Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 218: Khúm Núm
ốn gã thanh niên trẻ tuổi, dáng vẻ lưu manh bước vào toa ăn, muốn uống bia và ăn uống. Mã Hiểu Yến và Sơ Đan cũng coi như hai mỹ nữ khiến người khác phải chú ý. Hai gã thanh niên trẻ tuổi liền cười vang, hướng hai cô nháy mắt.
Nếu đơn thuần chỉ là như thế thì chỉ sợ xung đột sẽ không diễn ra. Bọn chúng là lưu manh, việc trêu chọc con gái là điều bình thường. Nhưng sau đó, Hồ Cương như thế nào lại rút điện thoại di động ra, tiếp điện thoại từ đâu gọi đến. Điều này khiến cho đám thanh niên choai choai kia không thích, nương theo cảm giác say đến gây chuyện.
- Anh bạn, thật là hoành tráng nhỉ. Bên người đã mang theo điện thoại di động, lại có hai mỹ nữ theo cùng. Chậc chậc, thật sự là quá sung sướng. Có thể cho anh em tôi mượn cái điện thoại chút được không?
Một gã thanh niên trẻ tuổi lắc lư thân mình, nương theo sự lắc lư của đoàn tàu nhoáng một cái đã đi tới.
Kỳ thật thì Hồ Cương chỉ là một con hổ giấy. Có tiền thì có tiền, nhưng trên xe lửa gặp phải một đám lưu manh, đối phương người đông thế mạnh, y tránh không được việc khiếp sợ ở trong lòng, phô trương thanh thế nói:
- Anh mượn làm gì? Muốn kiếm chuyện sao?
- Ừ, bố chính là kiếm chuyện đấy, mày không phục sao?
- Xì, xem cái loại nhà giàu mới nổi như mày đấy. Bố mày ghét nhất là cái loại rõ ràng là ngốc xít nhưng lại giả bộ tỏ ra hoành tráng.
- Có điện thoại di động thì giỏi sao? Các ông đây tâm trạng hưng phấn khi uống rượu bị mày phá hỏng mất.
Gã thanh niên trẻ tuổi chửi ầm lên, giương tay chỉ trỏ, còn các tên phía sau thì cười ha hả lên.
- Mau lên nào. Không phải mày là người giàu có sao? Hôm nay mời tụi anh đây một bữa cơm, coi như chúng ta kết giao bằng hữu. Bằng không, hôm nay bố mày sẽ đánh mày đến bố mẹ nhận không ra.
Hồ Cương trong lòng nhảy dựng. Y lo lắng cái đám thanh niên này thật sự muốn động thủ. Y như thế nào có thể là đối thủ chứ. Nếu ở thành phố Tân An thì y không sợ, nhưng đây là trên xe lửa, đối phương người đông thế mạnh, không thể trêu vào.
Sắc mặt y tái nhợt, run rung chỉ tay nói:
- Các người không cần cố tình gây sự. Tôi đi tìm nhân viên bảo vệ.
Nếu y không nói lời nói này, đối phương khả năng chỉ khiêu khích một chút rồi thôi ngay, không có khả năng ở trên xe lửa động thủ. Dù sao trên xe lửa cũng có nhân viên bảo vệ.
Nhưng khi y vừa nói như vậy, những gã thanh niên choai choai kia không để mình bị thiệt, ồn ào hẳn lên:
- Chà, muốn báo cảnh sát à? Vậy thì báo đi, báo nhanh đi, để xem các anh đây có sợ không?
Lúc này, Bành Viễn Chinh bước đến cửa toa ăn. Hắn nhìn qua bên này, nghe mấy tên lưu manh trêu đùa Hồ Cương, thì cười thầm, cũng không để trong lòng.
Mã Hiểu Yến bỗng nhiên đứng dậy, hướng cái gã thanh niên trẻ tuổi, cả giận nói:
- Các người đến đây làm gì? Chúng ta chọc giận các người sao? Anh mau khẩn trương rời đi, bằng không tôi báo cảnh sát đấy. Nhân viên đâu, có người quấy rầy chúng tôi.
Mã Hiểu Yến nói xong thì gọi to nhân viên ở toa ăn.
Gã thanh niên choai choai lập tức nổi giận, nắm lấy cánh tay của Mã Hiểu Yến, dùng sức vung lên, khiến Mã Hiểu Yến một phen lảo đảo.
Mã Hiểu Yến phát ra một tiếng thét chói tai. Thanh âm rất sợ hãi và cao vút.
- Đồ đàn bà thối tha, ồn ào cái gì? Nếu còn ồn ào nữa, bố mày sẽ xử mày.
Sơ Đan chấn động, khẩn trương đứng dậy, đến nâng Mã Hiểu Yến.
Những tên thanh niên còn lại lập tức vây quanh lại.
Hồ Cương sắc mặt trắng bệch, bước lui về phía sau, không cẩn thận, bị cái ghế vấp vào chân, thân mình lảo đảo một chút. Cái điện thoại di động cầm trong tay rơi xuống mặt đất.
Đám thanh niên cười ha hả, quay đầu lại nhìn thấy nhân viên bảo vệ vẫn chưa đến, một số nhân viên toa ăn cũng không thấy tung tích thì không khỏi can đảm lên.
Bành Viễn Chinh có chút nhịn không được. Nếu đơn thuần chỉ có mình Hồ Cương thì hắn không quan tâm. Nhưng còn có Sơ Đan và Mã Hiểu Yến hai người em học chung trường, nếu hắn đứng ở một bên xem náo nhiệt thì không hay cho lắm.
Hắn bước lại, lạnh lùng nói:
- Dừng tay, các người làm gì vậy?
Một gã thanh niên trong đám quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, rồi giương tay chỉ vào hắn, mở miệng mắng:
- Anh là ai? Việc gì phải can dự vào? Khẩn trương tránh qua một bên. Bằng không, tôi sẽ cho ánh biết mặt.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, cũng lười nói chuyện với cái đám lưu manh vô nghĩa. Đối với bọn rác rưởi trong xã hội này chỉ có một thủ đoạn, đó là đánh. Anh chỉ cần mạnh hơn so với bọn chúng thì bọn chúng sẽ chẳng dám làm gì anh. Nếu anh yếu thế hơn bọn chúng, thì bọn chúng sẽ càng thêm kiêu ngạo.
Hắn quét mắt nhìn toa ăn trống rỗng, biết nhân viên đang đi gọi bảo vệ. Tuy nhiên phải một lát nữa mới đến được.
Hắn tiến lên một bước, lấy tay ôm lấy một cánh tay của một gã, dùng sức bẻ quặt xuống, rồi nâng gối khiến cho cái gã đó như muốn chết đi sống lại, phát ra một tiếng kêu thống khổ, ôm bụng ngã xuống sàn nhà.
Ba gã lưu manh khác lập tức phản ứng trở lại, rống lên một tiếng đánh tới. Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, như tia chớp nhảy dựng lên, một chân phi tới đá bay một tên. Còn một tên thì ngã vào bên cạnh bàn ăn, phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Bành Viễn Chinh cười lạnh một tiếng, nâng chân hung hăng giẫm lên người tên tiểu lưu manh, quát to:
- Dừng tay.
Bành Viễn Chinh phối hợp với nhân viên bảo vệ làm “khẩu cung”, rồi bảo nhân viên bảo vệ mang bốn tên tiểu lưu manh mang đi. Hồ Cương chủ động bồi thường một ít tổn thất ở toa ăn thì chuyện này tạm thời mới yên ổn.
Bành Viễn Chinh trở lại toa giường nằm. Sơ Đan thì ở bên ngoài cửa nhìn xung quanh, thấy Bành Viễn Chinh bình an trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói:
- Anh Bành, thật ngại quá, đem đến phiền toái cho anh.
Bành Viễn Chinh cười:
- Không có việc gì đâu, chỉ là vài tên tiểu lưu manh thôi mà. Bọn chúng chủ động khiêu khích, chúng ta chỉ là phòng vệ, không sao đâu.
Hai người trở về, Mã Hiểu Yến đứng dậy nhìn Bành Viễn Chinh, con ngươi lóe ra ánh nhìn nóng bỏng. Cô không ngờ Bành Viễn Chinh lại có thân thủ tốt như vậy.
Có văn có võ, lại còn là cán bộ chính phủ. Thật sự là rất ưu tú. Mã Hiểu Yến lúc này bỗng nhiên cảm thấy chị em tốt Sơ Đan của mình ánh mắt thật sự không tồi. Không cần nói đến Sơ Đan, ngay cả cô bây giờ cũng có chút thích Bành Viễn Chinh.
Một đàn ông đáng yêu như vậy thật không dễ tìm.
Mã Hiểu Yến con ngươi lóe ra, thanh âm trở nên dịu dàng:
- Bành sư huynh, anh có bị thương không? Khi nào xuống ga, tôi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra.
Hổ Cương ngồi một bên giường, xấu hổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Y không chỉ không có mặt mũi nhìn Bành Viễn Chinh, mà cũng không có mặt mũi nhìn em họ của mình và Sơ Đan. Xảy ra chuyện như thế này, nếu không phải có Bành Viễn Chinh trở về, y khẳng định cũng sẽ bị mấy tên lưu manh đó cho một trận. Sau đó chỉ cần không phải chuyện quá lớn, mấy tên tiểu lưu manh này sẽ chuồn mất, mà nhân viên bảo vệ của xe lửa cũng không tích cực tìm kiếm.
Nhìn Sơ Đan và em họ của mình vây quanh Bành Viễn Chinh hỏi han, y trong lòng cảm thấy xấu hổ và ghen tỵ, nhưng không dám phát tác ra ngoài. Vừa rồi, Bành Viễn Chinh nhanh gọn lẹ chế phục bốn tên lưu manh, loại thân thủ như thế này khiến cho y phải khiếp sợ.
Y vụng trộm ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, rồi lại khẩn trương cúi đầu.
Bành Viễn Chinh ung dung mỉm cười:
- Hai bạn à, tôi có chút mệt, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Khi nào đến nơi thì gọi tôi nhé.
7h30 tối, màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ thắp lên. Xung quanh nhà ga Tân An sáng rực, dòng xe cộ và người lui tới như thoi đưa, thanh âm ồn ào.
Ra khỏi nhà ga, dưới ngọn đèn, Hồ Cương nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen đứng cách đó không xa. Và đứng bên cạnh chiếc xe là lái xe lão Tôn của ba gã Hồ Tiến Học.
Hồ Cương vui vẻ, hơi có chút đắc ý nhìn hai cô gái đi cùng. Y hướng Sơ Đan cười nói:
- Lái xe của ba tôi đến đây đón chúng ta. Bác Tôn.
Hồ Cương giương tay hô.
Lão Tôn thấy đám người Hồ Cương thì liền cười chạy đến:
- Hồ Cương, cháu về rồi à?
Mã Hiểu Yến quay đầu lại, nói với Bành Viễn Chinh đang đi chậm phía đằng sau, cười nói:
- Bành sư huynh, vừa lúc có xe, cùng nhau đi nhé. Anh ở đâu, chúng tôi đưa anh về nhà.
Sơ Đan cũng chờ mong nhìn Bành Viễn Chinh.
Cô là khách nên cũng khó nói cái gì. Vừa tới Tân An, cô tạm thời phải ở nhà của Mã Hiểu Yến.
Bành Viễn Chinh mỉm cười;
- Không cần đâu, có xe đến đón tôi rồi.
Khi nói chuyện, lão Hồ thấy được Bành Viễn Chinh liền kính cẩn chạy đến:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Chủ tịch của chúng tôi chờ ngài trong xe đã lâu.
Lời này của lão Tôn khiến cho Hồ Cương, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan phải sửng sốt. Chẳng lẽ lái xe của Hồ gia không phải đến đón Hồ Cương mà là đón Bành Viễn Chinh? Điều này sao có thể?
Lúc này, Hồ Tiến Học bước xuống xe, chạy đến, thở hồng hộc nói:
- Tôi đã ở chỗ này chờ lãnh đạo một tiếng rồi đấy. Phó bí thư Lý nói cậu bảy giờ sẽ về đến. Kết quả là 7h30.
Bành Viễn Chinh cũng không ngờ ở chỗ này gặp được Hồ Tiến Học. Hóa ra thằng nhãi này là con trai của Hồ Tiến Học, khó trách lại kiêu ngạo đến thế.
Hắn mỉm cười, bắt tay Hồ Tiến Học:
- Hồ tổng đến đón người sao?
Hồ Tiến Học mỉm cười:
- Tôi đến chính là đón Chủ tịch thị trấn Bành. Đi, lãnh đạo, chúng ta lên xe.
- Đón tôi?
Bành Viễn Chinh kinh ngạc chỉ vào mũi mình.
- Đúng vậy, tôi nghe Phó Bí thư Lý nói tối nay cậu sẽ trở về, liền cân nhắc đến đây đón lãnh đạo, thuận tiện mở tiệc tẩy trần cho lãnh đạo luôn.
Nói xong, Hồ Tiến Học quay đầu nhìn Hồ Cương, hô to:
- Tiểu Cương, con đợi một lát nhé. Lát nữa sẽ có xe khác đến đón con. Đang đi trên đường.
Bành Viễn Chinh bước theo Hồ Tiến Học, rồi quay đầu lại nhìn Sơ Đan, cười nói:
- Sơ Đan, tôi đi trước, có thời gian gặp lại.
- Bành….
Sơ Đan sắc mặt đỏ bừng, há miệng thở dóc, cũng không nói ra lời.
Hồ Tiến Học có chút cung kính mời Bành Viễn Chinh lên xe. Còn Hồ Cương thì chẳng thèm quan tâm đến. Hồ Cương đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra. Bành Viễn Chinh này đến tột cùng là ai? Không ngờ ngay cả cha của mình phải đích thân ra đón. Hơn nữa cả lái xe cũng bỏ qua một bên, đích thân lái xe.
Mã Hiểu Yến ngẩng đầu nhìn lái xe lão Tôn hỏi:
- Bác Tôn, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy?
- Ừ, đúng vậy? Vị Chủ tịch trẻ tuổi này rất khó lường, năng lượng rất lớn.
Lão Tôn hạ giọng nói:
- Các người quen với Chủ tịch thị trấn Bành?
Mã Hiểu Yến thở phào một cái, sắc mặt phức tạp:
- Anh ấy là bạn học cùng trường với cháu. Hôm nay trên xe lửa tình cờ gặp nhau.
Lời này của lão Tôn Mã Hiểu Yến rất tin tưởng. Tuy rằng việc Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy có chút nằm ngoài ý liệu, nhưng điều làm cho cô giật mình chính là thái độ của Hồ Tiến Học đối với Bành Viễn Chinh.
Cô rất hiểu biết dượng của mình. Một Chủ tịch thị trấn tuyệt đối không có khả năng khiến ông ta khúm núm như vậy. Như thế đủ thấy, chỉ có thể như lão Tôn đã nói, Bành Viễn Chinh rất có lai lịch.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư