When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113
iết mình đang bị hố, Ngọc Lan rụt rè bước xuống cạnh tôi thỏ thẻ:
-Bạn của Phong hả?
-Ừ phải, tất cả đều là bạn của Phong đó!
Rồi nàng quay sang đám bạn tôi:
-Hì hì, ình xin lỗi chuyện lúc nãy nha! Mình là Lanna Dương, cũng là bạn của Phong đó!
-Úi trùi ui, bạn của Phong hả? Vậy cũng là bạn của tụi mình rồi, hế hế!
-Ừa, hì! Đây là lần đầu tiên mình về quê, rất mong sự chỉ dẫn của mấy bạn!
-Chậc, chuyện gì chứ, mấy chuyện này thì bạn cứ yên tâm, tụi tui là trùm ở đây mà!
-Dốc láo, có ngon vát xác qua bên Bình An B coi!
-Tao chưa nói hết, tao nói là trùm ở Đại An thôi chứ bộ!
-Úi xời, thế cũng nói! Hông biết nhục trước Lanna hả mạy?
-Thôi thôi tụi bây, giờ cũng trễ rồi về nhà tắm rửa thay đồ đi, ngày mai qua nhà thằng Phong cũng chẳng muộn.
Thằng Khánh vỗ tay đốc thúc cả đám ra về.
-Ủa, mai tụi bây qua nhà tao nữa hả?
-Chứ gì, lúc nãy nội mày dặn là có bạn mới về chơi, tụi tao phải dẫn cho biết đó biết đây!
-Ú chà, có cả hướng dẫn viên du lịch nữa ta?
-Giờ mày đêu với bố mày à?
-Ớ đâu, hề hề! Lâu ngày gặp lại mà cứ giãy đong đỏng cả lên!
-Ờ thôi,tụi tao về à! Mai tụi tao qua sớm đấy, đừng bắt tao phải đập cửa nữa!
-Uầy, rồi! Mai tụi tao rán dậy sớm vậy!
Thằng Khánh ra về, cả đám nhí nhố cũng về theo. Thi thoảng cũng có một vài thằng ngoái đầu nhìn lại một cách luyến tiếc nhưng nói chung là tụi nó đã ra về rồi. Đến giờ phút này, cả đám thằng Toàn, nhóm nữ và cả tôi nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa năm nào như năm nay tụi nó lại kéo đến đông như vậy, còn nhớ 2 năm trước chỉ có thằng Khánh, thằng Mậu là đến thăm khi tôi về quê mà thôi. Còn năm nay thì kéo cả đàn, hơn chục thằng là ít. Chắc có lẽ vì năm nay tụi nó nghe tôi dẫn bạn về chơi nên mới kéo đông đến thế. Âu thì cũng vì tò mò thôi, có thể hiểu được.
Nhưng Lam Ngọc thì không chịu hiểu như thế, nàng quả quyết:
-Ngày mai mà còn kéo đông thế này chắc tui không đi đâu!
-Ơ sao thế, vui mà!
-Vui cái nỗi gì, bộ Phong không thấy việc lúc nãy sao?
Nàng nhăn mặt cố nhắc cho tôi việc bị cả đám cưa cẩm lúc nãy.
-Ừ thì vậy nhưng cũng nể tình bọn nó tí xíu chứ!
-Không thích!
-Nhưng…
-Mà thôi, việc cũng qua rồi mọi người vào ăn tối đi, sẵn tiện nếm thử mấy món mình làm nha!
Ngọc Lan chủ động đánh sang chuyện khác để tránh làm mất hòa khí giữa tôi và Lam Ngọc.
Với lời đề nghị đó, thật không dễ để từ chối, nhất là khi mới về cả thảy đều nằm lăn ra ngủ chứ đâu có ăn trưa nên giờ này đói là lẽ dĩ nhiên. Và thế là lần lượt nhóm thằng Toàn và cả bên nữ đều kéo vào bếp phụ nội một tay dọn tất cả các món ăn tối lên bàn.
Nhưng quả thật là đáng ngạc nhiên, theo như tôi biết, Ngọc Lan chỉ nấu được các món Pháp và còn đang học ba mình nấu các món Việt, ấy thế mà trên bàn ăn toàn là những món thuần Việt quá ư là dân dã: cá cơm kho tiêu, cá rô khô tô, thịt ba chỉ kho, canh cải chua…bla bla bla…làm cả tôi lẫn những đứa khác phải há mồm kinh ngạc:
-Ú chà, mấy món này bà Lanna làm đó hả?
-Hì, nội chỉ mình làm, với lại lúc trước mình cũng học được từ ba mình một ít nên mới nấu được đó!
Đến đây nội tôi nói thêm vào:
-Cái Lan nó có khiếu lắm, mới chỉ sơ sơ thôi nó đã nấu được rồi, làm nội cứ nhớ đến thời còn trẻ cũng được cố mày chỉ như thế!
-Ủa, nội gọi Lanna là gì, con nghe không rõ!
Toàn phởn bỗng giật bắn buông đũa.
-Là Lan, Dương Ngọc Lan có phải không con!
-Dạ đúng ạ, hì hì!
-Cái gì, Lan á?
Cả đám con trai thằng Toàn há hốc chẳng biết mô tê thế nào. Nhưng nhanh chóng sau đó nàng đã hâm he:
-Con trai mấy người không được gọi mình bằng Ngọc Lan biết chưa?
-Ớ, chơi gì kì dzậy!
-Dzậy á, cấm tiệt!
Nhưng đột nhiên Toàn phởn quay sang tôi ộ lên:
-À…à! Thằng Phong…!
-Gì mày, tự nhiên lôi tao vào?
-Tao nhớ mày hồi đầu năm…cái lúc đi sinh nhật con Mai, mày có gọi Lan này Lan nọ khi thấy Lanna nè! Hề hề, thì ra…
-Gì mày, tao gọi hồi nào?
-Thôi, chú đừng chối bọn anh hiểu mà Khanh ha?
-Ờ, bọn tao hiểu mà, hế hế!
Ấy thế mà nội tôi lại châm thêm chút xăng:
-Đúng thật là ku Phong của nội có phước thiệt!
-Phải đó, ku Phong của nội có phước thiệt ha?
-Tụi mày có ăn không, tao ăn hết rán chịu à?
-Ớ hớ hớ, ăn chớ! Hông ăn đói sao mạy!
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần