Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109
a, ở đâu mà đẹp vậy?
-Đây là cầu Rạch Miễu, mới xây dựng đây thôi! Hồi trước muốn đi ngang phải dùng phà chờ lâu lắm!
-Hi, hoành tráng quá! Nhìn thích ghê!
-Công trình đầy tự hào mà, hề hề!
-Mà Phong nè, có muốn nghe nhạc không? Ngồi thế này cũng chán nhỉ?
-Nhạc à, ở đâu?
-Đây nè, đeo vào đi!
Nàng đưa cho tôi một bên tai phone, bên còn lại nàng tự đeo vào tai mình làm tôi trố mắt:
-Nghe kiểu này hả?
-Chứ đòi kiểu nào?
-Ừ thì hề hề, kiểu này thì kiểu này!
Đây chính là kiểu của thằng Toàn với bé Phương nghe nhạc cùng nhau. Nếu tôi không thấy hai tụi nó làm thế ắc hẳn tôi đã không ngạc nhiên như bây giờ. Nó làm tôi cảm giác như tôi và nàng đang là một cặp tình nhân đang nghe nhạc cùng nhau vậy.
Nhưng sẽ chẳng có gì nếu Ngọc Lan không mỉm cười với tôi:
-Cho Lan mượn nữa nha?
-M…mượn gì?
-Thì lúc nãy Lan nằm ngủ trên cái gì thì cho Lan mượn cái đó!
-À, ờ! Đ…được mà!
Chỉ có thế, nàng nhẹ nhàng ngã vào vai tôi, đôi mắt nàng lim dim tựa như đang ngủ. Tôi và nàng cùng chìm trong những cung đàn thánh thót của bài hát đang phát trong tai phone, vẫn là bài Đám cưới trên đường quê. Nhưng riêng vào lúc này, tôi chỉ muốn hát cho nàng một bài, bài hát đã đi sâu vào tâm trí của tôi trong mỗi hành trình về quê của mình, bài hát Về quê ngoại:
“Anh xin mời em đi về miền quê xa lắc lơ
Nơi quê hương anh có hàng dừa xanh,
Có ngàn câu hò thắm tình dân tộc.
Anh xin mời em đi về quê ngoại một lần thôi,
nơi anh chào đời Ngoại ru bùi ngùi bao năm vất vả mưa nắng ngược xuôi. “
Chẳng mấy chốc sau, khi những hàng dừa cao vút bắt đầu xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đó là dấu hiệu cho biết, nhà nội tôi không còn xa nữa. Nhưng đường vào nhà nội tôi không phải là dễ đi, nó chỉ là một con đường đá nhỏ nên bọn tôi phải xuống xe cuốc bộ vào trong hẻm. Nhất là khi đường vào trong rất ẩm ướt, chắc là vừa trải qua cơn mưa nặng hạt nên khắp mặt đường loang lổ nước và nước khiến cả đám thằng Toàn đều nhăn mặt:
-Gì thế này, sao mà bước qua đây?
-Thì kiếm chỗ nào ráo ráo mà đi!
-Uầy, đành vậy! Bé Phương leo lên Toàn cõng cho!
Toàn phởn ngồi thụp xuống cõng bé Phương trên lưng để tránh cho em bị dính sìn trên đường. Đã thế nó còn trêu ngươi tôi:
-Trong nhóm còn 2 bạn nữ kìa, mày liệu mà ga lăng tý đi Phong em, hế hế!
Quả thật là trong nhóm tôi còn 2 nữ đấy, Lam Ngọc với Ngọc Lan chứ ai vào đây. Nhưng mà cõng ai thì tôi chưa quyết định được. Thằng Toàn lại vô tình đưa tôi vào tình thế khó xử. Nhưng lần này rút kinh nghiệm từ việc chọn chỗ ngồi trên xe, tôi đã dứt khoát:
-Lanna lên đây, mình cõng cho!
Tôi ngồi thụp xuống trước mặt Ngọc Lan niềm nỡ.
Dù có đôi chút gượng gạo nhưng Ngọc Lan vẫn đồng ý để tôi cõng nàng, Nếu để ý kĩ,trên đối má nhỏ xinh của nàng đã hiện lên những sắc hồng huyền ảo khiến cho bất kì ai nhìn vào đều không khỏi mê mẫn, kể cả tôi.
Sở dĩ tôi quyết định như thế là vì lúc còn ở trên xe, Lam Ngọc đã chủ động chuyển chỗ ngồi để tránh cho tôi khó xử, và nếu như lúc nãy tôi lại tiếp tục khó xử, ắc hẳn Lam Ngọc sẽ lại một lần nữa tránh việc đó cho tôi. Chi bằng để tôi chủ động chọn ra hình ảnh người đầu tiên xuất hiện trong tim còn hơn là để Lam Ngọc phải làm thay cho tôi việc đó. Một việc rất khó để quyết định.
Nhưng không phải chỗ nào trên đường vào nhà nội tôi cũng ẩm ướt. Cũng có một vài chỗ được người ta đấp đất cao tránh nước là hoàn toàn khô ráo, cộng thêm những rặn tre uốn lượn cong vút lên trời và những hàng dừa cao lêu nghêu làm cho đám thằng Toàn đi hết ngạc nhiên này, đến thán phục khác:
-Ê Phong, hái vài trái dưa coi, tao khát khô cả cổ!
-Chờ tý vào nhà nội tao ày uống ngập họng, dừa này của người ta hái có mà người ta bắt treo cổ mày trên cây ấy…
-Ủa, thằng Phong đó hả con?
Tôi còn chưa nói xong một giọng trung niên đã cất lên từ sau rặng tre làm tôi phải quay lại.
-A, dì Chín Lài!
-Mày về rồi đấy à, nội trong mày suốt!
-Dạ tại năm rồi con phải ở lại thi chuyển cấp nên không về được!
-Mà mày về chung với ai vậy, bạn hả?
-Dạ, bạn chung lớp với con đó, kì này dẫn về chơi cho vui!
-Con bé này mắt xanh nhìn lạ vậy?
-Dạ, mẹ con là người Pháp ạ!
-À, hẹn gì! Thôi mấy đứa đi nhanh đi, bà trông từ sáng tời giờ rồi đó!
-Dạ, vậy tụi con đi nghen dì!
-Ờ, nhớ có rảnh ghé nhà dì chơi nghen!
-Dạ!
Đó là một trong những nhà hàng xóm của bà tôi. Ở đây hàng xóm không đồng nghĩa với việc nhà gần, nó có thể cách xa một hàng dừa, 1 hàng cau và thậm chí là một cái ao cá. Tuy thế nhưng tình hàng xóm, làng giềng ở đây không bị ngăn cách, hễ ai có chuyện gì khó khăn cần được giúp đỡ, họ đều sẵn sàng đến giúp cho đến từng hạt gạo, từng tờ tiền lẻ. Làng quê là vậy, luôn mộc mạc và bình dị trong trái tim mỗi con người.
Trở lại với con đường đá dẫn vào nhà bà tôi, sau khi băng qua những gốc dừa trơ trội bị người ta đốn bỏ, một căn nhà cấp 4 màu xanh diệu hiện ra với những mái ngói đỏ ao, rán nắng. Bao bọc xung quanh là dãy hàng rào bằng nứa đã hoẻn mục chưa có người sửa lại. Đây đích thị là nhà nội tôi rồi, nó chẳng thay đổi gì sau 2 năm tôi xa quê. Chỉ có khác một điều, nó cũ quá, lâu đời quá. Những bờ tường đã bám đầy rêu xanh, những mái ngói đã nức nẻ sau những tháng ngày phơi mình trước mưa nắng. Nhìn khung cảnh này tôi lại thấy thương nội nhiều quá, chắc là nội sống cực khổ lắm. Chuyến đi về quê này tôi sẽ tận dụng hết sức có thể để nội tôi được vui, được thư thả theo cách một người già cần phải có, tôi cam đoan là như vậy.
Vào gần thêm một chút, bọn tôi bị thu hút bởi một cô gái đang quét lá trước sân, cô gái đó quen lắm, rất là quen, nhưng mãi cho đến khi giọng khàn khàn của nội tôi vang lên từ trong nhà, tôi mới nhận ra được, đó là nhỏ Nhung…
-Nhung à, thằng Phong nó về chưa con?
-Dạ chưa nội ơi, nội cứ nghỉ đi khi nào Phong về con báo cho!
-Nghỉ sao được, đang lẽ ra giờ này nó về rồi mà chưa thấy tăm hơi đâu, nội lo gần chết!
-Nội đừng lo, Phong lớn rồi biết tự chăm sóc mình mà!
Nhưng khi nhỏ Nhung phát hiện ra bọn tôi đã đứng trước cổng nhà từ hồi nào, nhỏ đã suýt hét toáng lên nếu tôi không kịp thời chăn miệng lại:
-Suỵt, khẽ thôi!
-Mấy người về sao không nói một tiếng! Để tui vào báo cho nội!
-Đừng, để bọn tui tự vào!
Dù vẫn còn bỡ ngỡ trước sự xuất hiện của bọn tôi, nhưng nhỏ Nhung vẫn lò mò theo sau với khuôn mặt méo xệch đến phát buồn cười.
Theo lời nhỏ Nhung, bọn tôi bước rón rén theo lối đi vào buồng ngủ phòng bà ấy thế mà dù có bước nhẹ đến đâu vẫn không khỏi bị bà phát hiện:
-Đứa nào đó bây, cái Nhung hả?
-Ơ, dạ là con!
-Thằng Phong nó về chưa?
-Dạ à…
-Con về rồi nội ơi!
Không cù cưa kéo dài nữa, tôi vọt miệng chạy vào buồng phòng bà nói to.
Đến giờ phút này tôi mới thực sự vỡ òa. Cái miệng nhai trầu móm móm đó, làn da đồi mồi đó và cả khóe mắt chân chim đang chảy từng hàng nước lúc này nữa. Thật thân quen, thật gần gũi làm sao. Đó là nội tôi! Hai năm rồi không gặp, tóc bà trắng đi nhiều quá, gần như bạc sơ, trắng tinh như mây.
Tôi quỳ xuống gục mặt vào lòng bà:
-Con về rồi ạ, bà có nhớ con không?
-Mèn đét ơi, nội mà hông nhớ mày thì nội chờ mày về làm gì thằng quỷ con!
Bà khẽ cốc yêu vào đầu tôi gắt nhẹ.
-Hề hề, con trên thành phố ngày nào cũng nhớ bà hết đó!
-Có thiệt không ông tướng con hay là nói cho nội vui đấy!
-Thiệt luôn mà nội, nên khi vừa nghỉ hè con chạy về liền luôn nè!
-Ờ hờ, cháu của nội là ngoan nhất rồi!
Bỗng dưng bà nhìn một lượt những người bạn cùng về theo tôi móm mém:
-Ủa nội nghe ba mày nói mày dẫn bạn gái về nữa phải không, là đứa nào vậy chỉ cho nội xem!
-Hả??!!?!
Mời bạn Xem tiếp Chương 101
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần