thật tôi chẳng thể nghĩ ra nơi nào hơn ngoài cái trung tâm văng tanh này. Nhưng khi nhìn thấy một đôi tình nhân với bó hoa đang cầm trên tay đi ngang, một hình ảnh quen thuộc từ thuở nào bỗng lóe lên trong đầu tôi.
Ngay tức khắc:
-Tao nhớ chỗ nào rồi, gặp mày sau!
Không để nó kịp trả lời điện thoại, tôi vội phóng lên chiếc xe đạp phi nhanh về nơi đã hiện thoáng qua trong đầu tôi lúc nãy.
Tôi không chắc về nơi này lắm, nó chỉ là một góc nhỏ trên đường chưa chắc gì Lam Ngọc đã nhớ tới. Nhưng biết đâu, bây giờ tôi không thể bỏ bất cứ manh mối nào dù là nhỏ nhất về nàng cả, vì thế tôi cứ cấm đầu đạp mặc cho những giọt mồ hôi cứ chảy xuống mắt tôi cay xè vì mệt.
Đường phố giờ này đã vắng hơn lúc nãy do phần đông người đã về nhà mừng tết cũng gia đình sau khi ngắm đã pháo bông hả hê, điều này khiến cho tôi có thể chạy nhanh hơn đến chỗ đó mà không gặp một chút trở ngại nào.
Cuối cùng sau một hồi đạp xe không ngừng nghỉ, tôi cũng đã đến nơi cần đến. Nhưng tôi không thấy mệt là bao, chính xác hơn đã quên cảm giác mệt đi từ lúc nào rồi. Đó là vì giờ này hình ảnh đó, hình ảnh cô gái ngồi co quắp vào một góc ở cái mái hiên quen thuộc đang đập vào mắt tôi đến ngỡ ngàng. Không sai đi đâu được, cho chính là Lam Ngọc, từ mái tóc cho đến trang phục. Nàng đang ngồi gục mặt ở cái mái hiên ngày nào bọn tôi còn trú mưa chung, vậy ra nàng vẫn còn nhớ đến nơi này sao?
Không thể suy nghĩ thêm, tôi vội chạy đến chỗ nàng ngay:
-Nè Ngọc, sao lại ngồi ở đây?
-Hở?
Khi nàng ngước mặt lên, một luồng hơi men phả ra trước mặt tôi thật nồng nặc. Ắc hẳn nàng uống rất nhiều, hai má nàng đỏ lên thấy rõ.
Nàng nhăn nhó nói với tôi như đang nói mớ:
-Ưm, lạnh…buồn!
-Ngọc nói gì vậy? Sao người nóng hổi thế này?
-Lạnh…buồn!
-Nhìn vào mắt Phong này, có nghe Phong nói không?
Nhưng khi nhìn thẳng mắt nàng, tôi phải sững sốt vài giây trước khi nhận ra đây không còn là đôi mắt đày khí chất của nàng thường ngày nữa, nó bây giờ khác quá cứ xa xăm như vô hồn.
Đây chẳng phải là triệu chứng của chứng bệnh mà dì vú của nàng thường nói hay sao, ắc hẳn nàng đã gặp phải một việc gì đó khiến tâm lí bị áp chế dẫn đến việc tái phát bệnh, vậy phải làm gì đây chứ, nếu nàng cứ bị như thế tôi chẳng thể nào đưa nàng về nhà được. Nhìn đôi má đỏ ửng vì say mà tim tôi cứ nhói lên không thể nào chịu đựng nổi. Cuối cùng bất chấp những người đi ngang có nhìn như thế nào, tôi ngồi thụp xuống sát nàng, kéo nàng vào lòng mà vỗ về như một đứa bé mỏng manh cần được chở che.
Từng tiếng nấc, từng hơi thở nóng hừng đầy mùi rượu của nàng tôi đều có thể cảm nhận rõ. Giá như tôi có mặt trong buổi đi chơi của tụi thằng Toàn thì sự việc có lẽ đã không rắc rối như thế. Nhìn dòng người qua lại trong tiết trời se lạnh đêm xuân, tôi lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, một buổi tối valentine đầy mưa gió. Lúc đó chúng tôi cũng trong tình thế như thế này, nhưng tôi mới chính là người được nàng ôm vào lòng do kiệt sức sau vụ té xe, vết sẹo mờ bây giờ vẫn có thể thấy rõ trên trán và chỉ chịu bị che khuất bởi mái tóc bù xù lúc bây giờ của tôi.
Bất chợt, một bàn tay ấm nóng bỗng đưa lên, sờ đi sờ lại vết sẹo trên trán rồi cất tiếng khe khẽ chỉ đủ để tôi có thể nghe được:
-Phong đến từ lúc nào vậy?
-Ngọc đã tỉnh rồi sao?
-Sao…Phong lại hỏi thế…có phải Ngọc lại làm gì đó rồi không?
-Ừ thì có chút chút thôi! Sao Ngọc lại ngồi ở đây, ngay cả điện thoại cũng không nghe máy!
-Ừ, thì Ngọc bị móc túi rồi!
-Sao cơ?
-Lúc trước giao thừa thấy khát nên Ngọc đi mua nước ngọt, uống được gần nửa chai thì thấy hơi choáng, rồi lúc sau có người đụng trúng Ngọc, khi kiểm lại túi thì không thấy điện thoại đâu nữa… Ngọc thoáng thấy bóng của thằng móc túi nên đuổi theo nhưng mà đầu óc cứ loáng choáng.
-Trời, rồi sao không về nhóm thằng Toàn!
-Ngọc…không muốn về…
Chỉ nói đến đó, hàng mi đen tuyên của nàng bỗng rũ xuống như minh họa cho cái thở dài đầy mỏi mệt của nàng lúc này.
Cả người nàng nóng ran, mồ hôi cứ rủ xuống hai bên trán ướt đẫm. Có vẻ Lam Ngọc đang bị sốt nhẹ, chắc là do phải dầm sương hàng giờ liền trong tiết trời se lạnh của mùa xuân nên mới ra nông nỗi này. Nhưng nếu không về nhà mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn, chưa kể nàng đã bị mất điện thoại rồi, biết đâu trong khoảng thời gian đó gia đình nàng lại gọi không được.
Nghĩ thế tôi khẽ khàng:
-Ngọc bị mất điện thoại rồi, hay là về nhà đi, kẻo mọi người trông!
-Nhưng…
-Để Phong chờ Ngọc về nhen, còn xe Ngọc tụi thằng Toàn sẽ chạy đến sau, được không?
-Ừm, tùy Phong…muốn chở đi đâu cũng được!
Dù biết chỉ là câu nói đùa vu vơ của Lam Ngọc nhưng mặt tôi cứ phải gọi là đỏ lên như nốc cả xị rượu đế vào người. Phải cố dữ lắm tôi mới có thể dìu nàng ngồi vào chiếc xe cà tàng của mình mà bắt đầu đi về nhà được.
Giờ này chỉ còn lát đát những cặp tình nhân đi với nhau trên đường đến thưởng thức cái không khí ngày tết đầu năm. Nơi thu hút người nhiều nhất lúc này ắc hẳn là những ngôi chùa lung linh đèn nến rồi. Đây là lúc người ta đi chùa xin quẻ cầu bình an đầu năm, đâu đó trên tay một số người đi đường còn có nhưng cành cây non, những chiếc túi đỏ nhỏ xinh mà người ta hay thường gọi là hái lộc đầu năm.
Nhìn quang cảnh nghi ngút thế này, tôi lại nhớ đến ngày tết năm trước, lúc mà tôi và Ngọc Lan đi chùa cùng nhau. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi xin xăm và cũng là lần đầu tiên tôi xin được một quẻ xăm hạ. Kể từ lần đó tôi cũng chả buồn xin xăm nữa, phần vì chẳng tin mê tín cũng phần vì mỗi lần nhìn quẻ xăm tôi lại nhớ đến Ngọc Lan với phong bao lì xì mà nàng đã trao cho tôi ngày nào. Nó vẫn chưa được mở ra, đã có lúc tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng nhưng vẫn chưa phải là tuyệt vọng nhất, thế nên cho đến nay nó vẫn nằm yên vị ở một nơi an toàn nhất trong chiếc tủ bàn học và chờ đợi được tôi mở ra vào một ngày nào đó, chí ít là không phải hôm nay.
Khi vừa xuống chân cầu Khánh Hội, tẻ vào đường Hàm Nghi là lúc ngôi nhà của Lam Ngọc hiện ra trước mắt. Do nàng còn khá yếu nên tôi phải một tay vừa dìu một tay vừa nhấn chuông cổng  một cách khó khăn. Lát sau, dì vú của nàng cũng đủng đỉnh bước ra, nhưng khi thấy tôi đang dìu Lam Ngọc, dì vội chạy đến ngay:
-Ôi trời, tụi con lại cho cô chủ uống rượu bia nữa à?
-Dạ con xin lỗi!
-Không phải đâu dì, tại con tự uống chứ không ai ép hết đâu!
-Cô chủ đang mệt mà, vào nhà đã rồi nói!
Nói rồi dì dìu nhanh Lam Ngọc vào nhà làm tôi chẳng biết gì cũng lóng ngóng chạy theo nhưng đến cửa phòng nàng, dì vội quay lại:
-Con ở ngoài chờ xíu nhé, đợi cô chăm sóc cho cô Ngọc tý rồi hẳn vào.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành xui xị ngồi ngoài nhìn cánh cửa phòng khép lại mà trong lòng không khỏi tò mò pha lần một chút hụt hẫn.Đây có lẽ là lần thứ hai tôi vào nhà Lam Ngọc nhưng chắc là lần chính thức đầu tiên vì lúc trước tôi chỉ vào lén để hỏi thăm tình hình bệnh của Lam Ngọc mà thôi. Không gian bên trong chẳng thay đổi là bao ngoại trừ dĩa ngũ quả được đặt trên bàn thờ khói nghi ngút cộng với hai chậu mai vàng rực được bố trí trước cửa nhà cho ra không khí đầm ấm ngày tết.
Đi dạo một lúc quanh phòng khách, Tôi ngồi xuống chiếc ghế sa lông sang trọng được bố trí gần đó mà nhăm nhi vài miếng mức dừa. Cơ thể tôi giờ này có vẻ đã mệt, nó bắt đầu rệu rã kéo theo đôi mắt mỏi mệt lúc nào cũng muốn khép lại để kết thúc một đêm giao thừa có một không hai này.
Tuy nhiên khi đôi mắt tôi bắt đầu chùn xuống chuẩn bị ột giấc ngủ thì tiếng của dì vú đã vang lên ở phía đối diện:
-Mệt rồi hả, làm phiền con quá!
-Dạ không đâu ạ, dì quá lời rồi!
-Ừm, cũng một phần nó đã bị sốt nhẹ rồi mà vẫn cứ nằng nặc đòi đi, không có con chắc mọi chuyện còn tệ hơn nữa!
-Dạ, mà ba của Ngọc đâu rồi dì?
Ba của cô Ngọc dạo này làm ăn không thuận lời nên cứ đi nhậu suốt, cả ngày hai người gặp nhau không quá hai lần, đau đầu lắm con à?
Ngay cả dì cũng không kềm nén được nỗi buồn trên mặt cứ thở dài ra trong khí xuân vẫn ùn ùn ngoài trời.
-Mà dạo này con có tìm cách chữa trị cho cô Ngọc không, sao thấy bệnh tình của cô chủ vẫn không giảm thiểu chút nào vậy?
-Dạ cũng có ạ, nhưng do không có thời gian nhiều…
-Ừm, cô Ngọc đỡ hơn rồi, con có thể lên phòng thăm được rồi đó!
Do chẳng còn gì để nói nên tôi cũng xin phép dì rồi rụt rè đi từng bước cầu thang dẫn lên phòng Lam Ngọc. Đây ắc hẳn là lần đầu tiên sau hơn 10 năm tôi lại bước vào căn phòng của Lam Ngọc rồi, chính thức luôn ấy chứ, tim tôi bây giờ đập cứ như muốn vỡ tung khi từng bước tiến vào phòng nàng.
Và rồi khi tôi bước vào, hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy được chính là một cô gái đang nằm trên chiếc giường trắng tinh, đôi mắt nhắm nghiền như ngủ. Trông nàng bây giờ chẳng khác nào cô công chúa ngủ trong rừng cả, đôi má mủm mỉm cứ phập phồng theo từng nhịp thở. Tiến gần thêm một chút, tôi càng bị cuốn hút bởi nét dễ thương, pha lẫn sang trọng của căn phòng. Đâu đó trên những chiếc kệ, còn có một vài chú gấu bông đặt cạnh những chiếc cúp mà có lẽ nàng đã chiến thắng được trong những cuộc thi võ thuật trước đây, tôi tự hỏi có bao nhiêu đối thủ đã đã bị nàng hạ gục rồi nhỉ?
Nhẹ nhàng ngồi cạnh nàng, tự dưng tim tôi đập bấn loạn không dám mở lời câu nào. Nhìn đôi má hồng ửng ấy, tôi chỉ ước được nựng nó một lần cho đã ghiền mà thôi, nhìn quá ư là dễ thương đi, phải chi nó giống như truyện cổ tích nhỉ, chàng hoàng tử véo má cô công chúa đánh thức sau một giấc ngủ dài! Tuy nhiên suy cho cùng mục đích vào phòng là để thăm bệnh nên tôi chỉ khẽ đặt tay lên trán nàng để cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ phát ra từ đó rồi vội vàng đưa tay về thở phào không biết bao nhiêu hơi.
Nhưng khi vừa rụt tay về, cô công chúa đã lên tiếng:
-Phong vào phòng lúc nào vậy?
-À mới vào thôi, Ngọc thấy khỏe hơn chưa?
-Ừ, cũng khỏe chút rồi, cảm ơn Phong nhé, làm hại đêm giao thừa của Phong rồi!
-Trời, đâu có sao đâu mà, việc Phong phải làm thôi, hề hề
Nhưng sau đó tôi lại đâm bí chẳng biết nói gì nữa, chỉ ngó đâu đâu trong căn phòng lộng lẫy tưởng chỉ có trong truyện cổ tích này. Nhưng khi nhìn thấy những chú gấu trên kệ, tôi lại bất chợt nãy ra chủ đề:
-Phòng của Ngọc đẹp ghê đó, mấy con gấu bông nhìn dễ thương ghê!
-Ừm, đã dặn là cất hết mấy con gấu bông rồi mà dì vú cứ quên!
Nàng phồng má hồng ửng nói thì thầm nhưng đủ để tôi nghe rõ.
-Hì, đâu có sao đâu! Bọn nó dễ thương mà sao phải cất đi!
-Ừ, tụi nó là nhưng con cuối cùng từ đống gấu bông trước đây đó! Cộng với con mà Phong đang giữ nữa, chẳng còn lại bao nhiêu!
-À, ừm! Thời gian tàn phá nhiều thứ quá nhỉ?
-Ngay cả tính cách của con người nữa!
Nàng nói nhưng đôi mắt cứ nhìn đâu đâu ở khoảng không trước mặt làm tôi nhất thời bối rối chẳng biết làm gì ngoài gượng cười chống chế:
-Cũng không hẳn là thế, mà Ngọc!
-Ừ chắc chỉ có Ngọc nghĩ thế thôi, Ngọc khờ quá, đã uổng phí cả hơn 10 năm nay rồi!
-Ngọc…
-Phong biết không, trước đây trong đầu Ngọc chỉ có một suy nghĩ rằng cứ luyện tập chăm chỉ đi, phải mạnh mẽ hơn nữa rồi một ngày nào đó khi gặp lại Phong, Phong sẽ ôm Ngọc vào lòng mà nói rằng “Bé gấu của Phong giỏi lắm!”, nhưng xem ra đây chắc chỉ là một ước mơ cổ tích của một con nhỏ hay suy nghĩ nhiều mà thôi…
-Ngọc…đủ rồi…!
Chẳng còn biết làm gì hơn, tôi đành ôm Lam Ngọc từ đằng sau theo bản nàng để nằng không còn nói những câu nghe thảm lòng như thế nữa. Lúc này đây trái tim tôi cứ muốn bao trọn lấy Lam Ngọc, bao trọn lấy những suy nghĩ hồn nhiên, bé nhỏ của nàng. Cho nàng một điểm tựa cứng chắc nhất mà nàng đã thiếu thốn hơn 10 năm qua. Tôi thấy mình lúc này tỉnh táo hơn tất cả, thoáng qua trong đầu tôi là những hình ảnh mà tôi đã trải qua cùng làm Ngọc từ lúc mới gặp nhau cho đến lúc giữ chặt lấy con gấu của nàng nhìn nàng từ từ rời xa khỏi mắt tôi.
“Đúng rồi, đúng nó rồi!”
Khẽ siết chặt lấy thân hình của Lam Ngọc, tôi dồn nén:
-Ngọc, thật ra Phong phải bạn trai của con bé Noemi kia, Phong với nó chỉ là một giao kèo nhằm chờ đợi Ngọc Lan trị bệnh trở về thôi. Thực sự thì Phong không biết bây giờ mình phải làm gì, Phong rất muốn bảo vệ cho Ngọc giống như lúc xưa, nhưng khó quá, Phong không biết phải làm sao cả…Ngọc ơi giúp Phong với!
Thật chẳng thể tin lúc đó tôi lại nói ra những câu như vậy nhưng đó chính là những lời thật lòng nhất lúc này tôi có thể nói được. Ngọc Lan, Lam Ngọc, Hoàng Mai tôi đã làm khổ những người con gái này quá nhiều, tôi chỉ muốn họ được hạnh phúc, vui vẻ nhưng chính vì cái tính thiếu dứt khoát và chần chừ của tôi đã phá vỡ tất cả. Giờ đây tôi chỉ có một ước muốn duy nhất là được ở bên người con gái mình yêu thương mà sống những chuỗi ngày hạnh phúc mà thôi, nó có khó quá không?
Viễn tưởng Lam Ngọc đã nghe hết những gì tôi đã phải dồn nén tất cả can đảm của mình để nói nhưng vòng tay của tôi đột nhiên nặng dần, nặng dần cho đến khi tôi bị kéo chịt xuống giường cùng Lam Ngọc. Giờ đây tôi mới biết rằng nàng đã ngủ trên tay tôi từ lúc nào, vậy nàng có nghe được những gì tôi nói không, có cảm nhận được những gì tôi đang cảm nhận lúc này không. Nhưng mà như thế này cũng tốt, nếu nàng không nghe được thì tôi đỡ phải ngại mỗi khi gặp nàng.
Cả người tôi giờ này ướt đẫm mồ hôi, tim vẫn còn đập khá mạnh vì phải dồn nén nhưng trong lòng tôi bình yên lắm, chí ít là lúc này khi nhìn thấy đôi má mủm mỉm của nàng phập phồng sau những cái mím môi tôi thấy mình thư thái lạ thường. Nhưng chẳng suy nghĩ được lâu, tôi phải giật mình vì Lam Ngọc đột nhiên trở mình ôm chặt lấy tôi, dụi đầu vào ngực tôi mà phì phò những hơi thở ấm nóng. Chẳng biết lúc này nàng đang thức hay đang ngủ, nhưng ít nhiều cũng làm tim tôi hoạt động mạnh trở lại với đúng chức năng của nó, đập liên hồi.
-Lam Ngọc sao rồi Phong, tao tới…
Giật mình chưa kịp ứng biến, giọng thằng Toàn đã ở ngay sau lưng cùng với đó là tiếng thản thốt của bé Phương cạnh bên.
Ngay tức tốc tôi vội ngồi phắt dậy chữa cháy:
-Ô, hai người tới rồi đó hả?
-Chà chà, nằm xuống giữ nguyên hiện trường cho bố, cái vụ này hay à nghen!
-Ê, không giỡn nha mày!
-Giỡn gì mày, tụi tao thấy rõ ràng mà, phải hơm Phương?
-Phải đó, hi hi! Anh Phong thiệt tình hà!
Bé Phương cũng hùa theo che miệng cười không ngớt.
-Trời, tui xin mấy người, đây chỉ là tai nạn thôi mà!
-Phải đó, chả có chuyện gì cả!
Lam Ngọc cũng đột nhiên ngồi bật dậy làm tôi giật mình suýt hét toáng.
-Chắc hai tụi mình vào không đúng lúc rồi Phương nhỉ, hay là tụi tui về nghen!
-Hừm, hai người đứng lại đó, nếu còn nói một tiếng nào nữa thì đừng trách!
Giờ đây tôi chẳng thấy đôi mắt trong veo của Lam Ngọc đâu nữa, nó đã được thay thế bằng hai ngọn lửa bùng nộ đang đứng trước Toàn phởn và bé Phương khiến cả hai đứa cứ khép nép như chuột cùng đường:
-Hi hi, tụi mình chỉ đùa chút thôi mà Ngọc!
-Đùa gì, từ ngày hai người quen nhau Phương bắt chước luôn cả tính đùa nhây của Toàn rồi à?
-Ư, mình xin lỗi!
-Rồi, tụi tui hông giỡn nữa mà, đầu năm đầu tháng hạ hỏa tý, hề hề!
Toàn phởn xen ngang, cứu nguy cho bé Phương đang vào thế bí.
-Mà bà dữ thế này chắc đã khỏe rồi nhỉ!
-Ừm, cám ơn đã hỏi thăm!
-Mà Toàn này, mày đem xe của Lam Ngọc tới chưa?
-Tới rồi bố, lần cả buổi mới ra được nhà bà Ngọc đấy! – rồi nó quay sang Lam ngọc – Thôi, thấy bà khỏe như voi thế này cũng được rồi, tụi tui về nghen, năm mới vui vẻ.
-Vậy Phong cũng về luôn nghen, Ngọc cứ nghỉ khỏe đi!
-Ừm, mọi người về cẩn thận!
Kết thúc đêm giao thừa chạy loạn còn hơn đánh giặc, tôi đạp gồng về ngôi nhà thân yêu của mình mà không khỏi suy nghĩ về việc của Lam Ngọc lúc nãy. Có thật là nàng đã ngủ không? Tự dưng đang nói chuyện bình thường lại có thể lăn ra ngủ dễ dàng như thế được chứ. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, đêm nay vẫn là đêm bước ngoặc trong cuộc đời tôi, bước ngoặc để  mở ra một con đường mới, một lối đi mới, một kết quả mới…
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 134
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần