Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 451: Quy Củ Của Tân Chủ Tịch Thành Phố
ồ Duyệt và Hồ Xuân Tường làm bộ như không nghe thấy những lời oán giận của Trọng Tu Vĩ. Vụ án này thật ra rất dễ điều tra. Dưới sự chủ trì của Trọng Tu Vĩ, Cục công an huyện nhanh chóng kết thúc vụ án, đệ trình văn bản báo cáo lên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Sau khi Tạ Huy gánh chịu tất cả chi phí, việc này cũng kết thúc.
Đương nhiên, vì không muốn rút dây động rừng, theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, Trọng Tu Vĩ không điều tra sâu thêm.
Tạ Huy lại đi làm như thường, tuy nhiên nhà của cha mẹ y đã bị đập bỏ đi, họ không còn chỗ ở. Tạ Huy lấy hết toàn bộ tiền dành dụm được, xây một cái nhà cho cha mẹ và em trai.
Vì chuyện này, vợ của Tạ Huy cãi nhau một trận ầm ĩ với y, bỏ về nhà mẹ ruột. Tạ Huy cũng không có cách nào, cha mẹ và em trai không có tiền, y không lo thì ai lo?
Ngày 19 tháng 8, thời tiết hết sức nóng bức. Buổi sáng, văn phòng Thành ủy thông báo, tân Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn đến huyện Lân thị sát.
Tỉnh ủy vừa mới hoàn thành việc điều chỉnh bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn và Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường đã đến đảm nhiệm. Chu Tích Thuấn đến huyện Lân kiểm tra chỉ đạo công tác, đối với huyện Lân là một chuyện tốt. Điều này cho thấy vị tân Chủ tịch thành phố này coi trọng công tác ở huyện Lân và lãnh đạo thành phố luôn chú ý và quan tâm đến “động tĩnh” ở huyện Lân.
10 giờ sáng, xe cảnh sát mở đường do Cục công an huyện phái ra nghênh đón lãnh đạo thành phố hụ còi quay về, theo sau là hai chiếc xe màu đen có rèm che, một chiếc là Imperial Crown, chiếc kia là Santana.
Chu Tích Thuấn đến huyện khảo sát, không mang theo người, ngoại trừ thư ký và Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố kiêm Trưởng ban thư ký Hoa Dương Vĩnh ra, chỉ có Cục trưởng Cục y tế thành phố Tiết Quốc Khánh. Chu Tích Thuấn và thư ký đi một chiếc xe, Hoa Dương Vĩnh và Tiết Quốc Khánh lên chiếc còn lại. Chủ tịch thành phố xuất hành cũng không dẫn theo nhân viên truyền thông tuyên truyền, có thể nói hết sức khiêm tốn và gọn nhẹ. Chi tiết này, nếu không phải cố ý làm ra vẻ khác người, thì đã thể hiện được tác phong của một lãnh đạo.
Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm dẫn theo tất cả thành viên bộ máy, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ Quốc, một đám mấy chục người chờ đón ở trước cổng trụ sở Ủy ban nhân dân huyện. Thấy xe của Chu Tích Thuấn vừa dừng hẳn, Bành Viễn Chinh nhanh tay lẹ mắt, tiến lên trước, mở cửa xe cho Chu Tích Thuấn.
Chu Tích Thuấn khẽ mỉm cười, xuống xe. Ông ta không vội bắt bay Bành Viễn Chinh, thân thiết vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi có cảm giác đồng chí rất quen mặt, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Chủ tịch thành phố Chu, lãnh đạo đã quên, lúc trước tôi đến Sở xây dựng lo thủ tục, có tìm lãnh đạo xin ký duyệt!
Chu Tích Thuấn sực nhớ, cười ha hả:
- Hóa ra là như vậy, thảo nào! Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cậu là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy phải không? Xin phê duyệt một công trình xây dựng ở thị trấn…
- Dạ.
Bành Viễn Chinh cười, gật đầu:
- Cảm tạ lãnh đạo đã giúp đỡ công tác ở cơ sở, nếu lúc trước không có lãnh đạo giúp chúng tôi bật đèn xanh, công trình phố buôn bán ở thị trấn Vân Thủy không hoàn thành nhanh như vậy được!
Bành Viễn Chinh cũng không nói ngoa, quả thật Chu Tích Thuấn đã giúp sức để thủ tục được nhanh chóng phê duyệt, tuy nhiên lúc đó Bành Viễn Chinh thông qua quan hệ mà tìm tới y.
- Hai năm qua, đồng chí Viễn Chinh tiến bộ thật sự nhanh!
Chu Tích Thuấn nói xong, quay lại bắt tay Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm, nhìn Tôn Tuyết Lâm cười nói:
- Đồng chí Tuyết Lâm, đồng chí Hàn Lâm, bảo các đồng chí ở huyện đều trở lại làm việc đi, đừng vì tôi đến mà ảnh hưởng công tác!
Như vậy, đồng chí Tuyết Lâm, Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh ở lại, những đồng chí khác trở lại vị trí và công việc!
Chu Tích Thuấn mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía mọi người.
Tôn Tuyết Lâm thấy Chu Tích Thuấn không thích phô trương, vội ra hiệu các lãnh đạo huyện khác rời khỏi. Rất nhiều người buồn bực mà đi, chờ hơn nửa ngày, ngay cả tay của Chủ tịch thành phố cũng không được bắt. Thật ra, dù có bắt tay, Chu Tích Thuấn cũng không chắc có thể nhớ hết nhiều người lạ hoắc như vậy.
Mặc dù huyện Lân là một huyện nghèo, nhưng mấy bộ máy Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, Mặt trận Tổ Quốc huyện, cán bộ cấp phó huyện trở lên cũng lên đến mấy chục người, cùng lắm Chu Tích Thuấn nhớ được vài cán bộ chủ yếu, như Bí thư, Chủ tịch huyện, Phó bí thư v.v…
Chu Tích Thuấn không đến phòng hội nghị nghe báo cáo công tác, mà bảo Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa cùng đến bệnh viện điều tra nghiên cứu. Ông ta rất hứng thú đối với chế độ cứu trợ bệnh nhân đặc biệt và hỗ trợ người nghèo chữa bệnh.
Do Chu Tích Thuấn không báo trước, huyện và bệnh viện huyện đều không chuẩn bị trước. Cũng may, đối với công việc này, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa theo rất sát, Phòng y tế huyện và bệnh viện huyện cũng nhiệt tình làm, sẵn có rất nhiều ca bệnh và tài liệu để Chu Tích Thuấn nghiên cứu, không đến mức luống cuống.
Ở bệnh viện xem tận mắt hai trường hợp bệnh nhân được hưởng lợi từ chính sách hỗ trợ, xem xét cơ cấu và quy trình thực hiện chế độ, Chu Tích Thuấn mới vào phòng họp của bệnh viện huyện, nghe Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa báo cáo.
Nghe xong báo cáo, Chu Tích Thuấn cười:
- Chuyện này huyện các đồng chí làm không tệ, rất có giá trị điển hình và nhân rộng. Lão Tiết, Cục y tế thành phố các anh phải đến huyện Lân lấy kinh nghiệm, xem có thể tham khảo phát triển rộng khắp toàn thành phố, mang lại một chút lợi ích cho dân chúng, nhất là người nghèo.
Tôi đến đây mà không báo trước với đồng chí ở huyện, là vì muốn đột nhiên “tập kích”, xem rốt cuộc là các đồng chí làm thật sự hay vẫn “biểu diễn”. Những gì vừa thấy, quả thật khiến tôi rất hài lòng.
Chu Tích Thuấn khoát tay:
- Ý tưởng rất tốt, bước tiếp theo, Cục y tế thành phố phải tổng kết kinh nghiệm của huyện Lân, thử cải cách chế độ chữa bệnh trên toàn thành phố.
Cục trưởng Cục Y tế Tiết Quốc Khánh lập tức đáp ứng. Y được Chu Tích Thuấn gọi đi cùng đến huyện Lân khảo sát, liền đoán Chu Tích Thuấn hứng thú với quỹ chữa bệnh cho bệnh nhân nghèo vừa ra đời ở đây, quả nhiên không sai.
Từ bệnh viện huyện ra, đã đến giờ ăn trưa. Chu Tích Thuấn từ chối bữa tiệc do huyện chuẩn bị, mà đòi ăn cơm công tác. Tôn Tuyết Lâm luôn miệng tha thiết mời, Chu Tích Thuấn cũng không nhượng bộ, thái độ rất kiên quyết.
Bành Viễn Chinh ở bên cạnh quan sát, xem ra, tác phong công tác của Chu Tích Thuấn và Chu Quang Lực hoàn toàn khác biệt, một người rất thích phô trương, mỗi lần xuất hành đều dẫn theo rất nhiều cán bộ lãnh đạo các ngành trực thuộc thành phố, tiền hô hậu ủng, thanh thế to lớn, còn một người lại rất khiêm tốn.
Tôn Tuyết Lâm, Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh cùng Chu Tích Thuấn đi vào nhà ăn, Hoa Dương Vĩnh và Tiết Quốc Khánh thì do Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa tiếp, đi ở phía sau.
Cán bộ, nhân viên đang dùng cơm thấy Chủ tịch thành phố tới, tự phát đứng dậy vỗ tay hoan nghênh.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Chu Tích Thuấn mỉm cười gật đầu, đi lên tầng hai. Thấy nhà ăn nhỏ trên lầu hai được trang hoang khá đẹp đẽ và thanh nhã, còn có tiếng nhạc du dương, Chu Tích Thuấn không kìm nổi kinh ngạc, cười nói:
- Hoàn cảnh không tệ, còn có âm nhạc? Xem ra các đồng chí ở huyện cũng rất có phong cách tiểu tư sản nha!
Tôn Tuyết Lâm lúng túng, vội vẫy tay ra hiệu bảo nhân viên nhà ăn tắt nhạc. Lời lẽ của Chu Tích Thuấn, nghe như khen ngợi, nhưng lại có vẻ châm biếm.
Mọi người ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng lên bốn món mặn, một món canh, gồm thịt sườn, đậu hủ xào rau, cá kho, rau trộn mộc nhĩ, canh tứng cà chua, đều là những món ăn rất thông thường.
Chu Tích Thuấn nhìn lướt qua, hài lòng gật đầu:
- Chúng ta có bốn người, bốn món mặn, một món canh là được rồi, hơn nữa là lãng phí.
Nghe vậy, Hoa Dương Vĩnh đang ngồi ở một bàn cạnh đó, nửa đùa nửa thật nói:
- Chủ tịch thành phố Chu, các đồng chí ở huyện rất biết điều chỉnh, bên này chúng tôi ba người, số món ăn liền ít hơn!
Chu Tích Thuấn cười ha hả, giơ tay lên:
- Lão Hoa, lát nữa đi, nhớ bảo Tiểu Lâm trả tiền cơm cho mấy người chúng ta.
Tôn Tuyết Lâm ngẩn ra, chợt cười khổ nói:
- Chủ tịch thành phố Chu, chỉ là một chút cơm công tác, làm sao chúng tôi có thể lấy tiền cơm của lãnh đạo, chuyện này…
Chu Tích Thuấn mỉm cười không nói, Hoa Dương Vĩnh cao giọng cười:
- Bí thư Tôn, các vị không nên hiểu lầm, đây là quy củ của Chủ tịch thành phố Chu, xuống cơ sở không ăn cơm mời, không nhận quà, nếu cần thiết phải ăn cơm, cũng phải trả tiền. Bởi vì đây là hoạt động công vụ, cho nên tiền ăn của chúng tôi, do văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố thanh toán.
Trong lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh nhân cơ hội đề cập đến dự án luyện than cốc với công suất một trăm ngàn tấn than, tranh thủ dự án đặt ở huyện Lân, tuy nhiên ngoài dự liệu của hắn, Chu Tích Thuấn, từ chối cho ý kiến, không tỏ thái độ gì.
Thái độ lập lờ của Chu Tích Thuấn làm Bành Viễn Chinh không thể nói gì thêm, trong lòng hơi buồn bực. Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, Chu Tích Thuấn lại đi khảo sát núi Phượng Hoàng, nhân tiện đi leo núi.
Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm cùng đi leo núi. Bành Viễn Chinh không đi theo, công tác kinh tế của hắn rất nhiều, bận tối mắt tối mũi. Hơn năm giờ chiều, Chu Tích Thuấn mới rời khỏi huyện Lân, kết thúc hoạt động đầu tiên sau khi nhận chức.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư