Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Điển Điển
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1.2
nh tên là Tử Duy, em đương nhiên gọi là Tử Đức, Tứ Duy Bát Đức không phải sao! Nếu anh là Tử An, vậy em nhất định phải là Tử Tĩnh, yên lặng! Phải không? Chỉ có điều, em là con gái, sao lại có tên như con trai thế?" Âu Dương Tử Duy nói một tràng, không thèm quan tâm rằng mình đã hắt một thau nước lạnh vào Âu Dương Tử Đức.
Những người bên cạnh sau ba giây sửng sốt, cũng đều khống chế không được mà cười ầm lên.
"Tôi thích Tử Duy này hơn." Hàn Văn Thịnh nở nụ cười sâu hơn, hắn thậm đã chí quên Âu Dương Tử Duy đã bao lâu không hề buông lỏng bản thân mình như vậy.
Âu Dương Tử Đức tức giận nhún nhún vai."Thì ra là chứng mất trí nhớ sẽ tạo ra một người có tính hài hước nha!"
"Đúng rồi, tại sao tôi không thấy cha mẹ của tôi? Tôi hẳn là cũng có cha mẹ chứ? Họ đâu?" Âu Dương Tử Duy đột nhiên hỏi.
Người này nhìn người kia, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám đưa ánh mắt nhìn tới hắn.
"Ách...... Tôi nghĩ Tử Duy nhất định là mệt mỏi rồi! Mọi người về trước đi, để cho anh ta nghỉ ngơi cho khỏe!" Hàn Văn Thịnh cố ý đổi chủ đề.
Khi Hàn Văn Thịnh nhắc nhở như vậy, Âu Dương Tử Duy đúng là cảm thấy có chút mệt mỏi, đầu óc cũng có vẻ nặng nề.
Cũng được! Dù thế nào đi nữa bây giờ trong đầu hắn đều là một mảnh trống không, cha mẹ là ai, nhìn như thế nào, điều này đối với hắn mà nói cũng chưa phải là vấn đề trọng yếu, bây giờ, dù cho bất cứ người nào ở bên cạnh, hắn cũng không có một chút cảm xúc gì.
"Anh, anh nghỉ ngơi đi! Ngày mai em lại tới thăm anh."
"Ừ." Hắn cười yếu ớt, đưa mắt tiễn những vị khách trong phòng ra về, sau đó quay đầu nhìn về Hàn Văn Thịnh, "Bác sĩ......"
"Làm ơn! Đừng gọi tôi là bác sĩ, từ trước đến nay cậu chưa hề xem tôi là bác sĩ." Hàn Văn Thịnh cười nói: "Trực tiếp gọi tên tôi là tốt rồi."
"Được rồi! Văn Thịnh. Cậu có thể ngăn chặn những người không quan hệ gì đến thăm tôi được không? Cậu biết không? Phải nhớ lại mặt mũi của nhiều người như vậy, tên tuổi, rồi hoàn cảnh, rất là mệt mỏi, cũng rất chán ghét!" Hai tay hắn vuốt vuốt, có chút bất đắc dĩ bĩu môi.
Hàn Văn Thịnh nhìn Âu Dương Tử Duy giống như một cậu bé đang nghịch ngợm, không khỏi có chút hoài nghi người trước mắt này có thật sự là Âu Dương Tử Duy hay không.
"Tử Duy, cậu biết không? Hôm nay cậu cười, so với lúc cậu trở về nước từ hơn bốn năm trước còn nhiều hơn!"
"Sao?" Âu Dương Tử Duy có chút khó tin."Trước kia tôi đáng sợ lắm sao?"
"Không phải là đáng sợ, mà là ‘tàn bạo’!" Hàn Văn Thịnh nhìn hắn cười rồi giả một biểu tình rất "tàn bạo" của hắn, "Được rồi, hôm nay cậu nói quá nhiều, nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi lại tới thăm cậu. Có chuyện gì cần tìm tôi thì ấn vào cái nút đầu giường là được rồi." Dứt lời, Hàn Văn Thịnh cũng rời phòng bệnh ra ngoài.
Có lẽ là hôm nay đầu hắn hoạt động quá độ, nên không bao lâu sau, Âu Dương Tử Duy liền mơ mơ hồ hồ tiến vào mộng đẹp.
-----------------------------------------------------
Đường Hân Hân thoải mái vùi người ở ghế sofa, đặt ở ngay trước mặt cô — một chiếc ti vi mười chín inch, đang chiếu một album ảnh lưu hành gần đây.
Nhưng, cô chỉ sững sờ nhìn chòng chọc vào màn hình thôi, chứ về phần nội dung như thế nào, cô không hề có một chút khái niệm.
Cả buổi chiều, cô vẫn duy trì tư thế này, ngay cả hộp điều khiển ti vi cũng lười nhấc lên, vì vậy các tiết mục trên ti vi bắt đầu truyền bá tin tức từ buổi chiều đến tám giờ tối lại chuyển sang chiếu phim bộ, và bây giờ là album ảnh.
Không biết thương thế của hắn như thế nào......
Tên ngu ngốc này! Ngày ấy cô chỉ muốn dọa hắn một chút mà thôi, không ngờ hắn căng thẳng như thế......
Đường Hân Hân mỗi khi nghĩ đến chuyện này, chân mày khẽ nhíu lại.
Thôi! Đây là hắn tự tìm! Ai bảo hắn bá đạo như vậy!? Công ty lớn thì thế nào? Có tiền có thế cũng không thể tùy tiện thu mua công ty của nhà người ta chứ! Đây chính là thành tích cha cô cực khổ hơn nửa đời người mới có, tại sao hắn lại có thể tùy tiện ký tên, phá hủy tâm huyết cả đời của cha!
Nghĩ tới đây, đôi môi nhỏ nhắn của cô không khỏi trề ra, nhưng một lát sau, trái tim cô lại tràn ngập cảm giác tội lỗi, một lần nữa cô lại ngẩn người ra......
Có lẽ...... Ngày mai nên đi thăm hắn, tiện thể nói lời xin lỗi......
"Con gái, sao giờ này vẫn còn xem ti vi?"
Chẳng biết Đường Quốc Sâm đứng ở sau lưng cô từ lúc nào đột nhiên lên tiếng, làm tâm hồn Đường Hân Hân đang phiêu du trong cõi mộng thức tỉnh lại.
Đường Hân Hân ngồi thẳng người dậy.
"Ba, ba còn chưa ngủ sao?"
"Ba sắp xếp lại tài liệu của công ty một chút." Đường Quốc Sâm nói, thân mình hướng chiếc sofa dài bên cạnh ngồi xuống.
"Ba, công ty......"Cô muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng như thế nào mới không làm tổn thương đến trái tim của cha.
"Sao thế? Con gái lớn lên đã hiểu chuyện à nha? Bắt đầu biết quan tâm đến sự nghiệp của cha rồi đấy?" Trên mặt Đường Quốc Sâm tràn đầy sự từ ái của một người cha.
"Ba!" Đường Hân Hân nũng nịu phản đối, dựa vào bên người Đường Quốc Sâm, "Con là con gái của ba, con không quan tâm, thì ai quan tâm?"
"Con đó...... Tất cả đều do mẹ con chiều con đến hư hỏng rồi!" Đường Quốc Sâm liếc mắt âu yếm nhìn con gái.
Đường Hân Hân ôm cổ Đường Quốc Sâm làm nũng, "Ba, là do ba cưng chiều con mới đúng á! Đã nhiều năm rồi mẹ không có cưng chiều con rồi!"
Câu chuyện đã xoay chuyển về quá khứ, vì vậy thêm đó là một chút thương cảm. Tóc mai hai bên đã có màu muối tiêu, Đường Quốc Sâm nhẹ nhàng thở dài: "Ai...... Thời gian trôi qua thật là nhanh! Chớp mắt một cái, mẹ con đã ra đi được hơn bảy năm rồi, con cũng đã lớn như vậy."
"Con rất sợ nhắc tới mẹ, mỗi lần nhắc tới mẹ, ba luôn than thở và sầu não! Mẹ ở thiên đàng mà biết, nhất định sẽ mắng con!"
"Nha đầu ngốc, con không nói, thì ba sẽ không nghĩ tới sao?" Đường Quốc Sâm cười trách yêu con gái, rồi lại thở dài nói: "Lớn tuổi, suy nghĩ về quá khứ một chút, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn."
"Ba! Đi một vòng lớn như vậy, thì ra ba đang trách con cả ngày không có ở nhà, không dành một chút thời gian nào ở cùng ba sao?"
Đường Hân Hân phồng má trợn mắt, chọc cho Đường Quốc Sâm vừa cười vừa lắc đầu.
Đối với đứa con giá cá tính hiếu động hoạt bát nhưng có chút tùy tiện, ông thật sự cũng không biết phải làm sao.
"Ba không cần con ở bên cạnh ba cả ngày, chỉ hy vọng con có thể kiềm chế nội tâm, suy nghĩ về hôn nhân nghiêm túc một chút, đó chính là tâm nguyện của ba."
"Ba, ba lại bắt đầu rồi!"
Đường Hân Hân liếc ngang sang Đường Quốc Sâm một cái, rồi tức giận ngã sấp ở trên ghế sofa.
"Con đã là một cô gái hai mươi sáu tuổi, đã tới tuổi kết hôn rồi." Thật vất vả lắm mới có cơ hội, Đường Quốc Sâm cũng không dự định để cho cô giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho có lệ, "Sao? Con gái, có phải con nên dành thời gian......"
"Ba, ba thật sự mong muốn con bị gả ra ngoài sao? Con mà lập gia đình, Ba sẽ phải làm sao?" Đường Hân Hân chống nửa người lên, ngửa mặt nhìn Đường Quốc Sâm.
"Chuyện này con không cần phải lo lắng, ba đã sớm có kế hoạch, một khi con kết hôn, thì lúc đó ba có thể thanh thản hưởng phúc rồi!" Đường Quốc Sâm cố làm ra vẻ thoải mái nói đùa, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
Đường Hân Hân ngạc nhiên quan sát Đường Quốc Sâm, sau đó đột nhiên ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Ba, ba hãy thành thật nói cho con biết, công ty thật sự phải bán đi sao?"
"Này......" Đường Quốc Sâm kinh ngạc nhìn Đường Hân Hân."Làm sao con biết?"
"Ba, ba đừng cho rằng con thật sự không quan tâm chuyện của công ty, thật ra thì, công ty hoạt động buôn bán như thế nào, con đều rất rõ ràng."
"Có phải Á Quần nói cho con biết không? Haizz...... Đứa nhỏ này thật là quá hiền lành, khó trách sẽ bị con bắt nạt, nếu sau này khi hai đứa lấy nhau, nó có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi!"
Trương Á Quần và Đường Hân Hân là bạn bè từ thời thơ ấu, tình cảm thắm thiết dành cho Đường Hân Hân không cần nghi ngờ gì, nhưng từ đầu đến cuối, Đường Hân Hân chỉ xem anh ta là anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn mà thôi.
Trương Á Quần sống thiên về nội tâm, mà Đường Hân Hân lại hoạt bát cởi mở, cá tính rất mạnh mẽ, mặc dù Trương Á Quần lớn hơn cô một tuổi, nhưng Đường Hân Hân lại luôn có cảm giác mình giống như là chị anh ta vậy, vì vậy tất nhiên cô không thể có tình yêu nam nữ với anh ta rồi.
Đường Quốc Sâm rất thương yêu Trương Á Quần, cũng giống như thương yêu Đường Hân Hân vậy, Trương Á Quần trung thực và mạnh mẽ, lại càng là người con rể lý tưởng được lựa chọn trong cảm nhận của ông, vì muốn tác hợp ối nhân duyên này, không biết ông đã sử dụng qua biết bao nhiêu quỷ kế, nhưng lại không có hiệu quả gì.
Đường Hân Hân thấy Đường Quốc Sâm dường như chuẩn bị nhắc lại chuyện cũ, vội vàng chặn lại câu nói của ông ——
"Ba, ba lại nói sang chuyện gì nữa? Bây giờ chúng ta đang nói tới chuyện của công ty!"
Đường Quốc Sâm cười khổ một cái."Bây giờ nói chuyện của công ty, có phải là quá muộn hay không? Nếu 2, 3 năm trước con chịu nghe lời của ba, đến công ty giúp ba một tay, như vậy có lẽ sẽ không có vấn đề gì xảy ra!"
"Ba, ba biết rõ con không có hứng thú với chuyện buôn bán kinh doanh rồi mà!"
Mặc dù ngoài miệng Đường Hân Hân nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút áy náy, suy cho cùng cha cũng chỉ có một người con gái duy nhất là cô.
"Dĩ nhiên là ba biết, cho nên mới không có cưỡng ép con đến công ty, để mặc cho còn làm người mẫu gì đó."
"Ba, nếu bây giờ con đến công ty giúp ba, như vậy có quá muộn hay không?" Đường Hân Hân nghiêm túc hỏi.
"Con gái, tâm ý của con ba hiểu, nhưng chuyện của công ty ba sẽ có cách xử lý, con cũng đừng lo lắng quá!" Ông mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của cô, nở ra nụ cười thanh thản, tiếp theo ánh mắt kỳ lạ đảo qua, lại chuyển tới đề tài nhạy cảm: "Con lo lắng cho ba như vậy, chi bằng con nên lo lắng cho chuyện lớn cả đời của con đi!"
"Ba......"
Đường Hân Hân tính phản đối, Đường Quốc Sâm lại không cho cô cơ hội.
"Muộn rồi, ba muốn đi ngủ." Đường Quốc Sâm đứng dậy đi về hướng phòng ngủ, mới đi một nửa, ông quay đầu lại nói: "Đừng quên, chuyện lớn cả đời!"
Đường Hân Hân không biết phải làm sao đành ngã xuống ghế sofa, hai tay gác lên sau gáy, đôi mắt nhìn trừng trừng chùm đèn nghệ thuật đang treo ở trần nhà.
Chuyện lớn cả đời?
Cô mới hai mươi sáu tuổi thôi, mà sao ba luôn cảm thấy cô giống như một cô gái già không ai thèm lấy thế?
Chẳng lẽ...... Ba hy vọng có thể thêm người giúp ông cứu vãn công ty?
Xem ra, chỉ có một con đường có thể đi!
"Không được! Mình không thể để mặc cho tên kia lật đổ công ty của ba!" Đường Hân Hân lầm bầm, giọng điệu kiên định.
Bỗng dưng, một gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng thoáng qua trong suy nghĩ của cô.
Ngồi bật dậy, cô tiện tay cầm tờ báo trên bàn trà lên, tầm mắt lại rơi vào trang tin tức xã hội đầu tiên.
Tổng giám đốc tập đoàn Khải Đạt - Âu Dương Tử Duy bị thương do tai nạn xe cộ, theo tin tức do người thân tiết lộ, trước mắt đã không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng não bộ bị thương nặng, không biết có để lại di chứng gì về sau......
Nhìn chằm chằm vào tờ báo, trong lòng Đường Hân Hân một lần nữa lại dâng lên một cảm giác tội lỗi thật sâu......
Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc - Điển Điển