Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ệt mỏi, uể oải, tê liệt và không một chút sức sống là trạng thái hiện giờ của tôi.
Tối qua sau khi đi lễ chùa cùng với Ngọc Lan xong, tôi phóng nhanh về nhà với tốc độ cực kì điên cuồng. Vì sao ư, bởi một lẽ dĩ nhiên nếu càng ở ngoài lâu thì càng chết với hai chị em con nhỏ Nhung. Tôi đã bỏ rơi hai chị em nhỏ (coi như thế) ở đường hoa để đi chung với Ngọc Lan mà. Cũng may là có thằng Toàn đưa về dùm, nếu không chắc phải lên đồn công an tìm trẻ lạc rồi.
Cũng may thêm cái nữa là tối qua khi lén mở cổng vào nhà, tôi không bị hai chị em nhỏ phát hiện. Chắc ở quê thường ngủ sớm nên lúc đó hai chị em nhỏ đã ngủ mất xác rồi. Có vậy tôi mới nằm chiểm chệ được trên giường như sáng nay thế này đây.
Mà công nhận thức khuya mệt mỏi thật, 4h sáng về đến nhà năm phịch xuống giường là ngủ ngay không cần ngáp. Cho đến sáng nay không biết đã ngủ bao nhiêu lâu rồi mà đầu óc tôi cứ mụ mị, quay cuồng như uống cả lít rượu vậy, mệt mỏi không thể tả.
Vừa định đưa tay lên che miệng ngáp thì tôi cảm giác như nó đang bị kẹt ở chỗ nào ấy, nặng chịt, ấm hĩnh, đầy mùi thơm nhưng cực kì mềm mại.
Thiết nghĩ đang ngủ mà ngáp làm gì ệt nên tôi xoay người ôm cái gối ôm thân yêu mà miết miệt mài mặt mình vào đó nướng tiếp. Nhưng chỉ vừa mới làm thế, tôi liền cảm nhận được cái gối ôm nó đang rung lên bần bật trong lòng tôi. Vả lại theo tôi cảm nhận, nó cũng chẳng phải cái gối ôm mọi khi tôi từng ôm.
Cái gối lúc trước nó tròn lẳng, hình trụ và rất mát lạnh chứ không phải mềm mại, âm ấm lại còn rất thơm như bây giờ.
“Ắc hẳn có vấn đề, chắc chắn là thế rồi. Phải nghiên cứu xem sao.”
Nghĩ thế tôi vừa nhắm nghìn mắt vừa khám phá khắp nơi trên chiếc gối. Nó lạ ở chỗ chiếc gối bình thường thì phẳng lì còn đằng này nó nhấp nhô y như đồi núi nhưng không cứng, lại còn rất mềm nữa chứ. Thế nhưng vừa định khám phá thêm thì đột nhiên cánh tay tôi đau nhói như bị ai cắn, chính xác là tôi bị cắn rồi. Chẳng những thế mà còn bị nghiến đau đến chảy nước mắt nữa.
Đau điếng, tôi ngồi phắt dậy suýt xoa cánh tay giờ này đã hiện rõ dấu răng chi chít, đau muốn ứa máu. Tôi tức tối gắt nhẹ cái đống chăn mền đang thù lù trức mặt:
-Ê nè, thằng nào đó! Dám cắn tao à?
Tuy nhiên cái đống đó chẳng trả lời, chỉ run lên bần bật như cái máy phát điện làm tôi nổi máu quát lớn hơn:
-Mày là đứa nào, sao vào phòng tao? Lại còn nằm trên giường tao nữa?
Đến lúc này cái đống đó đã phát ra tiếng, nhưng mà là tiếng khóc. Tôi có thể nghe rõ được đây là tiếng khóc của con gái.
Thấy thế tôi nuốt khan tiếng lại gần xem xét.
Càng mò lại gần, tiếng khóc càng rõ. Sựt nhớ lại con bé Linh và chị nó đang chiến tranh lạnh và tôi cũng đã từng nghe nó nói là sẽ không ngủ chung với chị nó nữa nên tôi giật bắn người rung lẩy bẩy. Nếu thật là như thế thì tối quá đến giờ con bé Linh ắc hẳn là đã ngủ trong phòng tôi. Và cái gối ôm tôi ôm tối qua đến giờ chính là nó.
Càng nghĩ tôi càng rung người khi sự thật trước mắt. Lúc trước cũng đã có một vụ như thế và nạn nhân của việc đó là Hoàng Mai, nhưng Hoàng Mai lúc đó đã gần như là bạn gái của tôi rồi nên tôi không lo lắng như bây giờ. Còn con bé Linh thì khác, nếu có bè gì xảy ra với nó chắc chú Tư Chúc xé xác tôi ra mất, chưa kể nếu lớn chuyện hơn nữa chú ấy có thể bắt tôi cưới con bé Linh luôn cũng không chừng, đến lúc đó là đời tàn rồi.
Nghĩ thế nên tôi lật đật đến chỗ của con bé từ từ kéo tấm mền đang phủ trên người nó xuống.
Khi lớp mền được kéo xuống hoàn toàn tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì giờ đây quần áo của con bé vẫn còn y nguyên, không rách rưới. Tôi chỉ sợ thói quen ngủ mớ của tôi làm hại đến con bé thôi, giờ thì không nguy hiểm gì rồi.
Nhưng lúc này tôi lại đối mặt với một rắc rối khác. Con bé cứ úp mặt khóc sướt mướt trên giường không ngừng, tôi lay cỡ nào cũng không chịu trả lời. Bí quá tôi đành áp dụng cách dỗ dành Hoàng Mai lúc trước với con bé.
Tôi đánh bạo kéo con bé vào lòng mình, vỗ về nhẹ vào vai nó rồi thủ thỉ:
-Anh xin lỗi, bé Linh đừng khóc nữa mà!
-Hức, tại anh đó! Tối qua ngủ vẫn bình thường, tự nhiên sáng nay lại…hức…
-Uầy, anh đâu có biết em qua phòng anh ngủ đâu! Anh cứ tưởng em…
-Tưởng gì…?
Nó ngước mặt lên chủ mỏ nhìn tôi.
-Thì anh tưởng là…cái gối ôm!
-Ahh, chết đi!
Nó phồng má lấy gối đập vào người tôi phình phịch đến nỗi tôi mất đà ngã lăn ra giường kéo theo con bé cũng mất đà ngã theo tôi.
Chưa kịp hoàn hồn, nhỏ Nhung từ đâu mở cửa phòng bước vào. Trông thấy cảnh con bé Linh đang nằm đè lên tôi, mắt nhỏ long sòng sọc lên quát tháo:
-Hai người làm cái gì vậy hả, buông ra mau!
-Ẹc, hông có như bà nghĩ đâu bình tĩnh!
-Phải đó chị!
Vẻ như nhỏ chưa hề nghe chúng tôi nói tiếng nào, vẫn đùng đùng bước đến như con gấu chuẩn bị vồ mồi. Chẳng còn cách nào khác tôi lao đến chộp lấy cổ tay nhỏ Nhung khống chế rồi đè sấp xuống giường để nhỏ bình tĩnh.
-Bà nghe tui nói nè, tui với em bà có làm gì đâu mà phản ứng dữ vậy?
-Chứ lúc nãy tui thấy là gì?
-Tại lúc tui với em bà chơi đập gối với nhau, tui lỡ té kéo theo nó thôi!
-Vậy tối quá hai người ngủ chung à?
-Bậy, tui vừa vào phòng đã thấy con bé Linh trên giường nên ngủ dưới sàn đó! – Rồi tôi quay sang con bé – Phải hông em?
-Dạ phải ạ! – Nó đáp gỏn lọn.
Con nhỏ Nhung chừng như vẫn chưa tin tưởng lắm nhưng một lúc sau nhỏ cũng thở đều:
-Được rồi, thả tui ra đi!
-Bà không được tấn công tụi tui đó nhen!
-Rồi mà!
Nghe vậy nên tôi chẹp miệng buông tay nhỏ ra. Nhỏ đứng lên sửa lại quần áo rồi lườm cả hai chúng tôi:
-Liệu hồn ông đấy! Con Linh có bề gì thì đừng trách!
-Hà hà, hai người hết giận rồi hả?
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần