No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hực ra kế hoạch của thằng Toàn không phải thần thánh gì. Nó phụ thuộc vào ngoại cảnh rất nhiều và quan trọng nhất là độ may mắn và duyên số của tôi nữa. Bởi lẽ tìm một người trong biển người bao la còn khó hơn là mò kim đáy biển. Chắc gì tôi đã tìm được người nào?
Mà thôi, tạm gát qua một bên đã bởi vì kế hoạch đó đến tận đêm mới thực hiện lận. Bây giờ mới có sáng 30 tháng chạp thôi. Và chúng tôi đang chuẩn bị những bước dọn dẹp cuối cùng để chuẩn bị đón tết.
Nói là dọn dẹp chứ cũng chả có gì nhiều để làm cả. Quét bồ hống mạng nhện này, lau kính chùi rửa lư hương này, lau lại sàn nhà cho sạch nữa. Những việc này thường thì tôi với ba tôi lúc trước chia nhau mà làm. Nhưng bây giờ có 2 chị em nhỏ Nhung phụ cũng đỡ một chút vì con gái vốn rất giỏi những việc quét dọn, lau chùi này vả lại ở quê họ cũng thường phụ nội tôi dọn nhà đón tết.
Tự nhiên nghĩ đến nội lòng tôi chợt cảm thấy chạnh lòng. Không biết năm nay có ai đó phụ nội tôi dọn dẹp nhà cửa hay không. Nội tôi ở chung với vợ chồng mợ hai, mà hai người này thường xuyên vắng nhà do đi làm ăn xa. Năm nay cầu mong họ sẽ về sớm để phụ nội tôi, vì nội tôi cũng già rồi, không còn nhiều sức nữa, mong sao thằng Mậu với thằng Khánh ở dưới quê biết đường mà giúp, tôi đến hè mới có thể về quê được.
Dọn dẹp một hồi nhỏ Nhung bỗng reo lên:
-Ý chết, quên nữa!
-Gì thế, làm giật cả mình?
-Ông nhìn xem còn thiếu gì không?
Tuy nhiên nhìn một lượt xung quanh nhà, ngoài mọi thứ đã trở nên sạch sẽ láng bóng ra tôi chẳng thấy thiếu thứ gì cả. Tôi lại thắc mắc:
-Ơ, thiếu gì đâu?
-Trời ơi, ông lọt tròng hả? Thiếu mâm ngũ quả đó!
Nghe nhỏ nói tôi mới để ý ra nhà mình thiếu mâm ngũ quả thật. Thông thường thì việc này do ba tôi phụ trách nhưng năm nay không có ông nên tôi nhất thời quên mất. Bây giờ nhìn lại tôi mới thấy nhà mình thiếu sức xuấn hẳn khi không có mâm ngũ quả. Tôi quay sang nhỏ Nhung dò hỏi:
-Giờ sao, đi mua hay gì?
-Ông này hỏi lạ, không có mâm ngũ quả đương nhiên phải đi mua rồi, đi mau đi kẻo người ta nghỉ bán!
-Nhưng tui đâu biết mua trái gì?
-Trời đất, ông có phải người Việt không vậy?
-Đó giờ có mua lần nào đâu?
-Thiệt tình, thôi chở tui ra chợ đi, tui mua cho!
Nghe thấy đi ra ngoài con bé Linh ở sau nhà lót tót chạy ra:
-Cho em đi với!
-Hông được, em ở lại trông nhà đi! Chưa quét ván nhện trong phòng mình nữa kìa!
-Hu, em hông biết cho em đi với!
-Chị nói không là không, còn càu nhàu nữa là tối nay khỏi cho đi chơi tết!
Nghe chị mình đe thế nó không dám làm gì nữa chỉ phụng phịu ngồi phịch lên ghế rồi ôm lấy cái gối bật TV lên xem. Nhỏ Nhung có lẽ đang bực tức lắm, nhỏ bước đến giựt cái gối trong tay bé Linh ra quát mắng:
-Nè, có nghe lời chị không? Chị bảo đi vào phòng quét ván nhện, em ở đây xem TV là ý gì đây?
Con bé không trả lời, chỉ cắm đầu xem TV chẳng thèm để tâm đến những lời chị nó nói. Tức quá chị nó toan vơ lấy cây chổi cạnh bên để đánh con bé nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Tuy nhiên nhỏ Nhung vẫn mắng chửi con bé:
-Nè, lì vừa vừa thôi! Mới lên thành phố có mấy hôm mà tỏ thái độ ngang bướng rồi à, có tin tao nói với mẹ ày về quê không hả?
Có lẽ vì chịu ấm ức đã lâu nên con bé không ngồi im nữa, nó đứng dậy trừng mắt nhìn chị nó:
-Chị thì nghĩ tốt lành gì cho em chứ, ở quê cũng vậy ở trên đây cũng vậy, có lần nào chị cho em được tự do đi chơi không?
-Hôm nay mày dám cãi lại chị mày ư, có đứa em nào hỗn như mày không?
-Em không hỗn, em không cãi chỉ là em đang nói lí với chị thôi!
-Mày quá lắm rồi, không đánh là không được mà!
Chị nó tức giận vơ lấy cây chổi lông gà toan đánh nó nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại. Con bé Linh chỉ hừ một cái rồi chạy vào trong phòng đóng cửa cái sầm nghe rõ to. Chị nó tính đuổi theo nhưng tôi đã kéo lại, đặt nhỏ ngồi xuống ghế:
-Bà bình tĩnh đã, nó chỉ là trẻ con thôi mà!
-Trẻ con thì trẻ con, bộ có quyền hỗn vậy sao?
-Thì nó chỉ muốn đi chơi thôi, chứ có ý gì khác đâu!
-Giờ ông thấy tui có lí hay nó có lí, nói!
Nhỏ đột nhiên trừng mắt nhìn tôi muốn tỏe lửa. Tôi hốt hoảng gật đầu lịa lịa ngay:
-Ực, bà có lí, hề hề!
-Hùm, có thế chứ! – Rồi nhỏ thừng lững đứng lên – Đi chợ thôi!
Tôi lúc đó chẳng biết làm gì hơn ngoài trách bản thân quá đen đủi, sống cùng với hai cái của nợ trong nhà thế này không tàn cũng phế. Nhưng trót đã được sự ủy thách của ba tôi rồi thì rán chờ cho qua tết để được giải phóng vậy, chán bà cố!
Chợ cận tết cũng không có gì nhiều ngoài rau cải còn tồn được mấy bà rán bán hết để kiếm thêm chút tiền về ăn tết. Vì là trái cây còn tồn lại nên lựa ra một quả còn tươi hơi khó, nhưng việc lựa ngũ quả loại gì còn khó hơn. Nhỏ thì đương nhiên lựa theo ý nhỏ:
-Mãng cầu, dừa, đu đủ, xoài, sung thành cầu dừa đủ sài sung nhé!
-Không hay lắm, mãn cầu, quất, dừa, đu đủ, trái sung nhé!
-Thành gì?
-Cầu quất vừa đủ sung!
-Này thì đủ sung!
Nhỏ nghiến răng tọng vào bụng tôi một quả trời giáng đau đến nỗi suýt té vào hàng chè đậu làm bà kia ôm nồi chè la thất thanh. Cũng may là bà đó không khó tính, tôi chỉ xin lỗi vài câu rồi cho đi ngay, nếu gặp mấy thằng bóc vác chắc thế nào cũng có chuyện rồi, khổ gì đâu!
Đi chợ xong bọn tôi lại trở về nhà. Nhưng vấn đề bây giờ còn khổ hơn nhiều so với lúc cãi nhau ban nãy. Con bé Linh đã khóa phòng cứng ngắc, có gọi cửa cỡ nào nó cũng không chịu mở. Còn nhỏ Nhung thì xem ra đã tức điên, nhỏ tìm đủ mọi cách để mở cửa cho bằng được từ đập cửa, gọi tên cho đến tông cửa, thậm chí nhỏ đã tính leo ban công vào phòng mặc dù đang là tầng 2. Đúng là con gái quê chuyên gia mấy việc này, tôi mà không kịp cản thí chắc nhỏ đã leo thật.
Để tránh tình trạng kéo dài lâu, ảnh hưởng đến tình chị em và cả buổi đi chơi tối nay. Tôi bèn đề nghị một cách nhỏ nhẹ với nhỏ Nhung:
-Bà này, để tui vào phòng nói với con bé cho!
-Sao ông nói được, mà ông cũng có vào phòng được đâu mà nói!
-Nếu tui vào phòng được bà phải bình tĩnh ở ngoài đây nghe chưa?
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần