Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 405: Quá Mức Cứng Rắn?
hưng Trình Đại Vượng vẫn đứng nơi đó lớn tiếng:
- Chủ tịch quận Tô, các vị lãnh đạo, chúng ta yêu cầu không cao. Chúng tôi cũng hiểu được sự khó xử của thị trấn. Mười bảy trường học được chỉnh hợp thành bảy trường. Cương vị hiệu trưởng là có hạn. Chúng ta cũng không phải là muốn làm hiệu trưởng. Làm giáo viên chủ nhiệm bình thường cũng không phải là không thể được. Nhưng chúng tôi chỉ yêu cầu ở quận và thị trấn cấp cho chúng tôi vấn đề biên chế.
- Chúng tôi làm giáo dục cả đời, trước khi về hưu cũng muốn được hưởng biên chế chính thức, có một khoảng lương hưu. Yêu cầu này không quá đáng.
Những người khác đều phụ họa theo.
Trưởng phòng Giáo dục quận Trương Thịnh lập tức cau mày. Nếu không phải có Tô Vũ Hoàn và Hồ Đức Vịnh ngay trước mặt thì ông ta đã sớm trách cứ rồi. Còn muốn chuyển sang biên chế chính thức, đây không phải là vô nghĩa sao? Các người cả đời làm giáo dục? Những người cả đời làm giáo dục chỗ nào mà không có?
Hồ Đức Vịnh trầm mặc nhìn Trình Đại Vượng:
- Các người nếu cả đời làm giáo dục, thì phải biết giáo viên ở nông thôn chuyển biên chế chính thức rất khó khăn. Nếu mở đèn xanh cho các người, thì những giáo viên thị trấn khác xử lý sao bây giờ? Bọn họ có thể hay không lại đến quận để khiếu oan?
Trịnh Đại Vương cũng không sợ hãi, lớn tiếng nói:
- Phó Chủ tịch quận Hồ, nếu biên chế khẩn trương như vậy, vì sao thị trấn lại tranh giành đến bảy danh ngạch? Bảy người này so với chúng tôi thì có gì mạnh hơn chứ? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều làm hiệu trưởng trường tiểu học, nhưng bọn họ thì có thể tiếp tục làm hiệu trưởng, hưởng biên chế chính thức, còn chúng tôi thì không?
Hồ Đức Vịnh bị Trịnh Đại Vượng lớn tiếng chống đối thì trong lòng rất không cao hứng. Ông ta trầm giọng phất tay nói:
- Vấn đề này, các người hãy hỏi lãnh đạo thị trấn. Anh đừng ồn ào nữa. Lát nữa Bí thư Bành và Chủ tịch thị trấn Lý sẽ đến đây. Các người có ý kiến gì thì giáp mặt nói chuyện với bọn họ.
Trịnh Đại Vương dù sao lần này cũng là bằng bất cứ giá nào. Ông ta cả đời làm hiệu trưởng trường tiểu học nông thôn. Hiện giờ, thật vất vả mới nhìn thấy ánh rạng đông nhưng lại bị người khác giành lấy, trong lòng cảm thấy không công bằng. Người bình thường khó tưởng tượng được, cũng khó dùng lời nói để hình dung.
Nếu thường lui tới, ông ta chắc sẽ không dám lớn tiếng với lãnh đạo khu như vậy. Nhưng hôm nay, ông ta lại ăn gan lớn, trực tiếp chống đối Hồ Đức Vịnh.
- Phó Chủ tịch quận Hồ, chúng tôi ở thị trấn chẳng nói được cái gì. Thái độ của thị trấn làm chúng tôi rất thất vọng. Chính bởi vì thị trấn giải quyết không được nên chúng tôi mới tìm lãnh đạo khu.
Hồ Đức Vịnh tức giận đến khóe miệng co giật. Nhưng ông ta thân là Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận, làm sao có thể cùng với một hiệu trưởng của một trường tiểu học nông thôn chấp nhặt chứ. Nếu không phải có Tô Vũ Hoàn ở đây thì ông ta đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi, đem chuyện này thảy sang cho Trương Thịnh xử lý.
Trương Thịnh cả giận nói:
- Trình Đại Vương, sao anh lại nói chuyện với lãnh đạo khu như vậy? Anh cũng là đảng viên, nói chuyện phải chịu trách nhiệm đấy.
Tô Vũ Hoàn nhẹ nhàng gõ bàn, biểu đạt sự bất mãn của y. Trương Thịnh vừa thấy thái độ của Chủ tịch quận như vậy thì khẩn trương im lặng.
Tô Vũ Hoàn liếc mắt nhìn gương mặt đang phẫn uất của Trình Đại Vượng, thản nhiên cười. quay đầu sang nhìn Hồ Đức Vịnh và Trương Thịnh:
- Lão Hồ, Trương Thịnh, các người hãy nghĩ xem nghiên cứu lại chuyện này.
- Khổng Tường Quân, gọi điện thoại cho Bí thư Bành Viễn Chinh chưa? Thị trấn Vân Thủy có đến đây không?
Khổng Tường Quân kính cẩn đứng một bên trả lời:
- Chủ tịch quận Tô, Lý Tuyết Yến đã đến rồi. Bí thư Bành cũng đã thông báo, phỏng chừng là trên đường đi.
Tô Vũ Hoàn gật đầu, đứng lên nói:
- Được, lão Hồ, các người ở lại hỗ trợ xử lý với thị trấn Vân Thủy. Tôi còn một cuộc họp. Kết quả xử lý như thế nào thì lập tức báo cáo với tôi. Trước không nên gấp gáp. Vấn đề của các người nhất định ở quận sẽ coi trọng cao độ. Nếu không thể giải quyết được khó khăn, thì quận nhất định sẽ cho các người một công bằng.
- Đem thái độ của tôi nói rõ cho đồng chí Bành Viễn Chinh.
Nói xong, Tô Vũ Hoàn nghênh ngang bỏ đi.
Lý Tuyết Yến tuy rằng đã tới nhưng vẫn chưa đến phòng họp. Cô còn chờ Bành Viễn Chinh. Thấy Bành Viễn Chinh vội vàng từ bên ngoài bước tới thì liền khẩn trương tiếp đón:
- Chủ tịch quận Tô ra mặt, biểu lộ thái độ. Nói không thể giải quyết được khó khăn của đám người Trình Đại Vượng thì cũng phải cho họ một công đạo.
Bành Viễn Chinh ung dung cười lạnh:
- Bọn họ cần công đạo gì? Thị trấn hứa hẹn bảo đảm tiền lương của tất cả các giáo viên, bọn họ còn muốn như thế nào? Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
- Đi, để tôi đến gặp mấy người này.
Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đẩy cửa bước vào. Hồ Đức Vịnh thấy Bành Viễn Chinh thì liền phất tay, trầm giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu hãy đàm phán với bọn họ đi.
Hồ Đức Vịnh tính nhẫn nại đã hoàn toàn không còn. Dựa vào ý kiến của ông ta thì nên dùng thủ đoạn mạnh để đuổi những người này rời khỏi UBND quận.
Bành Viễn Chinh bước đến, ngồi xuống, nhìn đám người Trịnh Đại Vương. Trình Đại Vương thấy Bành Viễn Chinh nhìn mình chằm chằm thì có chút chột dạ, nhưng vẫn kiên trì ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi tại chỗ.
- Tôi không phản đối các người hướng về phía trước phản ánh nhu cầu cá nhân. Nhưng các người ở thị trấn, Chủ tịch thị trấn đã đại diện cho Đảng ủy nói rất thấu đáo với các người. Các người thật đã vì giáo dục nông thôn cống hiến rất nhiều. Tuy nhiên, nhất định phải nói cho rõ ràng, giải quyết cho những giáo viên ở nông thôn cũng đều như nhau cả.
- Thị trấn Vân Thủy có chín mươi tám giáo viên. Cũng cùng tình huống với những xã thị trấn khác. Vấn đề đãi ngộ và biên chế là một vấn đề của cả nước. Chỉ bằng một thị trấn như chúng ta, thậm chí một khu thì cũng không giải quyết được. Vấn đề này hẳn các người phải rất rõ ràng.
- Thị trấn đã hứa hẹn, tương lai, chỉ cần tài chính có đủ khả năng thì nhất định sẽ đảm đương gánh nặng tiền lương cho tất cả các giáo viên. Đãi ngộ của các người sẽ không thua gì những giáo viên nhà nước.
- Mà trên thực tế, các người hiện mỗi tháng cũng nhận được hơn một trăm đồng trợ cấp. Các người thu vào so với những xã, thị trấn khác cao hơn rất nhiều. Nhưng như vậy, các người vẫn cho rằng chưa đủ. Lại còn không ngừng hướng thị trấn, hướng quận yêu cầu đãi ngộ biên chế.
- Tôi ở đây xin nói rõ, không cần nói đến biên chế giáo viên ở quận rất khẩn trương. Cho dù là không khẩn trương thì danh ngạch của thị trấn cũng phải phân phối cho các đồng chí có điều kiện phù hợp nhất. Các người hãy tự hỏi một chút, các người thật sự phù hợp với điều kiện sao?
- Trình Đại Vượng, không nói đến người khác, chỉ nói đến anh. Anh được xưng là hiệu trưởng trường tiểu học nông thôn, nhưng anh có trải qua một ngày được đào tạo chưa? Anh có chân chính hiểu về dạy học chưa? Anh chỉ là một thầy lang, ở trường tiểu học kiêm chức mà thôi. Gia đình của anh điều kiện rất khó khăn? Theo tôi được biết, nhà của anh là nhà lầu, ở thôn Tiểu Trình cũng được coi là giàu nhất nhì.
- Anh nói đi!
Bành Viễn Chinh đột nhiên vỗ bàn, lạnh lùng nói.
Trình Đại Vượng sắc mặt trắng bệch. Ông ta không hề nghĩ đến, một Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy lại am hiểu tình huống của ông ta như vậy. Ông ta không biết rằng, Bành Viễn Chinh đã sớm nắm trong tay tư liệu của mười bảy vị hiệu trưởng.
- Còn các người nữa? Vì sao trong thị trấn lại không cho các người tiếp tục đảm đương vị trí hiệu trưởng? Đạo lý rất đơn giản. Các người không thích hợp. Bảy đồng chí kia, điều kiện nhậm chức hiệu trưởng đều phù hợp, có bằng cấp nhất định. Hiểu về dạy học, hiểu về quản lý. Các người tự hỏi xem mình có thể vượt người ta hay không?
- Hôm nay tôi nói như vậy, nếu ai cảm giác mình xứng chức thì tôi có thể cho các người một cơ hội, công khai cạnh tranh.
Trương Thịnh ở một bên trong lòng âm thầm nghiêm nghị, thầm nghĩ vị Bí thư Bành này không đơn giản. Chỉ nói vài câu mà đã bác bỏ những người này khiến họ không nói nên lời.
- Dù sao chúng tôi cũng không phục. Dựa vào cái gì mà có người có thể chính thức chuyển trở thành hiệu trưởng. Chúng tôi chẳng khác nào bị mượn gió bẻ măng.
Trình Đại Vượng ương ngạnh nói.
Bành Viễn Chinh vỗ bàn một cái, lạnh nhạt nói:
- Tôi có thể nói cho anh biết Trình Đại Vượng. Bước tiếp theo, bảy hiệu trưởng của các trường sau khi chỉnh hợp toàn bộ sẽ vào biên chế, đảm nhận chức vụ trong ba năm do thị trấn mời. Các người không phục thì có thể báo danh tham gia cạnh tranh. Về phần bảy danh ngạch giáo viên mà thị trấn đã tích cực tranh thủ thì phải lưu lại.
Bành Viễn Chinh trong nháy mắt điều chỉnh quyết định của mình. Đây cũng là một loại gặp thời ứng biến rồi.
Lý Tuyết Yến cũng trầm giọng, đứng dậy nói:
- Được rồi, những gì giải thích thì đã giải thích. Hy vọng các người sau khi trở về suy nghĩ lại một chút. Nếu ai vẫn có ý kiến gì thì có thể đến thị trấn tìm tôi, cũng có thể tìm Bí thư Bành. Nhưng nếu ai tái vượt cấp khiếu oan, cố tình gây sự, vi phạm pháp luật thì tự gánh lấy hậu quả.
Đám người Trình Đại Vượng xám xịt rời khỏi. Bành Viễn Chinh thủ đoạn lôi đình trừ khử phong ba. Nhưng Lý Tuyết Yến trong lúc này lại cảm giác, Bành Viễn Chinh thái độ quá mức cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu chẳng may những người này tiếp tục sau lưng làm ầm ĩ thì chung quy là rất phiền toái.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Tuyết Yến, cô không cần lo lắng. Vấn đề biên chế giáo viên, không phải chỉ riêng địa phương chúng ta. Đây là vấn đề phổ biến trong cả nước. Không cần nói tôi không giải quyết được cho bọn họ. Ngay cả thành phố cũng bất lực.
- Chúng ta cải cách phát triển, thì đề cập đến vấn đề điều chỉnh lợi ích và phân phối. Nhất định sẽ có người hài lòng, có người không. Nhưng chúng ta chỉ cần nắm chặt chính sách và chế độ, chỉ cần chúng ta không có tư tâm thì chẳng sợ người nào làm ầm ĩ.
- Được rồi, Tuyết Yến, tôi trước hết không về lại thị trấn. Tôi ở lại đây xử lý một số việc. Ngày mai chúng ta gặp mặt ở thị trấn.
Bành Viễn Chinh hướng Lý Tuyết Yến phất tay rồi đi lên phòng làm việc của mình ở lầu ba.
Vừa lên lầu ba, chỉ nghe thấy trong phòng làm việc chung của quận ủy đã truyền ra tiếng xôn xao bàn tán của các nhân viên.
- Vụ án của huyện lân cận liên lụy lớn như vậy? Đến bây giờ vẫn còn làm chưa xong.
- Huyện lân cận nước rất sâu. Nghe nói còn kinh động đến lãnh đạo Ủy ban kỷ luật tỉnh.
- Không thể nào nghiêm trọng như vậy?
- Có người đồn rằng nhân vật số một của huyện lân cận bị liên lụy. Người đó ở trong huyện thâm căn cố đế. Hai mươi năm qua xây dựng được rất nhiều hạng mục, nên mới có nhiều “nước luộc” thôi.
- Đừng có nói bừa.
- Chuyện này làm sao mà nói bừa? Tôi nghe người của Ủy ban Kỷ luật thành phố nói mà. Bí thư Huyện ủy huyện lân cận không khống chế được. Tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật thành phố khi xuống điều tra đã gặp phải lực cản quá lớn. Lãnh đạo thành phố rất không hài lòng.
Bành Viễn Chinh hắng giọng. Những nhân viên nghe được động tĩnh thì khẩn trương trở lại sau bàn làm việc của mình. Nín thở ngưng thần, không tiếp tục nghị luận nữa.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư