To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 278: Cảnh Xuân
ẽ ra Tiểu Hồng làm việc không tệ lắm. Nhưng cô ấy có thể đảm nhận được cương vị này hay không thì tôi đến thị trấn thời gian cũng ngắn, nên không thể nói được nhiều.
Ngô Minh Quánh thăm dò nói.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút. Hắn trong lòng biết rõ, đây không chỉ là liên quan đến mặt mũi của Thành Tài Tuấn mà còn liên quan đến thể hiện của Ngô Minh Quánh. Ngô Minh Quánh nếu đã mở miệng thì thuyết minh mối quan hệ giữa y và Thành Tài Tuấn không tồi. Nếu chính mình trực tiếp cự tuyệt, hiển nhiên sẽ lảm Ngô Minh Quánh bị mất mặt.
- Tiểu Hồng hiện tại cứ chủ trì công tác của phòng Tài chính. Cứ để cô ấy làm thêm một thời gian, chờ qua tết âm lịch thì thị trấn sẽ nghiên cứu lại.
Tuy rằng Bành Viễn Chinh không có trực tiếp gật đầu, nhưng câu trả lời này xem như là đã nể mặt Ngô Minh Quánh rồi. Ngô Minh Quánh trong lòng cảm giác rất thoải mái, sau đó tiếp tục báo cáo với Bành Viễn Chinh công tác trước mắt của khu sản nghiệp.
Ngô Minh Quánh xem ra, điểm này của Bành Viễn Chinh mạnh gấp mấy trăm lần so với Hách Kiến Niên. Tuy rằng sự cứng rắn so với Hách Kiến Niên thì còn kém, nhưng lại có phần độc đoán hơn. Trong rất nhiều thời điểm, hắn sẽ cho cấp dưới uy quyền, đồng thời suy tính đến ích lợi của trợ thủ mình. Không giống như Hách Kiến Niên, những gì ưu đãi đều dành cho mình.
Ngô Minh Quánh đi rồi, Mẫn Diễm và Mạc Thư Bình lại vào báo cáo công tác. Sau khi cùng hai người này bàn bạc xong thì đã hơn 12h trưa. Lý Tân Hoa mang đồ ăn từ căng tin lên cho Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, dịu dàng nói:
- Lãnh đạo, hôm nay tôi bảo căng tin làm món thịt kho tàu cho lãnh đạo. Còn có canh gà nữa. Gần đây lãnh đạo vất vả rồi, nên bồi bổ lại.
- Cảm ơn. Tuy nhiên, về sau đừng bảo căn tin làm cho tôi bữa ăn như thế này nhé. Nếu để các đồng chí và lãnh đạo khác biết được thì không tốt đâu.
Bành Viễn Chinh cười, tiếp nhận cặp lồng, vừa muốn ăn cơm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại di động của hắn.
Lý Tân Hoa thấy hắn nghe điện thoại thì khẩn trương lui ra ngoài.
- Alo, xin lỗi ai đầu dây vậy?
- Anh Viễn Chinh, là em.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại của Phùng Thiến Như.
- Thiến Như, em đi chơi ở tỉnh có vui không?
Bành Viễn Chinh cười:
- Ăn cơm chưa? Anh đang ăn cơm.
- Cũng không tệ lắm. Buổi sáng hôm nay cùng Từ Tiểu đi dạo, mệt chết đi được.
Phùng Thiến Như đột nhiên hạ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, em vừa nghe chú Từ nói, Tỉnh ủy gần đây sẽ chuẩn bị đề bạt một số cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong đó có Bí thư Quận ủy Tần Phượng của khu Tân An anh đấy. Buổi chiều hôm qua, trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vừa mới nghiên cứu một lần, nhưng vẫn chưa có quyết định cuối cùng.
Đối với Tần Phượng, Phùng Thiến Như quả thật là có chút ấn tượng. Cô xuất thân gia đình chính trị, nên có tính nhạy bén trong chính trị. Cô được Từ Xuân Đình cố ý lộ ra tin tức, tự nhiên là phải thông báo trước tiên cho bạn trai của mình rồi.
- Cán bộ cấp Phó giám đốc sở? Tần Phượng?
Bành Viễn Chinh chấn động:
- Cương vị gì? Phải điều đi à?
- Vẫn ở lại làm Bí thư quận ủy kiêm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy.
Phùng Thiến Như nhỏ giọng nói.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Nếu là như vậy, đối với hắn chỉ có lợi. Mà loại sắp xếp này, kỳ thật cũng không hiếm. Khu Tân An là khu trung tâm thành nội. Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, sau năm 2000, Bí thư quận ủy khu Tân An đều kiêm nhiệm chức Ủy viên thường vụ thành ủy.
- Xem ra, vị Bí thư Tần này của chúng ta rất có bối cảnh.
Bành Viễn Chinh tùy ý trả lời một câu. Phùng Thiến Như do dự một chút, rồi lại nói tiếp:
- Không phải như vậy. Em nghe chú Từ nói, là Bí thư Thành ủy của thành phố anh hướng Tỉnh ủy đề danh cô ta làm Ủy viên thường vụ. Nhưng Tỉnh ủy vẫn chưa đồng ý. Mà lúc này, có thể bởi vì xuất hiện vấn đề khác. Tuy nhiên em cũng không rõ lắm. Tóm lại, người này giống như là nhặt được may mắn vậy.
Phùng Thiến Như không ngờ cuộc điện thoại của mình lại khiến Bành Viễn Chinh lâm vào trầm tư.
Hắn kỳ thật đối với bối cảnh của Tần Phượng cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe rằng cô xuất thân từ gia đình quân nhân mà thôi.
Nhưng lực ảnh hưởng của Tần gia lại không thẩm thấu đến Tỉnh ủy. Nếu không, thì việc cô lên chức phó chủ tịch thành phố đã thành rồi. Đông Phương Nham đề cử Tần Phượng tiến vào Ủy viên thường vụ khẳng định là muốn nuôi trồng lực lượng cho mình. Nhưng một Ủy viên thường vụ thành ủy, Đông Phương Nham chỉ có quyền đề cử, chân chính quyết định bổ nhiệm vẫn là ở Tỉnh ủy.
Tin tức này rõ ràng là Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình cố ý muốn thông qua miệng của Phùng Thiến Như nói cho Bành Viễn Chinh biết.
Tần Phượng vì sao lại đột nhiên may mắn như vậy thì hắn không thể hiểu hết. Nhưng rất hiển nhiên, Tần Phượng muốn tiến vào Ủy viên thường vụ, bất kể là bản thân Tần Phượng hay là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng không biết trước được. Mà cái này cũng chính là một cơ hội tốt khiến cho Bành Viễn Chinh có thể cùng Tần Phượng giao hảo thật tốt.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh không có bất luận một do dự nào, quyết định đến quận, cùng Tần Phượng thẳng thắn nói chuyện. Hắn phải tranh thủ trước khi Cố Khải Minh trở về quận thì đạt thành đồng minh chính trị với Tần Phượng.
2h chiều, Bành Viễn Chinh xuống xe, thẳng lên lầu ba của Quận ủy, nhưng Thẩm Ngọc Lan lại báo cho hắn biết Tần Phượng sức khỏe không tốt đã về nhà nghỉ ngơi. Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải rời khỏi, nhưng nửa đường trở về thị trấn, hắn bảo lái xe quay đầu về phía nhà Tần Phượng.
Chuông cửa vang lên.
Tần Phượng cau mày mặc áo ngủ xuống giường ra mở cửa. Cô vừa mới chợp mắt được nửa giờ thì đã bị tiếng chuông cửa làm ầm ĩ lên. Xuyên qua cái lỗ trên cửa, cô thấy Bành Viễn Chinh đang đứng bên ngoài thì không khỏi ngẩn ra, chợt có chút căm tức.
Cô tức giận ra mở cửa, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, sao cậu lại đến nhà của tôi? Cậu làm sao mà biết tôi ở đây?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:
- Quấy rầy Bí thư Tần nghỉ ngơi, nhưng tôi có công tác quan trọng muốn báo cáo với lãnh đạo. Đến văn phòng thì nghe lãnh đạo về nhà nghỉ ngơi, do dự hơn nửa ngày mới đến đây.
Tần Phượng căn bản là không muốn Bành Viễn Chinh vào nhà, đứng ở cửa có chút không kiên nhẫn nhíu mày nói:
- Có chuyện gì thì ngày mai đến văn phòng của tôi rồi nói. Sức khỏe của tôi không được tốt, nên cần nghỉ ngơi. Cậu về nhà đi.
Nói xong, Tần Phượng tính đóng cửa lại.
Bành Viễn Chinh lấy tay giữa cánh cửa, hạ giọng nói:
- Bí thư Tần, công tác của cô có biến động. Cô chẳng lẽ không muốn nghe?
Tần Phượng biến sắc, theo bản năng mà buông lỏng tay ra. Bành Viễn Chinh nhân cơ hội vào cửa, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Tần Phượng quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, chỉ tay vào sofa trong phòng khách:
- Cậu cứ ngồi trước, tôi đi rửa mặt rồi nói chuyện với cậu.
Thật là một người phụ nữ kiêu ngạo! Rõ ràng là trong lòng rất nôn nóng nhưng lại không quên việc thể hiện thể diện và hình tượng của lãnh đạo. Bành Viễn Chinh cười thầm trong lòng, ngồi trong phòng khách đánh giá sự bài trí trong căn nhà Tần gia. Trang hoàng rất đơn giản nhưng lại rất ấm áp. Từ trong ra ngoài đều tràn ngập nữ tính. Bao gồm sofa trong phòng khách và kệ TV, tất cả đều là màu hồng mà con gái thích.
Điều này làm cho Bành Viễn Chinh cảm thấy có chút kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ở một mình? Không phải cô đã kết hôn rồi sao?
Đối với bối cảnh của Tần gia, Bành Viễn Chinh trước đây cũng không có tìm hiểu. Đương nhiên, cũng chẳng có người nào nói với hắn về điều này.
Tần Phượng kết hôn, nhưng hôn nhân của cô sau hai năm liền tan vỡ. Chồng của cô Mã Văn Đào đã ra nước ngoài du học, kết quả không quay trở lại. Hai người ly hôn. Từ đó, Tần Phượng không màng đến hôn nhân gia đình, một lòng dốc sức trong quan trường nên mới có cục diện và địa vị như ngày hôm nay.
Căn phòng này không phải là căn phòng của cô và Mã Văn Đào mà là phòng phúc lợi klhi cô công tác ở thành phố mà được phân cho. Nhiều năm như vậy, cô vẫn ở chỗ này.
Tần Phượng vội vàng rửa mặt, rồi sau đó trang điểm một chút, lúc này mới bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cô vốn đang muốn về phòng thay đổi trang phục nhưng chung quy vì trong lòng nôn nóng nên vẫn mặc chiếc áo ngủ quay trở lại phòng khách.
Thấy Bành Viễn Chinh không ngờ ngồi trên sofa hút một điếu thuốc, cô không kìm nổi căm tức nói:
- Đừng hút thuốc ở đây.
- Tôi thấy chỗ này của Bí thư Tần có gạt tàn thuốc nên mới hút một điếu.
Bành Viễn Chinh cố ý đẩy cái gạt tàn trên bàn, ánh mắt còn liếc nhìn bao thuốc lá Moor dành cho nữ dưới gầm bàn, cười nói:
- Hút một điếu thôi, kiên quyết không hút nữa.
Tần Phượng sắc mặt đỏ lên. Cô đôi khi sống một mình ở nhà, cảm giác bực bội, cô đơn nên cũng hút thuốc. Chỉ có điều, đây là việc cá nhân của cô, đột nhiên thấy Bành Viễn Chinh bắt gặp thì trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cũng may Bành Viễn Chinh không nói gì hơn, cười nói tiếp:
- Chuyện cô được điều nhiệm làm Trưởng ban quản lý khu Cao cấp hiện đại, trong hội nghị thường vụ đã có sự tranh luận và đã bị gác lại. Cô vẫn tiếp tục làm Bí thư Quận ủy, Cố Khải Minh vẫn là Chủ tịch quận.
Tần Phượng khóe miệng run run một chút, trong lòng như trút được gánh nặng. Cô không phải hoài nghi lời nói của Bành Viễn Chinh. Cô biết Bành Viễn Chinh quan hệ với Tống Bính Nam rất thân thiết. Nếu hắn nói như vậy, khẳng định việc điều chỉnh cán bộ của Thành ủy đã có sự thay đổi. Tin tức này sở dĩ cô không nghe thấy là bởi vì cô không có tâm trạng muốn nghe.
Đối với cô mà nói, đây là một chuyện như từ trên trời rơi xuống. Sắc mặt của cô từ âm u chuyển sang trời quang mây tạnh. Nhưng Bành Viễn Chinh lại nói ra một câu khiến cô cảm thấy kinh hãi.
- Xin chúc mừng Bí thư Tần được thăng quan.
Tần Phượng trong lòng nhảy dựng, không kìm nổi lại nói một câu:
- Tin tức này là cậu từ đâu mà có? Tin tức của cậu có đáng tin không?
Tần Phượng chiếc áo ngủ thật không có cài kín cổ áo. Cô vội vàng tiếp cận lại, thân mình hơi chồm tới, khó tránh khỏi liền lộ ra bộ ngực đẫy đà trắng mịn và không che lấp được cảnh xuân.
Bên trong không ngờ lại không có gì!
Bành Viễn Chinh ánh mắt xẹt qua khe hở của cặp tuyết lê trắng toát kia, mơ hồ có thể thấy ở giữa gợn sóng thật lớn, thì liền khẩn trương ngồi nghiêm chỉnh lại, chuyển ánh mắt đi, ngừng lại bản năng gần như nguyên thủy của mình.
Nhưng Tần Phượng quả nhiên không có chú ý tới động tác nhỏ này của Bành Viễn Chinh. Cô trước sau vội vàng truy vấn:
- Cậu rốt cuộc có nói hay không?
- Cương vị thật ra không có gì biến hóa. Vẫn là Bí thư Quận ủy. Tuy nhiên….
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười, nhấn từng chữ một:
- Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư quận ủy Tân An.
- Ủy viên thường vụ thành ủy!
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói, nhưng lại khiến cho Tần Phượng trong đầu nổ vang, giống như sấm sét. Gương mặt của cô dại ra, kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, hơn nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư