Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
a số mấy thằng sống trong xóm của Huy đô đều là đàn em của anh nó. Nhưng Huy đô cũng coi như là cầm đầu băng đó rồi nên tụi trong xóm cũng gọi nó bằng đại ca luôn. Mà gọi thì gọi vậy thôi nhưng thằng Huy không được phép dẫn quá nhiều đàn em khi không được anh nó cho phép. Vả lại nó chỉ được dắt những thằng mới gia nhập băng để học hỏi chứ còn mấy thằng cốt cán của anh nó thì chưa được quyền đụng đến. Cho nên đi cạnh nó chỉ có mấy thằng choai choai mới lớn như thằng Bình và thằng Tú thôi.
Chúng tôi đến chỗ của nó vào đầu giờ chiều. Thường thì giờ này mấy đứa trong xóm nó đã ra ngoài sân cát đá banh cả rồi. Cho nên chúng tôi ra thằng sân banh luôn không vào xóm nữa. Phần đông dân ở đây toàn là dân lao động, học sinh nghèo nên ít đứa nào có tiền đá sân nhân tạo lắm, chỉ có độc nhất cái sân cát ở đây để đá banh mỗi buổi chiều thôi.
Đó cũng chính là cái sân tôi với đám thằng Huy đá banh lúc trước. Nơi mà tôi đã đá trái banh văng vào đầu Ngọc Lan khi em đang chạy trên đường. Giờ thì nó đã được mấy đứa ở đây giăng lưới che chắn rồi nhưng tôi vẫn mãi nhớ đến cái kỉ niệm ấy, trên đường đi tôi cứ cười miết làm Ngọc Lan thắc mắc:
-Nè, làm gì mà cười vui vậy?
-Hì, thì nhớ đến cái lúc mà Phong đá banh trúng đầu Lan ấy mà!
-Trùi, vậy mà còn cười vui được! Chắc lúc đó Phong hả hê lắm phải không?
-Đâu có, tại thấy vui ấy mà!
Chắc chắn là thế rồi, vì nếu tôi không đá trái banh vào đầu nàng thì nàng đã không ngã xe, tôi đã không chạy đến dìu nàng và nàng đã không xô tôi xuống ao. Tất cả mọi việc dường như đã có sặp đặt trước. Chắc có lẽ đó là định mệnh, một định mệnh khiến tôi phải lận đận hết lần này đến lần khác.
Đột nhiên Ngọc Lan nhẹ giọng:
-Mà nếu không xảy ra việc đó thì tụi mình chưa chắc đã gặp nhau Phong nhỉ?
-À…ừ, phải rồi!
-Mà Phong này, nếu bây giờ Phong biết có một người đang thích Phong thì sao?
-Thích Phong ư, chắc là hãnh diện lắm! Mà người đó là ai vậy?
Nghe tôi hỏi, nàng cắn môi ngập ngừng, hai gò má nàng bỗng ửng hồng lên như vừa được thoa phấn:
-Um…người đó là…
-Là ai?
-Đó là…
-Ê, hai người đi nhanh cái! Làm gì chậm như rùa bò thế?
Đang lâng lâng cảm giác, tôi bỗng rớt oạch xuống đất đau tê tái bởi tiếng gọi của thằng cồ hồn Toàn.
Tức tối, tôi chạy đến cốc cho nó phát rõ đau:
-Bà nậu mày, làm tao giật cả mình!
-Gì nữa, cái thằng này nghiện cốc đầu rồi à, hồi sáng cũng vậy!
-Tao vậy đó, thích là cốc à!
-Ơ, bố cái thằng điên loạn!
-Thôi đi mấy ba, giữ thể hiện dùm tao cái!
Thằng Huy nhíu mày chẹp miệng. Vẻ như nó đang thấy xấu hổ trước đàn em nó.
Cũng đúng, đường đường là bậc đại ca xóm mà, làm sao có mấy thằng bạn choai choai như tụi tôi được. Thế nên tôi với thằng Toàn biết ý liền làm mặt nghiêm túc ra mà nhìn bọn đá banh xung quanh. Làm thế trông cũng ngầu phết, chỉ thí đều còn thiếu cặp kính đen vào nữa thì y như hộ pháp.
Mà thật ra bọn tôi chỉ làm cho có thôi chứ mấy thằng đó đâu có chú ý tôi bọn tôi. Người bọn nó chú ý là mấy nường xin đẹp đi cùng với chúng tôi kia kìa. Ngọc Lan, Lam Ngọc, bé Phương ai ai cũng xinh đẹp mĩ miều như thế sắt thép còn phải tan chảy chứ huống chi là mấy thằng ngây ngô này. Nôm bộ dạng hóng hớt của tụi nó mà tôi suýt phải bật cười, chắc có lẽ chưa tiếp xúc với con gái nhiều nên đâm lạ là phải.
Và rồi thằng Huy bước ra giữa sân cát hô hào:
-Uê, uê! Tụi bây nghe đây!
-Gì thế đại ca!
-Hôm nay có đám bạn của tao đến đây luyện tập, tui bây giúp đỡ nhá!
-Giúp thế nào đây?
-Thì làm đối thủ kéo co với bọn tao thôi!
-Thế có phần thưởng gì không vậy?
-Phần thường gì?
Thằng Huy ngạc nhiên.
-Thì là phần thưởng cho đội thắng đấy ạ, tụi em đá banh ở đây không ăn tiền cũng phải bao nước, đại ca biết mà!
-Uầy, luyện tập mà phần thưởng gì?
-Luyện tập thì phải làm thiệt nó mới xung, mà làm thiệt phải có phần thưởng nó mới có động lực chứ!
-Uầy, rồi thua thì bao chầu nước được chưa!
-Hề hề, có thế chứ đại ca!
Theo đó thằng Huy chọn ra mười người phù hợp trong số tụi nó để kéo co với bọn tôi. Nhìn chung thì mấy đứa nó chọn toàn là mấy thằng lẹt đẹt, ốm nhách thậm chí có vài thằng nhí trong đội làm tôi phải nhíu mày:
-Gì dzậy ba, chọn toàn mấy thằng si cà que cho bọn tao thế này!
-Si đầu mày, thử kéo với bọn nó thì biết! Không chừng tụi nó còn mạnh hơn bọn mày đấy!
-Gì nghe ghê thế mày! Bọn này mà mạnh hơn tụi tao hả?
-Ờ, tao đoán là thế! Nhưng để xem sao đã!
Thằng Huy gật gù cứ y như mấy nhà phân tích quân sự không hơn không kém.
Chúng tôi bắt đầu sắp xếp đội hình theo sự hướng dẫn của Huy đô. Theo cách của nó hàng nam và hàng nữ sẽ đứng sole với nhau cứ một nam lại đến một nữ. Và nó là người đứng sau cùng để làm trụ do có thể hình to cao. Đây cũng là cách sắp xếp truyền thống mà những lần cắm trại trước đây tôi cũng đã từng thực hiện trong đội.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, chúng tôi bắt đầu nghênh chiến với bên kia. Khi thằng phụ trách vai trọng tài vừa ra hiệu lệnh bắt đầu, tất cả bọn tôi đồng loạt kéo về phía sau thật mạnh.
Nhưng chưa kịp nhích được một khoảng nào, tụi bên khi đã kéo bọn tôi ngã nhào ra bãi cát.
-Thắng rồi đại ca ơi, dẫn tụi em đi uống nước đi!
Bọn bên kia hô hoán khi kéo thắng bọn tôi.
-Chưa mà mày, mới kéo có một lần mà đi uống nước gì?
-Chứ đại ca muốn kéo mấy lần?
-Thì kéo 3 lần đi! Lúc đó cũng vừa mệt!
-Vậy hen, bên đại ca thua một lần rồi đó, thua lần nữa coi như thua luôn!
-Rồi mày, nói nhiều quá!
Thằng Huy xem chừng đang bực, nên tụi đàn em không dám nói nữa.
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần