There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Chibin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 639 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
am lại gần Cát Anh, cậu khẽ chau mày khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của nhỏ. Hai hôm trước mới dỗ được tụi con gái ăn một ít, hai hôm nay lại tiếp tục nhịn đói, cứ như thế này thì trước khi cô Thủy tỉnh dậy tụi nó sẽ chết vì kiệt sức mất.
Đưa bàn tay đặt lên vai nhỏ, Nam khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Cát Anh ngoảnh mặt ra sau, đôi mắt nhỏ bừng lên một vài tia sáng.
- Có chuyện gì vậy?
- Về học viện thôi.
Nam đưa ra ý kiến, cậu thoáng thấy nét bối rối trong mắt nhỏ, hơn ai hết Nam là người hiểu Cát Anh nhất.
- Đừng lo, các cậu ấy nghe lời cậu mà.
Cát Anh cắn nhẹ môi, bàn tay nhỏ từ từ siết lại, để cô Thủy ở đây và tụi nó về học viện quả là một lời đề nghị khó khăn. Nhưng....... Lướt ánh mắt đen tuyền qua chỗ các bạn, Cát Anh nén một tiếng thở dài, nhỏ đã cố không khóc, cố để cho nước mắt không rơi,nhưng giờ đây khi nhìn thấy các bạn thế này, nhỏ không thể ngồi yên một chỗ được nữa. Trước khi tụi nó sụp đổ hẳn tại đây, nhỏ phải là người kéo cả lớp ra khỏi cái vũng lầy ấy,bởi vì thời gian của nhỏ....còn rất ít.
- Tớ biết rồi. Cậu nói với cả lớp đi.
Nam khẽ gật đầu, cậu dìu nhỏ đứng dậy, nhưng có lẽ hai ngày không được tiếp năng lượng đã khiến nhỏ kiệt sức, chân không đứng vững, Cát Anh nhoài người về phía sau, đầu nhỏ đau như búa bổ. Ngọc Vi giật mình, nhỏ thoát ra khỏi cái tâm trạng ảo não, vội vàng chạy lại gần bạn, ân cần:
- Cậu sao thế lớp trưởng? Cậu đừng làm tớ sợ.
Hà Mi bắt đầu khóc, những giọt nước mắt cuối cùng rớt ra từ hai hốc mắt đã căng mọng, Thái Huy nắm tay nhỏ, ít ra hai hôm nay vì bị bệnh mà cậu được chuyền ít nước cũng đỡ hơn tụi nó, cậu kéo Hà Mi thụt dần về phía sau, lắc đầu nhẹ. Quẹt ngang dòng nước mắt, đã hàng trăm hàng triệu lần nhỏ tự hứa không được yếu đuối,tại sao vẫn không thể mạnh mẽ được. Hà mi đưa mắt nhìn sang, đáng nhẽ những lúc thế này, nhỏ không giúp được gì thì cũng không nên là gánh nặng của các bạn, nhỏ biết chứ! Biết những gì mà Cát anh đã phải chịu đựng suốt những ngày tháng qua, biết sức ép đè lên vai bạn nặng nề thế nào, và biết rằng bạn đã phải mạnh mẽ ra sao?
Hai mươi chín đứa nhìn cô bạn lớp trưởng đang nằm trong vòng tay Nhật Nam, khóc không thành tiếng. Hàn Tuyết quay mặt đi hướng khác, cố giấu đi những giọt nước mắt.
Nam nhìn lại người con gái trong tay,xót xa, hối hận. Có phải cậu đã quá vô tâm khi để mặc nhỏ với những áp lực ấy....
- Đưa tớ về kí túc xá.
Giọng nói yếu ớt vang lên, Nam định cãi lại, với tình hình này phải đưa vào phòng hồi sức mới đúng, nhưng một lần nữa ánh mắt cương quyết của nhỏ khiến cậu phải khuất phục. Nam khẽ gật đầu, cậu ra hiệu cho cả lớp đi trước, tụi nó dõi tia nhìn vào bên trong phòng bệnh của cô Thủy, lưu luyến, nhưng rồi cũng nhanh chóng bước chân. Khánh Đăng chần chừ, cậu...muốn cõng nhỏ? Nhưng khi quay người ra phía sau, suy nghĩ của cậu lại thay đổi.
Nam bước đi chầm chậm, trên vai cậu Cát Anh đã ngủ ngon lành, một giấc ngủ bình yên sau những ngày mệt mỏi.
Gió khẽ đùa trên làn tóc, nắng dịu dàng vương trên đôi môi. Một chút dịu dàng của mùa đông, quãng đường về kí túc xá.....ước gì hãy xa hơn.
Anh Thư vắt chéo chân ngồi trên ghế, đôi mắt nhỏ bắn tia nhìn ra xa hơn, một chút cay nghiệt còn đọng lại với nụ cười nhạt thếch trên môi. Bây giờ nếu nhìn thấy lớp Toán, nhỏ sẽ xông thẳng ra và tát thẳng vào mặt con nhỏ Hàn Tuyết đo một cái, à không, phải là một trăm cái. Hơn hai hôm nay tụi nó không về trường, chứ nếu mà thấy mặt thì mười hai giờ đêm nhỏ cũng đạp cửa xong vào hỏi tội. Nghĩ đến thôi là đôi mắt Thư đã đỏ ngầu lên, khiến Bảo ngọc ngồi ngay bên cạnh cũng phải giật mình:
- Mày đang nghĩ gì mà mặt mày ghê thế?
Thư quẳng mạnh cái gối trên tay xuống nền nhà, nhìn Ngọc khó chịu:
- Liên quan đến mày sao?
Ngọc nhún vai, nhỏ bĩu môi rồi vu vơ huýt sáo:
- Thế thì kệ mày, nhưng mà tao nói thật, cái lớp toán ấy đã lận đận lắm rồi, mày ác cũng vừa vừa thôi.
Ngọc vừa dứt lời, khóe mắt Thư đã nheo lại, dường như nhỏ không tin những gì mà mình vừa nghe thấy, Bảo Ngọc vừa nói vậy sao? Thật không thể tin nổi:
- Mày hiền từ lúc nào thế?
- Thì tao nói là nói thế, mày thấy không nhỏ Hàn Tuyết là con gái bà chủ tịch đấy, không chừng động đến lớp Toán là cả lớp Anh tiêu đời.
Anh Thư chợt bật cười lớn, miệng nhỏ nhếch lên tạo thành một đường cong khinh bỉ. Nhỏ đứng dậy, lượn qua chỗ Bảo Ngọc, nhìn bạn một lươt từ trên xuống dưới, rồi lại cười:
- Mày sợ?
Thách thức, khích tướng, hay là một cái gì đại loại như thế, nhưng dù sao hai từ ấy phát ra từ miệng Anh Thư cũng khiến cho Bảo ngọc khó chịu, nhỏ quay ngoắt, chăm chăm nhìn vào bức tường phía trước:
- Mày nghĩ tao là ai mà sợ, con gái của nhà thiết kế Ngọc Hân và Tổng giám đốc tập đoàn TCH nhé.
- Ha ha, vậy thì sao mày không dám nhìn thẳng vào mắt tao? Chẳng nhẽ mày cải tà quy chính thật?
Bảo Ngọc thở hắt ra, miệng khẽ cười:
- Học viên lớp Anh cũng biết đến cái từ ấy sao? Lạ thật, chẳng qua là tao thấy có điều gì đó đáng ngờ, mày thấy không, hôm trước, con nhỏ ngọc Vi nói chuyện với bà chủ tịch rất nhẹ nhàng, cứ như thế nó là cấp trên của bà ta ý.
Ngẫm lại Thư mới thấy Ngọc nói đúng, hôm trước vì giận quá mà nhỏ đâm ra sơ hở, nhưng mà lí do vì sao thì có trời mới biết.
Không khí im lặng, nhường chỗ cho những suy nghĩ toan tính, nhưng....có kẻ lại phá vỡ cái không gian ấy. Không ai khác. Cậu là Đạt Khoa.
Khoa vuốt lại khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, cậu thở hồng hộc nhìn vào đôi mắt đang tức giận của cô bạn lớp trưởng. Nhanh chóng ánh mắt ấy thụt về, hệt như một chú mèo cụp đuôi.
- Xin lỗi nhưng...nhưng tớ có chuyện gấp muốn báo.
- Cháy nhà hay sao mà mày vào đây không thèm gõ cửa một tiếng hả.
Thư nổi khùng lên, đăm đăm nhìn Khoa mà mắng. Bảo Ngọc khẽ lắc đầu, kể ra thì cũng tội cậu bạn ấy thật, nhưng nhỏ chẳng sức đâu mà bận tâm.
- Thế có chuyện gì.
Lời Ngọc vang lên như một trận mưa đổ xuống cánh đồng khô hạn, mắt Khoa bừng sáng lên cậu lắp bắp trả lời:
-À,à...thật ra...thật ra..tớ...muốn...nói, lớp toán đã về rồi.
- CÁI GÌ?
Anh Thư nhảy dựng lên, con mắt bắt đầu tăng thêm sát khí:
- Sao mày không nói sớm HẢ?
Lần này thì Khoa thực sự chết đứng. Rõ ràng vừa mới lúc nãy thôi nhỏ còn cấm cậu nói nhanh, bây giờ lại quát tháo ầm ĩ, thật, cậu hết chịu nổi mất thôi.
Nhưng mặc kệ nhưng gì Khoa đang nghĩ, Anh Thư đã lao vội ra cửa phòng, và nhỏ... nhìn thấy lớp Toán, hai bàn tay từ từ siết chặt lại. Mục tiêu là Hàn Tuyết ở phía xa.
Cao Thủ Học Đường ( Hai Lớp Học Đối Đầu ) Cao Thủ Học Đường ( Hai Lớp Học Đối Đầu ) - Chibin