Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Điển Điển
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.2
ôm nay Âu Dương Tử Duy đến bệnh viện tiến hành kiểm tra định kỳ.
Kết quả kiểm tra biểu hiện, tình trạng của hắn tốt.
Việc Âu Dương Tử Duy khôi phục lại trí nhớ, biểu hiện rõ ràng nhất là trong công việc, áng chừng có thể khôi phục lại 80%, mặt khác đối với quá khứ lúc còn nhỏ và thời gian ở Mỹ hắn cũng bắt đầu nhớ lại từng đoạn ngắn, ngay cả phong thái làm việc, cũng thấp thoáng bóng dáng ngày xưa. Theo ý kiến của Hàn Văn Thịnh – Thời gian hắn khôi phục lại trí nhớ chỉ còn tính từng ngày mà thôi!
Nhưng đối với kết quả khả quan này, Âu Dương Tử Duy vẫn chưa cảm thấy hài lòng, bởi vì cho tới bây giờ, trong hồi ức gián đoạn của hắn, vẫn không thấy bóng dáng của Đường Hân Hân.
Rời khỏi bệnh viện, Âu Dương Tử Duy và Đường Hân Hân lặng lẽ không nói, chỉ hướng bãi đậu xe đi tới, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.
"Anh nhất định sẽ nhớ ra, Hân Hân, cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định sẽ nhớ đến quá khứ chúng ta, em đừng giận anh, có được hay không?" Sau khi lên xe, Âu Dương Tử Duy cầm chặt tay Đường Hân Hân đang đặt trên tay lái, ánh mắt có vẻ van xin.
Thì ra, hắn nghĩ rằng nguyên nhân cô vẫn giữ yên lặng, là do giận hắn không nhớ nổi quá khứ của hai người.
Trong lòng Đường Hân Hân dâng lên một chút chua xót, "Anh nghĩ em là người nhỏ mọn như vậy sao? Chút chuyện nhỏ này mà cũng tức giận?"
"Dĩ nhiên là không." Âu Dương Tử Duy cảm thấy yên tâm cười, "Nhưng mà anh thật sự nóng lòng......"
"Có gì mà phải gấp? Không nhớ ra thì thôi!" Cô cố làm ra vẻ thoải mái nói.
"Không được! Anh nhất định phải nhớ ra!" Hắn rất cố chấp.
Trái tim Đường Hân Hân như chìm xuống, mệt mỏi khởi động xe.
"Không phải anh nói là để cho chúng ta ‘Bắt đầu lần nữa’ sao?" Xe chạy trên đường chính, hướng về vùng ngoại ô. Kế hoạch hôm nay của họ là muốn chơi đùa thật vui vẻ một ngày.
"Đúng a! Nhưng đó là tương lai, anh còn muốn nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ của hai ta." Âu Dương Tử Duy hưng phấn nói.
"Anh thật tham lam!"
"Ai bảo em quyến rũ như thế!" Hắn cười, không kềm được véo yêu gò má mịn màng của cô.
"Này...... Anh đừng náo loạn, em đang lái xe!" Cô cười liếc hắn một cái, tay lái hơi lệch đi.
"Hân Hân, em biết không? Anh thật sự thực rất yêu em!" Vẻ mặt hắn nói rất thành thật.
Đường Hân Hân hất đầu ném cho hắn một nụ cười duyên, “Em biết rồi, anh đã nói qua không dưới một ngàn lần rồi."
"Vậy còn em? Em có yêu anh nhiều như vậy không?"
Cô chợt ngẩn người ra, nụ cười trên mặt chợt tắt.
Cô có yêu hắn nhiều không? Cô có thể nói sao? Cô có thể nói cho hắn biết, Cô yêu hắn nhiều như thế nào sao?
"Hân Hân, tại sao em không nói cho anh biết em có yêu anh nhiều không?" Hắn nhỏ giọng oán trách, không phát giác ra ánh mắt của cô trở nên rất khác thường.
Sương mù che phủ đôi mắt của cô, hai vai trĩu nặng. Đột nhiên, tay lái mất kiểm soát, xe lao thẳng vào ven đường.
Âu Dương Tử Duy kinh hãi, theo phản xạ bắt được tay lái, kêu to: "Hân Hân, đạp phanh lại!"
Đường Hân Hân bị chấn động hoàn hồn, hoảng hốt đảo tay lái, đạp phanh, trước khi xe đụng vào bức tường của trường học phía trước, đột nhiên dừng lại.
Đường Hân Hân sợ tới mức gần như không thể nào hô hấp được, còn gương mặt Âu Dương Tử Duy nhăn nhó, đau đớn ôm đầu......
"Tử Duy? Anh làm sao vậy? Có phải bị thương ở đâu hay không?" Cô nắm chặt bàn tay ôm đầu của hắn, sắc mặt trắng bệch, "Tử Duy, cầu xin anh...... Anh đừng làm em sợ......"
Âu Dương Tử Duy đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt cánh tay của cô, hoảng sợ hỏi:
"Không phải chính anh cũng bị đụng xe như vậy sao?"
"Anh...... Anh nhớ ra gì rồi?" Đường Hân Hân kinh hoàng hỏi.
"Anh không biết, cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, trong khoảnh khắc muốn đụng vào tường kia, dường như anh nhớ ra cái gì đó! Nhưng hiện tại lại không thể nhớ ra......" Trong mắt của hắn chỉ còn lại sự sợ hãi.
Đường Hân Hân ngơ ngác nhìn hắn, rồi chợt nhào vào trong ngực hắn khóc òa lên......
"Đừng! Em xin anh...... Đừng nghĩ nữa! Tử Duy...... Em cầu xin anh, đừng nghĩ nữa!" Cô khóc.
Âu Dương Tử Duy bị tiếng khóc đột ngột của Đường Hân Hân làm cho sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc.
Hắn vẫn cho rằng Đường Hân Hân là cô gái hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên thế gian này; hắn vẫn cho rằng trong thế giới của cô, chỉ có cười vui, không có nước mắt...... Hoàn toàn không nghĩ tới cô cũng sẽ khóc, hơn nữa còn vì hắn mà khóc......
Sự xúc động làm trái tim hắn đau nhói, một niềm thương tiếc dâng lên trong lòng, hắn ôm cô thật chặt.
"Hân Hân, đừng khóc, anh không nghĩ.... Không nghĩ nữa rồi......"
Nhưng Đường Hân Hân vẫn cứ khóc, trong tiếng khóc có sợ hãi, Âu Dương Tử Duy càng thêm đau lòng.
"Hân Hân, em đừng khóc nữa, anh sẽ không làm em sợ nữa, em đừng khóc...... Em khóc làm lòng anh thật đau!" Hắn đau lòng nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, phát hiện trong mắt cô có sự sợ hãi sâu đậm......
Đường Hân Hân đưa mắt nhìn hắn, nước mắt ngừng rơi, nghẹn ngào nói:
"Tử Duy, đồng ý với em, đừng suy nghĩ nữa có được hay không? Chúng ta không có quá khứ cũng không quan trọng, chúng ta còn có tương lai......" Lời nói của cô có chút không mạch lạc.
"Anh hiểu......"
"Không! Anh không hiểu......" Đường Hân Hân khẽ vuốt bàn tay đang ôm hai bên má cô, giọng nói sâu kín: "Tử Duy, em thật sự yêu anh......"
Nước mắt lại chảy dài theo gương mặt, cô lại ôm mặt khóc.
Làm sao đây? Cô nên làm cái gì mới phải?
Cô vẫn không dám để lộ cảm xúc của mình, chính vì cô sợ không thể quay đầu lại được nữa!
Âu Dương Tử Duy lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, cảm xúc trong lòng dâng trào không dứt!
"Hân Hân, anh cũng rất yêu em......"
Hắn nâng gò má đầy lệ của cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, đột nhiên, hắn lại thấy đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi.
"Hân Hân, bất kể quá khứ của chúng ta như thế nào, anh nhất định sẽ không bỏ em, anh yêu em, trừ em ra, ai anh cũng không cần...... Anh muốn em nhớ kỹ, mãi mãi nhớ, biết không?" Âu Dương Tử Duy thủ thỉ nói, trừ lời thề yêu, hắn không biết còn có phương pháp nào có thể xóa đi sự sợ hãi âm thầm trong lòng cô.
Hắn nghiêng người, kìm lòng không được hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mút lấy hơi thở của cô......
Một lần nữa, cô lại khuất phục tình yêu nồng nhiệt của hắn......
-------------------------------------------------
Đường Hân Hân ngồi trên ghế sofa, cằm gác vào đầu gối, hai tay ôm bắp chân, nước mắt trong khóe mắt sắp rơi.
Trương Á Quần ngồi ở sofa đối diện, hai bàn tay đan vào nhau, chống cằm, đưa mắt nhìn đôi mắt đau khổ của Đường Hân Hân, trái tim đau đớn đến chảy máu......
Hân Hân nói, cô đã yêu một người không nên yêu. Cô cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao...... Cho nên tìm đến anh, nhờ anh giúp đỡ.
Cô nói, anh là bạn tốt nhất của cô...... Đúng a! Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn là bạn tốt nhất của cô...... Trương Á Quần dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Thật ra thì, anh ta cũng biết không nên đòi hỏi sự báo đáp, nhưng ít nhất...... Ít nhất không nên tàn nhẫn như vậy! Cô biết rõ hắn một mực chờ cô, nhưng cô cố tình cho hắn sự báo đáp tàn nhẫn nhất, hơn nữa còn đưa ra vẻ mặt rất vô tội.
Bỗng dưng, anh ta đứng lên.
Đường Hân Hân giật mình, sững sờ nhìn về phía anh ta.
"Hân Hân, đừng chơi đùa nữa!" Trương Á Quần khàn giọng nói.
"Em......" Đường Hân Hân cảm thấy uất ức, nước mắt lã chã rơi, "Em đã sớm không chơi đùa......"
"Ý của anh là, rời hắn đi, mãi mãi rời xa hắn."
"Không……..Em làm không được, em không thể rời bỏ anh ấy được...."
"Em đang đùa với lửa......" Trương Á Quần cảm thấy tan nát cõi lòng.
"Không phải, chúng em thật lòng yêu nhau, Tử Duy yêu em, em cũng yêu anh ấy, em không phải đang đùa với lửa!" Đường Hân Hân nhìn anh ta trừng trừng.
"Em đúng là lừa mình dối người rồi! Rõ ràng là em biết vì hắn bị mất trí nhớ nên mới......" Trương Á Quần cắn răng, tàn nhẫn nói tiếp, "Hân Hân, bây giờ rút lui còn kịp, nếu đợi sau này hắn biết được chân tướng sự thật, thì sẽ không còn kịp nữa, anh không muốn nhìn thấy em bị thương tổn."
"Nhưng, là em đã làm tổn thương anh ấy....." Cô vừa khóc vừa nói.
"Sẽ không, ít nhất sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nếu như bây giờ em rời bỏ hắn, đối với hắn mà nói cũng chỉ là thất tình mà thôi, nhưng, nếu như đợi đến khi hắn biết sự thật hoặc là khôi phục trí nhớ, vậy thì hành động của em đồng nghĩa với lừa gạt! Anh nghĩ, bị lừa gạt, so thất tình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều?"
Trong mắt Đường Hân Hân đong đầy lệ lầm bầm nói: "Nhưng, em không có lừa gạt anh ấy, em thật sự yêu anh ấy......"
"Hắn không muốn như vậy!" Một lần nữa Trương Á Quần muốn thức tỉnh cô, "Một khi hắn biết chân tướng sự thật, sự tức giận sẽ lấn áp lý trí của hắn, nỗi thất vọng sẽ bao phủ tình cảm của hắn......"
"Đừng nói nữa..... Không nên nói nữa......" Đường Hân Hân vừa khóc vừa bịt chặt hai tai, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, "Làm sao bây giờ...... Em nên làm gì......" Đường Hân Hân rối loạn. Cô thật không muốn rời bỏ hắn, nhưng cô lại càng không muốn hắn hận cô a!
"Rời bỏ hắn đi! Rời đi là biện pháp duy nhất......" Trương Á Quần có chút không kiên nhẫn nói.
Anh ta biết Hân Hân thật sự yêu Âu Dương Tử Duy rồi, anh ta cũng hiểu, cho dù Hân Hân có rời bỏ Âu Dương Tử Duy, cũng không thể tiếp nhận tình yêu của anh ta, cô chỉ coi anh ta là anh em, anh ta vẫn luôn rất rõ ràng!
Nhưng......
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng và bối rối của Đường Hân Hân, nội tâm Trương Á Quần dâng lên một nỗi ân hận và áy náy......
Sai lầm rồi! Anh ta và Đường Quốc Sâm thật sai lầm rồi!
Bọn họ tính toán kỹ càng chẳng những không khiến Đường Hân Hân tiếp nhận tình cảm của anh ta, ngược lại còn đẩy cô cuốn vào một tình yêu khác......
Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc - Điển Điển