Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 622: Phùng Lão Chính Thức Thừa Nhận
ành Viễn Chinh liên lạc với trong nhà, rồi lên xe của Hầu Niệm Ba
Trên xe, Hầu Niệm Ba nói không ngừng như một chú chim hoàng anh, thỉnh thoảng lại nhìn Bành Viễn Chinh và Hầu Khinh Trần bằng một ánh mắt hết sức ám muội, khiến Bành Viễn Chinh rất xấu hổ.
Cũng may tài xế lái xe khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới biệt thự Phùng gia. Bành Viễn Chinh ra hiệu lái xe dừng lại trước cửa, rồi nhìn Hầu Khinh Trần và Hầu Niệm Ba, cười cười:
- Niệm Ba, chị Khinh Trần, hai người có vào nhà ngồi chơi một lát không?
Hầu Khinh Trần nhẹ nhàng mỉm cười:
- Thôi, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai chị và Niệm Ba đến thăm Thiến Như và hai cháu bé.
- Được, vậy em xuống nhé, hẹn gặp lại.
Bành Viễn Chinh đẩy cửa xuống xe, lái xe vội ra phía sau mở thùng xe lấy hành lý cho hắn.
Hầu Niệm Ba quay cửa kính xe xuống, nhô đầu ra, cười hì hì:
- Anh Viễn Chinh, quên chúc mừng anh, nghe nói anh đã thành cán bộ cấp phó giám đốc sở rồi. Chà chà, cũng không đơn giản nha. Trong số chúng ta, anh là người rất có tiền đồ. Chúc mừng, chúc mừng, có lì xì cho em không vậy?
Hầu Niệm Ba nói cũng đúng với tình hình thực tế. Trong số những người trẻ tuổi của các thế gia đi theo con đường chính trị, Bành Viễn Chinh là người tiến nhanh nhất, vững chắc nhất, hơn nữa lại đảm nhiệm thực chức, là “quan phụ mẫu” chủ quản một phương.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Tiền lì xì à? Được rồi, được rồi, đợi sang năm mới, nhất định anh sẽ cho em một bao lì xì!
Hầu Niệm Ba giảo hoạt cười to:
- Anh Viễn Chinh, nếu không có bao lì xì thì thôi, tặng quà cũng được. Sắp tới sinh nhật em rồi, em muốn một chiếc xe, anh giúp em đi, bảo chị Thiến Như tặng cho em một chiếc lái chơi!
Phùng Thiến Như đã trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng, là đại cổ đông thứ hai của công ty, cô rất giàu có.
Hầu Niệm Ba vẫn muốn có xe, nhưng trong nhà cô không cho mua, cô liền gợi ý với Phùng Thiến Như. Với quan hệ thân mật giữa hai nhà, Phùng Thiến Như không tiện từ chối, hơn nữa, một chiếc xe đối với cô cũng không là gì.
Bành Viễn Chinh lắc đầu cười khẽ:
- Cô bé này, anh đã nói trước rồi mà, em rắp tâm bất lương! Anh là người nghèo túng, em muốn xe, phải nói với Thiến Như thôi!
Hầu Khinh Trần nhíu mày, trầm giọng nói:
- Thôi đi, Niệm Ba, em đừng có càn quấy! Em muốn có xe để làm gì? Trong nhà đâu phải không có xe?
Hầu Niệm Ba bĩu môi, thở ra.
Hầu Khinh Trần mỉm cười, nhìn Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay, trong đôi mắt lóe lên một ánh sáng dịu nhẹ rồi biến mất.
Đợi xe hai chị Hầu Khinh Trần rời khỏi, Bành Viễn Chinh mới xách hành lý vào nhà.
Lúc này, vợ chồng Phùng Bá Đào, vợ chồng Phùng Bá Lâm, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đang chờ trong phòng khách. Hai đứa bé đã được giao cho bảo mẫu đưa đi ngủ, giờ này đã khuya.
Bành Viễn Chinh vừa đến cửa, em họ Phùng Viễn Hoa liền ra mở cửa, rồi quay đầu lại kêu lên:
- Ba, mẹ, anh Hai đã về!
Khi khoảng cách chênh lệch với Bành Viễn Chinh càng ngày càng nới rộng, chút tâm tư đố kỵ mơ hồ của Phùng Viễn Hoa đã sớm tiêu tan. Hiện giờ Bành Viễn Chinh đã là người nối nghiệp được Phùng gia toàn lực bồi dưỡng, cậu ta đành chấp nhận sự thật. Mà trên thực tế, xét về tố chất tổng hợp, cậu ta không thể nào so sánh được với Bành Viễn Chinh.
Phùng Thiến Như lao ra đầu tiên, đón lấy hành lý trong tay Bành Viễn Chinh, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.
- Khụ khụ!
Mạnh Lâm ho khan mấy tiếng, cùng đi tới với Tống Dư Trân. Phùng Thiến Như đỏ mặt, vội buông Bành Viễn Chinh ra, đứng bên cạnh hắn.
- Mẹ!
- Về nhà là tốt rồi, con có mệt không? Mau đi uống chén trà! Rồi chúng ta ăn cơm tối!
Tống Dư Trân mỉm cười, ra hiệu Bành Viễn Chinh đến phòng khách nói chuyện với hai anh em Phùng Bá Đào.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Mẹ, mọi người còn chưa ăn cơm tối? Giờ này đã mấy giờ rồi!
Mạnh Lâm cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn con:
- Viễn Chinh, bác Cả và chú Ba con nói muốn đợi con về cùng ăn, hơn nữa mọi người cũng không đói, làm xong cơm ngồi đợi con!
Vừa nói chuyện, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như vừa đi vào phòng khách. Hắn bất ngờ khi thấy bác Cả Phùng Bá Đào và chú Ba Phùng Bá Lâm lại mỉm cười, đứng dậy đón hắn.
Bành Viễn Chinh thấy vậy thụ sủng nhược kinh, bước tới vài bước gọi:
- Bác Cả, chú Ba!
Phùng Bá Đào cười gật đầu:
- Ừ, cháu ngồi đi.
Phùng Bá Lâm tươi cười:
- Hảo tiểu tử, khiến Phùng gia chúng ta được mở mày mở mặt! Chỉ hai năm mà giúp cho một huyện nghèo thay da đổi thịt, không đơn giản!
Phùng Bá Lâm vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, thái độ vô cùng thân thiết.
Bành Viễn Chinh không hề biết, khi hắn được đề bạt làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ cấp phó giám đốc sở, Phùng lão không đồng ý, cho rằng bởi vì cấp dưới nể nang ông mà đưa Bành Viễn Chinh lên quá nhanh, đối với Bành Viễn Chinh là một loại nuông chiều sinh hư. Nhưng khi Phùng Bá Đào thuật lại những việc làm của Bành Viễn Chinh ở huyện Lân trong hai năm qua, khiến một huyện nghèo thay da đổi thịt nhanh chóng và đem các số liệu cụ thể cho ông cụ xem, Phùng lão xúc động thật lâu, hết sức vui mừng.
Vốn kiêng rượu, không ngờ đêm đó ông phá lệ đối ẩm với con cả ba chén, coi như uống mừng.
Phùng lão chỉ nói một câu:
- Thằng bé Viễn Chinh này, đã thật sự trưởng thành rồi, ba yên tâm!
Ông cụ nói những lời này là đầy thâm ý. Thời gian tại vị của ông không còn nhiều, kế tiếp ông sẽ lui về, chuyển giao quyền lực cho thế hệ lãnh đạo mới. Mà một khi ông rời chức, Phùng gia không có căn cơ vững chắc, không có người chống đỡ môn hộ, sau một thời gian dài, tất nhiên phải xuống dốc.
Thái độ của Phùng lão, chẳng khác nào chính thức tuyên bố và thừa nhận Bành Viễn Chinh là người nối nghiệp của ông.
- Bác Cả, chú Ba, bác và chú nói vậy khiến cháu ngượng ngùng…
Bành Viễn Chinh cười khổ, ngồi cạnh Phùng Bá Lâm.
Phùng Bá Lâm hài lòng gật gạt đầu:
- Hiện giờ coi như cháu là cán bộ lãnh đạo rồi, làm rất tốt, tương lai có thể tiếp nhận vị trí của bác Cả cháu, ít nhất cũng lên được cấp tỉnh!
Phùng Bá Đào cười, mắt sáng lấp lánh. Ông không tiếp lời Phùng Bá Lâm, lòng thầm nhủ: lão Tam à, lão Tam, chú nào biết được kỳ vọng của công cụ đối với Viễn Chinh, đâu chỉ là cấp tỉnh?
Hai năm qua ông cụ vẫn chưa công khai tuyên bố thân phận cháu đích tôn Phùng gia của Bành Viễn Chinh, không để cho Bành Viễn Chinh nhận tổ quy tông, là có suy tính sâu xa. Thứ nhất là để Bành Viễn Chinh không lộ thân phận, khó công tác ở cơ sở, thứ hai là tránh cho Bành Viễn Chinh bị “chú ý” quá kỹ, coi như là bảo vệ hắn; thứ ba là để trường kỳ khảo sát Bành Viễn Chinh, xem hắn rốt cuộc có năng lực thật sự hay không.
Sự thật chứng minh Bành Viễn Chinh dùng hành động thực tế giành được điểm tối đa.
Ngày hôm sau là giao thừa. Phùng lão và bà Phùng cũng rời Đại Hồng Môn, về nhà đoàn tụ.
Trước lúc ăn cơm tất niên, Phùng lão gọi riêng Bành Viễn Chinh vào thư phòng, ân cần chỉ dạy hơn một tiếng đồng hồ. Không ai biết rốt cuộc hai ông cháu nói những gì, nhưng cứ nhìn vẻ mặt hồng hào rạng rỡ của ông cụ, đủ thấy ông vô cùng hài lòng về đứa cháu này.
Bà Phùng và Phùng Thiến Như bồng hai đứa bé đi ra, Bành Viễn Chinh cười đón lấy, Lan Trình và Lan Thư vừa mới ngủ dậy, ăn no, đôi tay nhỏ bé trắng trẻo huơ lên.
Bành Viễn Chinh đón lấy Lan Thư trong tay bà Phùng, cô bé mới ba tháng tuổi giơ tay ra, nắm lấy mũi và miệng Bành Viễn Chinh, không ngờ nhìn hắn nhếch miệng cười. Bành Viễn Chinh mừng rỡ, bà Phùng vui vẻ nói:
- Xem kìa, đúng là máu mủ trời sinh, Viễn Chinh rất ít khi thăm nó, nhưng con bé vẫn biết đó là người thân!
Phùng Thiến Như ôm con đi tới nhẹ nhàng nói:
- Bà nội, đứa bé như vậy đã biết gì mà nhận người thân! Ai bế chẳng được!
- Vậy chưa chắc! Viễn Hoa, cháu lại đây!
Bà Phùng đang hăng hái, liền vẫy tay gọi Phùng Viễn Hoa tới.
Phùng Viễn Hoa vội vội vàng vàng chạy tới:
- Bà nội!
- Viễn Hoa, bế cháu gái của cháu một chút.
Bà Phùng bảo.
- Dạ.
Phùng Viễn Hoa cười hì hì, cẩn thận đón lấy Lan Thư từ tay Bành Viễn Chinh:
- Lan Thư ngoan nhé!
Nói tới cũng lạ, Phùng Lan Thư vừa được Phùng Viễn Hoa bế vào lòng, chân tay đã bắt đầu vùng vẫy, làm ầm ĩ, khóc ré lên, khiến Phùng Viễn Hoa đỏ mặt tía tai, tay chân luống cuống.
Bành Viễn Chinh vội ôm con trở lại, dịu dàng an ủi mấy tiếng, đứa bé dần dần bình tĩnh lại, chân thỉnh thoảng đạp đạp, miệng rầm rì, hết sức đáng yêu.
Bà Phùng thoải mái cười to, cả nhà ai cũng mỉm cười, rất vui vẻ. Không thể không nói, từ lúc có hai đứa bé kia, tình cảm ràng buộc của mọi người ở Phùng gia càng mật thiết và hòa hợp.
Người một nhà ngồi xuống, ngoại trừ Triệu Đình còn ở tỉnh Giang Nam chưa về, toàn bộ đều đến đông đủ. Phùng lão nhìn mọi người chung quanh, nét uy nghiêm giảm đi rất nhiều, thay vào đó là nụ cười hiền hòa hiếm thấy.
Phùng lão nâng chén, thong thả nói:
- Hôm nay mừng năm mới, nhà chúng ta đoàn tụ, là một ngày đáng để kỷ niệm. Nhất là nhìn các cháu Viễn Chinh, Viễn Hoa, Lâm Lâm, Nam Nam, dần dần lớn lên, dần dần tự lập, hơn nữa nhìn thấy hai đứa bé Lan Trình, Lan Thư khỏe mạnh hoạt bát, lòng ta hết sức cao hứng.
Ông già rồi, Bá Đào, Bá Lâm cũng đã lớn tuổi, môn hộ của Phùng gia phải do các con chèo chống. Cho nên chúng ta cùng nâng chén rượu này, chúc cho cả nhà chúng ta hạnh phúc, gia tộc chúng ta thịnh vượng, cụng ly!
Phùng Bá Đào và mọi người đứng dậy, cùng chạm cốc với Phùng lão, sau đó uống một hơi cạn sạch. Ngay cả Tống Dư Trân và Mạnh Lâm cũng uống hết một ly vang đỏ.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư