Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86
ày tưởng dễ nghĩ lắm vậy, nó là bí thư đoàn trường đấy!
-Thế giờ làm gì?
-Tránh cạch mặt với nó, hạn chế đối đầu càng ít càng tốt! Nói chung đừng có làm gì nó bực tức, nếu không tao chẳng biết đường trở tay ày đâu!
-Rồi thì vậy, uầy!
Nói là một đường, nhưng thực hiện lại là một chuyện khác. Tôi không giỏi việc kiềm chế, nhất là khi thấy Ngọc Lan cứ bị thằng Nghĩa quấy rồi, máu nóng trong đầu tôi cứ soi ùng ục.
Gần một tháng nay, đều đặn cứ 2-3 bữa vào giờ ra chơi thằng Nghĩa lại đến lớp rũ Ngọc Lan đi căn tin hoặc đại loại thế. Lúc đó tôi còn đang tịnh dưỡng vết thương nên mặc nhiên chẳng thể làm được gì ngoài nhìn theo cái bản mặt khó ưa của nó một cách tức tối. Nay hổ đã mọc răng, gà đã đổ cựa. Tôi còn ngại ngùng gì cái thằng khốn nạn ấy nữa?
Đó là vào một ngày sau ngày tôi tháo bột không lâu, như thường lệ thằng Nghĩa lại đến lớp rũ rê, chèo kéo Ngọc Lan chơi với nó. Việc này rất ít ai ngăn cản được lắm, nếu có Lam Ngọc ở đây thì tốt nhưng thỉnh thoảng nàng lại đi gặp cô chủ nhiệm để thông báo tình hình học tập nên chẳng giúp Ngọc Lan được là bao khi thằng Nghĩa cứ đợi khi Lam Ngọc đi vắng lại đến la liếm. Hỏi lí do thì bảo là đi họp đoàn, làm công tác đoàn các kiểu. Ngọc Lan là cán bộ đoàn nên nàng không thể nào từ chối được cái cớ xảo huyệt của thằng cô hồn đó.
Nhưng hôm nay thì khác, tôi đã có mặt ở đây, lí nào tôi lại để chuyện đó xảy ra chứ? Khi thằng Nghĩa xuất hiện trước cửa lớp để rũ Ngọc Lan. Tôi lò dò đi theo làm nàng thắc mắc:
-Phòng làm gì vậy, về chỗ đi!
-Không! Phong đang rất là nghiêm túc!
Chỉ nói đến đấy, tôi bạo gan cầm lấy tay nàng (đương nhiên là với danh nghĩa bạn trai hờ) cười nhếch mép với thằng Nghĩa:
-Xin lỗi nhưng hôm nay Ngọc Lan có hẹn với em rồi, không đi với anh được!
-Anh cũng xin lỗi nhưng anh đến đây để thông báo Lan đi họp cán bộ đoàn em trai à!
Nó lại viện cái cơ cũ rít ra để dọa tôi nhưng đã là cũ rít thì tôi chẳng ngán gì:
-Em xin lỗi lại nhưng Ngọc Lan sẽ không đi là không đi!
-Thế em định chống đối bí thư đoàn trường sao?
-À thứ lỗi cho thằng Phong nha anh, bạn ấy hôm nay không được vui ạ!
Ngọc Lan nhúng nhường với vẻ lúng túng khi thấy thằng Nghĩa có vẻ sắp giận đến nơi, nhưng tôi chả quan tâm:
-Anh đi về văn phòng đoàn đi, ở đây không có việc của anh!
-Thằng em trai này ngoan cố nhỉ, hôm nay phải đi họp, cả chục cán bộ đoàn đang chờ chỉ có mình Lanna, em dám làm trái ý của đoàn à?
-Ê hề hề! Anh trai này bớt nóng, giận quá mất khôn đấy ạ! Em nhớ là hôm nay đâu có lịch họp anh nhễ!
Toàn phởn đột nhiên chen vào, cặp cổ thằng Nghĩa như đôi bạn thân là nó khiếp vía bước lui:
-Em là ai? Làm sao mà biết lịch họp?
-Dạ là lớp phó học tập, thế có đủ chưa ạ?
-Hùm, cho dù là thế nhưng lớp phó học tập chỉ phụ trách quản lí lớp, làm sao mà nắm bắt lịch họp được?
-Nhưng quả thật hôm nay chẳng có giờ họp nào cả anh trai à, em vừa đi ngang văn phòng đoàn, thấy có ai đợi đâu hay là anh có mắt âm dương có thể thấy thứ người ta không thấy?
-Để anh xem lại nào…
Thằng Nghĩa lúng túng lật cuốn sổ nhỏ trong túi ra kéo rè từng trang như đang kiếm thứ gì đó rồi nghiến răng trợn mắt với chúng tôi:
-Quả thật là chẳng có cuộc họp nào nhỉ, chắc là anh nhìn lầm tuần sau!
-Đó, đúng đúng! Em biết ngay mà, thôi anh về đi còn nhiều công việc đang chờ anh lắm đó!
-Hùm, anh về đây! Tạm biệt!
Thằng Nghĩa hầm hầm bỏ đi một mạch chẳng thèm nhìn bọn tôi lấy một lần. Có thể là do nó quá tức, hoặc có thể nó quá quê đến nỗi chẳng dám nhìn mặt ai nhưng chung quy lại tôi đã thực hiện thành công mục đích của mình là làm quê mặt thằng Nghĩa trước cả lớp.
Ấy thế mà khi thằng Nghĩa vừa đi, Toàn phởn lại cốc vào đầu tôi phát đau điếng:
-Này thì thể hiện bố khỉ mày…!
-Gì vậy, tự nhiên cốc đầu tao?
-Đã bào mày bao nhiều lần rồi, đừng có cạch mặt với thằng Nghĩa mà mày cứ sớn xác! Uầy, phen này thì tiu rồi, lo mà giữ lấy mạng mày đi!
-Gì tức là sao?
-Nó bị mày chơi, chắc chắn sẽ tìm cách chơi lại mày, hoặc thậm chí là cả tụi tao. Bây giờ còn chưa có cách đối phó với nó, mày làm thế sao tao yên tâm mà suy nghĩ cách đây! Bực cả mình!
Nó thở dài đi về chỗ ngồi với bộ mặt đăm chiêu vô số mây đen che phủ. Tôi lúc đó vẫn chưa hiểu những gì nó nói lắm, chỉ biết hả hê với những gì trước mắt mà khoe khoăn với Ngọc Lan:
-Hề hề, thấy chưa! Giờ thằng Nghĩa đã bị Phong đuổi đi rồi đấy!
-Đừng ăn mừng vội thế! Nó lùi 1 nó tiến 10 đấy, Phong vẫn chưa thể nào đối đầu với thằng Nghĩa đâu!
-Lan cứ lo xa, tuy Phong không đánh lại lam Ngọc nhưng cũng suýt ngang ngửa chứ bộ, dễ gì thua!
-Thôi...Phong vẫn chưa hình dung được sự nghiêm trọng của việc này. Ngày mai hạn chế đi một mình đi!
-Sao thế?
-Tại nạn sẽ đến bất ngờ đó! Thôi Lan về chỗ đây, dù sao cũng cám ơn Phong! Nhớ cẩn thận!
Tôi lúc đó cứ ngẫn tò te với những lời nói của Ngọc Lan và cả thằng Toàn mà chẳng biết trả lời như thế nào. Về vấn đề suy nghĩ thì tôi không có khiếu cho lắm nếu không muốn nói là không suy nghĩ được gì. Nhưng tôi không phải chờ quá lâu để biết được điều mà hai người đó muốn nói với tôi. Chỉ 1-2 ngày sau, những biến cố đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện.
Đó là một buối sáng đi học bình thường như bao buổi sáng khác, tôi đang ngồi trong lớp ôn lại cái mớ lịch sử dài ngoằn để đề phòng kiểm tra bài cũ và cũng là để ôn tập cho kì thi học kì 2 sắp tới đây. Đang ôn giữa chừng, thằng Toàn đột nhiên đi vào lớp cõng trên lưng là bé Phương với cặp mắt đỏ ngoe như đang khóc. Nó dìu bé Phương vào chỗ ngồi rồi đập bàn rõ to như đang tức tối một chuyện gì đó.
Thấy lạ, tôi bèn hỏi:
-Gì thế mày, bé Phương bị gì vậy?
-Mày còn hỏi, do mày đấy!
-Gì, tao có làm gì đâu!
-Không làm gì nhưng thằng Nghĩa nó làm! Sáng nay tao đang chở bé Phương trên đường đi học thì có một thằng chạy xe máy từ sau lao đến tát bé Phương một cái rồi dong xe chạy đi luôn, nếu tao không giữ kịp bé Phương thì em đã té ra đường rồi. Khốn nạn cái lũ chó!
Nó vừa chửi rủa vừa xoa xoa chiếc khăn lạnh lên bên má của bé Phương giờ này đang đỏ ửng, sưng phồng 5 ngón tay.
-Em không sao chứ Phương?
Tôi lo lắng lây vai bé Phương giờ đây đang có vẻ rất hoảng loạn
-Em…đau…sợ…!
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần