What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82
uả đúng như tôi đã nói, Lam Ngọc không cần làm gì nhiều, nàng chỉ cần cười thôi, chỉ một nụ cười mà khiến cho tất cả những người đối diện phải khốn đốn bao phen. Giờ thì điều đó đã được xác thực, tất cả chúng tôi đều ngu người cả ra kể cả thằng Toàn chày cối nhất.
Tức thì nó quay sang tôi trợn mắt:
-Lúc nãy hai tụi bây đã làm gì thế hả?
-Thì nằm chờ xem tụi bây chọc phá thằng nghĩa?
-Giề, nằm chờ…?
-Hông lẽ đứng lên cho thằng Nghĩa nó phát hiện hả?
-Rồi tụi bây có làm gì nữa không?
-Thì…ôm?!
Đột nhiên nó nhảy lên cốc tôi một phát đau điếng:
-Dịt dặt mày kể ra cho tường tận coi! Cứ cà dựt cà dựt mệt tim!
-Có gì đâu mà kể, tụi tao thấy thằng Nghĩa đi đến thì nằm xuống nấp đi thôi, trong lúc nấp vì bất đắc dĩ phải ôm, chứ có gì đâu?
-Ồ, tưởng gì cái thằng yếu sinh lí!
Cả đám trề môi lắc đầu.
-Yếu yếu cái đầu tụi bây, tao là tao trong sáng lắm nhé!
-Bất lực nói đại đi mày ơi, bạn bè không?
-Cút hết cho bố!
Tôi nhảy cả nhắc bỏ thẳng về trại chẳng thèm nói với tụi nó tiếng nào. Nếu như mọi thường thì chắc tôi đã tả xung hữu đột cái bọn khỉ gió này rồi, ức không thể tả. Nằm vào trại mà đầu tôi cứ như bừng bừng lửa, nóng không chịu nổi. Đồ rằng có cái xô nước ở ngay cạnh là tôi đã xói cả xô cho hả hỏa rồi, tức ghê gớm.
Nhưng đột nhiên chuông điện thoại tôi bỗng vang lên tin tít báo hiệu một tin nhắn mới. Tôi móc điện thoại trong túi ra với với đầy sự nghi hoặc. Bây giờ ai còn thức để nhắn tin cho tôi đây? Một là tổng đài với hàng lô những tin nhắn quảng cáo, hai là một ai đó vẫn chưa ngủ đang muốn nhắn tin với tôi?
Tò mò chi bằng tận mặt, tôi móc điện thoại xem xét ngay. Nhưng thật không thể ngờ rằng đó lại là số của Lam Ngọc.
Tôi hồi hộp mở tin nhắn với tâm trạng náo nức lạ lùng:
-[Đã về trại chưa, hay còn la cà chỗ nào đấy?]
Tôi phì cười vì tin nhắn dí dỏm của Lam Ngọc nhưng sau đó tôi bỗng cảm thấy thoải mái hơn mà trả lời tin nhắn của nàng:
-[Đã về rồi, đang chờ tin nhắn của Ngọc đó!]
-[Đừng xạo, chắc là đang ngủ chứ gì?]
-[Đâu có, Phong đâu dễ ngủ vậy, chỉ chuẩn bị thôi? Mà thằng Nghĩa ra sao rồi?]
-[Hì hì, nó bây giờ đang trong nhà tắm ấy, lúc nãy vui lắm, ai ai cũng bụng miệng nhìn nó cười cả! Ngọc có chụp lại để ngày mai cho Phong coi]
-[Ừ, hì! Cảm ơn Ngọc! Mà chuyện núp thằng Nghĩa lúc nãy, cho Phong xin lỗi nha, chỉ là bất đắc dĩ thôi!]
-[Không có gì đâu, Ngọc hiểu mà! Nhưng lúc nãy ấy, lúc Phong ôm Ngọc ấy…]
-[Lúc đó ra sao?]
-[Đàn ông con trai gì mà yếu xìu, mới có chút tim đã đập thình thịch! Thôi Ngọc hết ca trực rồi, đi ngủ đây, Phong ngủ ngon nhá!]
Đọc tin nhắn của nàng mà tôi há mỏ chẳng làm được gì ngoài nhìn dòng tin nhắn vẫn còn sáng lóe trên màn hình mà không khỏi sốc tim.
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần