My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Điển Điển
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9.1
u Dương Tử Duy hồi phục lại trí nhớ, cũng khôi phục thành Âu Dương Tử Duy trước kia —— Điềm tĩnh, tỉnh táo, thờ ơ......
Không! Hắn chẳng những khôi phục bình thường lại như trước kia, mà còn thay đổi nghiêm trọng hơn!
Bây giờ Âu Dương Tử Duy, mỗi ngày trừ công việc ra, cũng vẫn là công việc như cũ, dường như hắn muốn đem công việc bị bỏ rơi trong thời gian mất trí nhớ toàn bộ muốn đền bù trở lại.
Đây là những lúc mà mọi người nhìn thấy, những lúc mà mọi người không nhìn thấy, Âu Dương Tử Duy quay lại vẻ mờ mịt, bất lực mà từ trước nay chưa từng thấy.
Hắn điên cuồng lao vào công việc, cố gắng một cách tuyệt vọng để khiến mình luôn bận rộn, vì chỉ có bận rộn như thế mới có thể làm cho hắn không còn thời gian mà suy nghĩ đến Đường Hân Hân, suy nghĩ về tình yêu giữa hai người họ......
Chỉ cần hắn không làm việc, không nỗ lực đè nén, thì sự nhớ nhung sẽ như một trận mưa bão cuồn cuộn tấn công vào lòng hắn...... Hắn nhớ Hân Hân, nhớ đến trái tim cảm thấy đau thắt lại......
Hắn cũng muốn không kiêng dè gì mà yêu cô, bất chấp tất cả đi gặp cô một lần, nhưng, mỗi lần sự thôi thúc này trỗi dậy, thì cùng lúc đó ánh mắt hận thù của Lưu Khải Hiên lại hiện lên trong tâm trí hắn......
Ngồi trong chiếc ghế làm việc lớn, Âu Dương Tử Duy dùng sức lắc đầu, sau đó quyết tâm ngồi thẳng người dậy, nhấc tay nhấn số gọi điện thoại nội tuyến.
"Michelle, làm phiền cô gọi cố vấn Lưu đến phòng làm việc của tôi một chuyến, Còn nữa..., giúp tôi đem danh sách điều tra cổ đông đến đây."
"Dạ, tổng giám đốc."
Cúp điện thoại, Âu Dương Tử Duy thở ra một hơi thật dài, nhắm cặp mắt lại, vậy mà, vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp luôn tười cười của Đường Hân Hân lại hiện ra......
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, cửa bị mở ra.
"Tử Duy." Lưu Khải Hiên đi vào.
Âu Dương Tử Duy ngẩng đầu lên, trấn tĩnh lại tinh thần: "Ngồi đi, có chút việc cùng cậu thảo luận một chút."
Hắn chỉ chỉ một bên sofa dài, đi tới, còn mình ngồi ở chiếc ghế sofa đối diện.
Tiếp theo, lại vang lên hai tiếng tiếng gõ cửa, Michelle đưa danh sách cổ đông tới, đặt trên bàn bên cạnh ghế sofa, sau đó đi ra ngoài.
Lưu Khải Hiên nhìn Tử Duy, cười nhẹ, "Có phải cậu có quyết định gì mới phải không?"
Âu Dương Tử Duy gật đầu, "Ừ! Tôi muốn nghe ý kiến của cậu trước."
"Theo quan điểm của tôi, Cao Phú Nhân từ bỏ hành động thu mua cổ phần vì thấy không thuận lợi, nhưng ý đồ và dã tâm của ông ta thì đã rất rõ ràng rồi, tôi nghĩ, nếu để cho ông ta tiếp tục lưu lại trong thành phần của Hội Đồng Quản Trị, là một việc làm nguy hiểm, nếu như có thể, chúng ta nên triệu tập đại hội cổ đông, bãi nhiệm thân phận đổng sự của ông ta, dù sao ông ta nắm giữ cổ phần cũng không nhiều lắm, không đủ ảnh hưởng đến đại cục." Lưu Khải Hiên nói lên suy nghĩ của hắn.
Âu Dương Tử Duy cau chặt chân mày, cẩn thận suy xét.
Một lát sau, hắn thận trọng gật đầu.
"Được, cứ theo ý kiến của cậu mà làm, đây là danh sách cổ đông, chuyện này giao cho cậu xử lý." Hắn chỉ chỉ xấp tài liệu trên bàn, "Còn nữa..., phải nhớ thông báo cho những đổng sự khác."
"Tôi biết rồi." Lưu Khải Hiên cầm danh sách rồi đứng lên.
"Đúng rồi, Khải Hiên......" Âu Dương Tử Duy đột nhiên gọi hắn lại, có vẻ muốn nói rồi lại thôi, "Về phía thị trường Châu Âu....."
Lưu Khải Hiên bất giác nhíu mày, cẩn thận quan sát cử động của Âu Dương Tử Duy.
"Về phương diện quản lý nghiệp vụ ở Châu Âu..... Cậu có thể giúp tôi hay không......" Ấp a ấp úng một lúc, Âu Dương Tử Duy vẫn không biết nên nói sao cho đúng.
Lưu Khải Hiên cảm thấy Âu Dương Tử Duy có vẻ bất thường, nhạy cảm nhìn hắn.
"Tử Duy, chẳng lẽ cậu muốn điều tôi đến chi nhánh công ty ở Pháp?"
"Khải Hiên, cậu cũng biết, trừ cậu ra......"
"Không! Trừ tôi ra, còn có rất nhiều người thích hợp. Còn nữa, tôi mà đi, thì bên Đài Loan này phải làm thế nào?"
"Khải Hiên, cậu không cần phải lo cho bên này." Âu Dương Tử Duy cố gắng thuyết phục, nhưng cũng cẩn thận chú ý tới phản ứng của Lưu Khải Hiên, "Đây là một cơ hội tốt......"
"Cơ hội tốt? Tôi không cần cơ hội tốt nào hết! Hơn nữa, tôi ở Đài Loan thật sự rất tốt."
"Khải Hiên, trên thế giới này, ngoại trừ tôi ra, cậu nhất định phải học cách tiếp xúc với những người khác nữa, cậu hiểu không? Chúng ta không thể nào cứ như vậy...... Tương lai cậu sẽ kết hôn, mà tôi cũng sẽ có vợ, có con...... Tôi không có ý gì, cậu vẫn là bạn bè tốt nhất......"
"Đường Hân Hân! Là Đường Hân Hân, có đúng hay không?" Lưu Khải Hiên giận dữ nói.
"Chuyện này không có liên quan gì tới Hân Hân......"
"Có! Nhất định là Đường Hân Hân!" Lưu Khải Hiên đột nhiên rống to, hai mắt trợn trừng.
"Khải Hiên, cậu bình tĩnh một chút......"
Lưu Khải Hiên đột nhiên đứng lên, gương mặt trở nên nhăn nhúm.
"Không! Tôi không đi đâu hết...... Cậu không thể đối xử với tôi như vậy được......"
Nói xong, anh ta lao ra khỏi phòng làm việc của Âu Dương Tử Duy.
"Khải Hiên......"
Âu Dương Tử Duy đuổi ra tới cửa thì anh ta đã biến mất ở đầu kia hành lang.
Hắn dựa người vào cửa, cảm thất rất bực mình.
"Đáng chết!" Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, rốt cuộc không kềm chế được sư tức giận trong lòng, đôi tay hung hăng gạt tất cả mọi thứ trên bàn rơi tung tóe xuống đất.
Hắn biết! Hắn biết trước sẽ là như vậy!
--------------------------------------------------
Nửa đêm, một chiếc xe mô tô thời trang chạy xé gió phanh gấp trước cửa biệt thự nhà họ Đường.
Đường Hân Hân vuốt vuốt tóc dài, hai tay vịn vai người mặc một bộ quần áo màu đen kiểu kỵ sĩ, đôi chân dài xoải ra, nhảy xuống từ phía sau, động tác rất đẹp và gọn gàng.
"Thanks! Peter, bái bai!"
Đường Hân Hân phủi phủi phía sau quần jean, hướng về người lái xe giơ một tay lên.
Ai ngờ tay mới vừa giơ lên, đã bị người lái xe đứng lên ôm lấy, kéo tay cô, Đường Hân Hân xoay nửa vòng, thân thể dán lên người anh ta, bị anh ta hôn một cái lên má.
"Cứ như vậy mà đi sao? Anh với em điên cả một ngày rồi, chưa có một nụ hôn đã đòi tạm biệt sao?"
Peter nhìn Đường Hân Hân, dáng người cao thẳng, thô kệch, cưỡi trên xe gắn máy càng lộ vẻ uy phong.
"Dường như anh đã quên quy tắc trò chơi rồi nha!" Đường Hân Hân nhìn anh ta cười một tiếng.
"Quên các quy tắc đi!" Một cái tay khác của anh ta ôm lên eo cô, "Anh chỉ không muốn tối nay mất ngủ mà thôi......"
"Vậy thì về sớm một chút ngủ đi!" Cô vuốt ve bàn tay anh ta đang đặt ở eo cô.
"Hân Hân, em......"
"Anh vẫn muốn hôn tạm biệt đúng không?" Đường Hân Hân chặn lời nói của anh ta lại, "Trong từ điển của tôi, hôn tạm biệt một người khác có nghĩa là liệt người đó vào danh sách không còn muốn gặp lại lần nào nữa, anh có muốn như thế không?"
"Này, công bằng một chút có được hay không?" Peter phản kháng.
"Được!" Đường Hân Hân lại cười, "Anh đi hỏi Stephen đi, nếu như bọn họ cũng được hôn tạm biệt, thì dĩ nhiên anh cũng có phần, đủ công bằng chứ?"
Dứt lời, Đường Hân Hân xoay người đi vào nhà.
"Sao thế? Chẳng lẽ em vẫn chưa quên hương vị của Âu Dương công tử sao?" Peter ở sau lưng cô kêu to.
Đường Hân hân đột nhiên ngẩn ra, đứng yên tại chỗ.
"Tôi không muốn nghe nhắc lại bốn chữ ‘Âu Dương công tử’ này nữa, được không?"
Peter thở dài, "Em tội gì phải làm khổ mình như thế?"
"Đủ rồi! Peter, tôi không cần anh dạy tôi phải sống cuộc sống như thế nào. Hơn nữa bây giờ tôi rất vui vẻ hạnh phúc, anh không thấy sao? Có cô gái nào may mắn giống tôi, mỗi ngày đều có người bạn trai khác nhau đi chơi cùng với tôi......"
"Em đừng ở đây lừa mình dối người!"
"Peter, nếu như anh không thể chấp nhận tôi cùng lúc có nhiều bạn trai như vậy, anh có thể lựa chọn rời đi!"
Đường Hân Hân nhíu mày, không kiên nhẫn trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay người, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào nhà.
Peter bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khởi động xe nhấn ga rời đi.
Ở bãi đậu xe bên cạnh biệt thự, Âu Dương Tử Duy chậm rãi từ trong một góc tối đi ra.
Hai tay hắn đút vào túi quần, nắm thành nắm đấm, trên khuôn mặt đẹp trai dường như bao trùm một tầng sương lạnh, hai mắt như muốn phun ra luồng lửa hừng hực......
Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng cặp mắt sắc bén và tinh tường của hắn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô......
Lửa ghen điên cuồng bùng cháy tán loạn, Âu Dương Tử Duy đau lòng thật sự khó chịu đựng sự thật vừa diễn ra trước mắt......
-------------------------------------------------------
Đường Hân Hân lê tấm thân mệt mỏi từ từ mở cửa, phòng khách vẫn sáng đèn, vẻ mặt cô lập tức thay đổi bộ mặt ảm đạm thành tươi cười, cố gắng ổn định lại tinh thần.
"Ba, ba còn chưa ngủ sao? Có chương trình gì mà hay vậy?" Đường Hân Hân giống như rất phấn chấn tinh thần đi về phòng khách ngồi xuống cười cười, nhìn Đường Quốc Sâm tư tưởng không tập trung xem TV.
"Con gái, con đã về rồi sao? Có đói bụng không?"
"Không đói bụng, con ăn đêm bên ngoài rồi." Đường Hân Hân ngồi xuống sofa, hai chân gác lên bàn, cơ thể khẽ dựa vào thành ghế, duỗi tấm lưng đang mỏi, "Oa! Hôm nay mệt chết đi được, cùng Peter chơi cả ngày......"
Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc - Điển Điển