Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71
ượn một vòng khu cắm trại cũng đến bữa trưa, tôi trở về trại của lớp xịt một ít cồn xoa bóp vào chỗ gãy để giảm đau theo lời dặn của cô y tế. Vừa lúc này đám loi nhoi lớp tôi cũng về trại sau một buổi sáng quần thảo, khám phá cả khu vườn rộng thênh thang nơi cắm trại, kèm theo đó là cả một đống xoài bọn nó mang về làm tôi trổ cả mắt:
-Gì đâu xoài nhiều thế?
-Ở khu đất đằng sau nhà ông Mười đó, có cả một vườn xoài luôn!
-Ẹc, hái trộm hả mấy bà?
-Gì mà hái trộm, tụi tui nhờ bọn con trai bên A5 hái giúp đó!
-Thế có khác gì nhau?
-Hứ, khác sao không? Ông không ăn thì thôi tụi tui ăn, chân bị gãy thì lo mà tịnh dưỡng đi!
Bọn nó điềm nhiên gạt tôi qua một bên thưởng thức gần chục trái xoài được lấy ra từ chiếc ba lô to đùng. Nhưng chẳng được bao lâu, Lam Ngọc đã xuất hiện với bộ mặt thiết diện sát thủ như ngày nào:
-À, ăn cắp xoài đấy hả, thảo nào lúc nãy cứ lấm la lấm lét với tụi con trai A5! Để xem…5 điểm hạnh kiểm nhá?
-Ui, bà Ngọc! Cùng lớp với nhau không mà nặng tay vậy? Tha cho bọn tui lần này đi, có gì cho bà ăn xoài ké!
-Hùm, tui cho qua lần này, nhưng tui không ăn xoài đâu! Đến giờ cơm rồi, ai không ăn thì nhịn!
Vừa nói, nàng vừa cùng nhỏ Thu lớp phó lao động xách một chồng hộp cơm vào trại làm cho tụi con gái sững sốt bỏ đống xoài qua một bên:
-Trời, tới giờ cơm rồi hẻn, sao hông nói sớm làm tụi tui phải ăn mấy trái xoài chua lè này, hề hề!
-Hừ, mấy bà đấy! Hùa theo bọn con trai A5 cắp ắn xoài làm gì lỡ bị phát hiện thì biết nói làm sao đây!
-Tụi tui biết lỗi rồi mà, Lam Ngọc tốt bụng lượng thứ cho hen!
Bọn con gái ai ai cũng rề rà năn nỉ ỉ oi Lam Ngọc làm nàng không muốn bỏ qua cũng không được, chỉ biết làm mặt hầm hầm chia từng hộp cơm cho những cái miệng ăn vặt không đáy ấy.
Tôi vì tránh đụng chạm chỗ gãy do những trò đùa của bọn khỉ con ấy nên lẳng lặng cầm hộp cơm nhích ra gốc cây gần trại để thưởng thức cho qua cơn đói lòng. Ngồi ăn một mình thế này cảm giác nó khó chịu lắm, nhất là khi nhìn thấy ai cũng cười nói vui vẻ ngồi ăn chung với nhau làm tôi lại thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Thằng Toàn không rảnh ngồi ăn chung với tôi vì nó còn có bé Phương để hủ hỉ, cả Khanh khờ cũng vậy, nó tối ngày đeo lấy nhỏ Kiều ẹo không ngừng nên ngồi ăn với tôi là một việc bất khả thi xét về cả khách quan lẫn chủ quan. Cho nên giờ đây chỉ có mình tôi một góc nới này với chiếc chân thỉnh thoảng lại nhói lên mỗi khi cử động mạnh. Tôi tự hỏi mình có quyết định sai không khi không chịu lên bệnh viện để bó bột, vì ở nơi này tôi có biết thằng bí thư sẽ làm gì Ngọc Lan đâu mà ngăn cản tụi nó chứ, cho dù có biết được thì tôi sẽ làm gì nó với chiếc chân gãy này đây, đến đứng tôi còn chưa vững thì làm sao có thể bảo vệ Ngọc Lan được.
Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy mình vô dụng và cái danh xưng hữu dụng vô mưu kia càng hợp với tôi hơn. Tự dưng tôi chẳng muốn ăn nữa mà chỉ muốn làm một giấc thật dài để tạm thoát khỏi cái thế giới phiền muộn này, cái thế giới đã làm tôi phải điên đảo bao phen bởi những thử thách nó mang lại.
Nhưng khi định chợp mắt, tôi bỗng cảm nhận được một hơi ấm phát ra gần sát bên tôi, kèm theo đó là một hương hoa quen thuộc đã khắc vào trong tâm trí tôi từ rất lâu, hương hoa lily...
-Bộ định bỏ mứa cơm hay sao?
Vừa mở mắt ra, Lam Ngọc đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào. Nàng nở nụ cười khẽ làm bao phiền muộn trong lòng tôi chợt tan biến.
-Đâu có, tại hồi sáng mệt quá nên buồn ngủ thôi!
-Ăn hết đi rồi ngủ, kẻo lại mất sức đấy! Còn ở lại đây cả ngày hôm sau mà!
-Ngọc này! Có phải Phong vô dụng lắm không?
-Sao lại hỏi thế chứ?
-Bởi lẽ Phong chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện hoàn toàn không chịu động não một chút nào cả?
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần