When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 203: Không Cần Cũng Không Có Khả Năng Trở Thành Thân Tín Của Ai
ành Viễn Chinh ngồi xe đến quận. Ngay tại cổng UBDN quận thì gặp Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thượng mại khu Nhâm Bình. Nhâm Bình mỉm cười, đứng một chỗ, nhìn Bành Viễn Chinh ngồi trên một chiếc Santana mới tinh, từ xa hô lên một tiếng thật to:
- Chủ tịch thị trấn Bành!
- Phó chủ nhiệm Nhâm, xin chào!
Bành Viễn Chinh mỉm cười bước qua bắt tay với Nhâm Bình. Hắn và Nhâm Bình cùng tham gia lớp tập huấn cán bộ hậu bị của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Sau đó cũng có vài lần giao tiếp, xem như là khá quen thuộc.
- Chủ tịch thị trấn Bành, thật sự là rất hâm mộ cậu. Đãi ngộ của lãnh đạo xã thị trấn mọi người không phải cán bộ cơ quan nào của chúng tôi cũng có thể so sánh được. Chậc chậc, xem thị trấn của cậu nhiều xe như vậy, mỗi một lãnh đạo gần như là có xe chuyên dụng. Ở đơn vị chúng tôi chỉ có nhân vật số một mới có xe chuyên dụng. Chúng tôi muốn đi xử lý chuyện gì thì cũng phải tìm xe, rất không thuận tiện chút nào.
Nhâm Bình có chút hâm mộ nói với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Phó chủ nhiệm Nhâm, tôi nghe ra trong lời nói của anh có chút ganh tỵ đấy. Thị trấn chúng tôi tình huống hơi đặc biệt một chút. Các xí nghiệp tài trợ cho chúng ta xe đi lại, nhưng chiếc xe vẫn thuộc về xí nghiệp, tạm thời giao cho chúng tôi sử dụng. Đây cũng không có biện pháp. Công tác ở thị trấn chúng tôi rất nhiều, các xí nghiệp rất đông. Nhân khẩu lưu động cũng có vài vạn người. Lãnh đạo thị trấn đa số thời gian đều phải chạy bên ngoài. Nếu không có xe thì cũng rất bất tiện.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, thuận miệng giải thích một câu. Đối với việc lượng xe ở thị trấn Vân Thủy quá nhiều, kỳ thật ở quận sớm có không ít những lời nói ra nói vào. Chỉ có điều từ xưa cho đến nay, ở thị trấn Vân Thủy chính là cục diện này. Mà lãnh đạo khu cũng ngầm đồng ý. Tuy rằng vi phạm quy định, nhưng mọi chuyện đều có nguồn gốc của nó.
Tuy nhiên, chung quy vẫn là hành vi vi phạm quy định. Cho nên, Bành Viễn Chinh sau khi đến nhận chức, tận khả năng thay đổi hiện trạng này. Ví dụ, ba lãnh đạo sẽ đi cùng một chiếc xe. Đây là vấn đề đưa đón. Còn công vụ bình thường thì khi dùng xe, thì từ phòng chính đảng thống nhất điều phối. Chứ không thể có quyền chọn tam lấy tứ, bao gồm cả Chủ tịch thị trấn hắn.
Bành Viễn Chinh thật ra muốn lập tức hủy bỏ đặc quyền xe công này. Nhưng nếu như vậy, đãi ngộ bị bãi bỏ, lãnh đạo thị trấn khẳng định là sẽ bắn ngược trở lại. Hắn tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn nhưng cũng không thể làm gì được.
Hắn quyết định tạm thời duy trì hiện trạng này. Về sau sẽ chậm rãi điều chỉnh lại. Đương nhiên, loại vấn đề về xe này nhất định phải do nhân vật số một đi đầu. Nếu nhân vật số một có xe chuyên dụng, nhóm phó chức lại không có thì mâu thuẫn sẽ nảy sinh.
Nhâm Bình cũng là thuận miệng cảm thán một tiếng, không có ý gì. Cho nên, y cũng không tiếp tục giằng co ở vấn đề này, mà hạ giọng cười nói:
- Ông em, tôi nghe nói cậu có quan hệ với Trưởng ban Tống của ban Tổ chức cán bộ Thành ủy? Thật khó lường, đây chính là ông chủ lớn đấy.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ tin tức này không ngờ lại rơi vào tai ở quận. Nhanh như vậy sao?
Tuy nhiên, hắn mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng vẫn có sự lường trước. Không cần nói ở quận, không bao lâu sau, ở thành phố cũng lan truyền tin tức này. Hắn nếu đã công khai quan hệ với Tống Quả và Tống gia thì sẽ không sợ lan truyền. Lựa chọn trong giai đoạn này, đem Tống Bính Nam lan truyền ra ngoài, hắn đã có suy xét sâu xa cho mình.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Phó chủ nhiệm Nhâm, tôi cũng không tính là cái gì. Tôi chỉ là bạn của con trai Trưởng ban Tống, đơn thuần chỉ là quan hệ cá nhân.
- Xạo hoài!
Nhâm Bình cười ha hả:
- Là bạn tốt của con trai Trưởng ban Tống, Trưởng ban Tống không đánh giá cao cậu sao? Được, chú em, sau này nếu anh có việc cần, nói không chừng sẽ phải nhờ đến chú em đấy. Sau này nhất định phải kéo anh đây một phen.
Nhâm Bình nói những lời này đương nhiên là nói đùa, nhưng cũng không đơn thuần là nói đùa. Nếu Bành Viễn Chinh có quan hệ cứng rắn như vậy, tương lai có ai biết có thể cầu đến cửa của hắn hay không? Nhâm Bình trước tiên lót đường, cũng là làm tốt cho tương lai.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Phó chủ nhiệm Nhâm chê cười rồi. Muốn nói cầu người thì người của cơ sở chúng tôi phải cầu đến lãnh đạo quận. Được rồi, Phó chủ nhiệm Nhâm, tôi tìm Chủ tịch quận Cố có chút việc, tôi xin đi trước.
Nhâm Bình mỉm cười gật đầu:
- Chủ tịch quận Cố đang ở trong phòng. Tôi thấy xe của ông ấy đậu dưới lầu.
Nhâm Bình cũng vội vàng lên xe rời khỏi, hiển nhiên là ra ngoài làm việc. Mà Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn y lên xe rời đi, dần dần cau mày lại.
Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề rất mấu chốt mà cũng là vấn đề chết người.
Cố Khải Minh là cán bộ do Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đề bạt. Còn Tống Bính Nam lại là phụ tá đắc lực của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Có thể hai người không cùng một đường. Hắn trên người dán nhãn Tống Bính Nam, đối với Cố Khải Minh mà nói, đây không phải là kết quả nguyện ý nhìn thấy.
Hỏng rồi! Đã sơ sót vấn đề này.
Hắn tuy là người tái sinh, nhưng chung quy cũng vẫn không phải là thánh nhân, có cẩn thận mấy cũng có điểm sơ sót. Nếu như không nghe Nhâm Bình nói, hắn còn không ý thức được việc này đã tạo thành tai họa ngầm trong mối quan hệ giữa hắn và Cố Khải Minh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn âm trầm xuống. Hắn đứng ở dưới lầu UBND quận, hút một điếu thuốc, lẳng lặng trầm tư vài phút, đem những suy nghĩ hỗn độn của mình sắp xếp lại cho rõ ràng, rồi lúc này mới đi nhanh vào trong cơ quan, đến văn phòng của Cố Khải Minh. Hắn đến gặp Cố Khải Minh là do trước đó có hẹn trước, cho nên không gặp sự cản trở nào. Hắn đứng trước cửa phòng của Cố Khải Minh, lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa.
- Vào đi!
Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước vào, kính cẩn nói:
- Chủ tịch quận Cố!
- Đồng chí Viễn Chinh, đến rồi à? Mời ngồi. Tôi vốn buổi chiều còn có cuộc họp. Nếu cậu cần báo cáo thì tôi trước hết sẽ lắng nghe suy nghĩ của cậu.
Cố Khải Minh thái độ vẫn nhiệt tình như trước, không nhìn ra bất luận có một dấu hiệu bất hòa nào. Nhưng Bành Viễn Chinh trong lòng hiểu được, đây chỉ là biểu hiện, căn bản chẳng nói lên được điều gì. Khi đạt đến địa vị như Cố Khải Minh, làm Chủ tịch quận chủ quản một phương, “gợn sóng không sợ hãi” đã trở thành tâm tính và hành vi bản năng, không cần cố ý ngụy trang.
- Chủ tịch quận Cố, tôi đột nhiên nghĩ ra hai ý định. Hôm nay vội tới báo cáo với lãnh đạo một chút, xem lãnh đạo nguyện ý chọn cái nào.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười. Hắn hiện tại cũng không quản Cố Khải Minh sẽ như thế nào, trước làm tốt bổn phận công tác của mình. Hắn tin tưởng Cố Khải Minh là một lãnh đạo rất có tinh thần. Ông ta cần thuộc hạ có thể chia sẻ và gánh vác áp lực công tác với ông ta. Còn về phần những nhân tố khác, nhiều lắm là thiết lập phòng tuyến bên trong ông ta, sẽ không chân chính xem Bành Viễn Chinh trở thành tâm phúc của ông ta.
Mà trên thực tế, Bành Viễn Chinh cũng không trông cậy hắn có thể trở thành tâm phúc của Cố Khải Minh. Hắn chỉ muốn mượn Cố Khải Minh làm cờ hiệu cho mình, hình thành thế cân bằng nhất định đối với Hách Kiến Niên đang rục rịch mà thôi.
Nói một cách thực tế và thành khẩn một chút, đối với việc Bành Viễn Chinh dốc sức làm ở trong quan trường, không cần thiết trở thành thân tín của người nào. Ngay cả là Tống Bính Nam. Tuy nhiên, nếu là cờ hiệu của mình thì có thể dựa thế, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đứng ở dưới lá cờ, làm tay phất cờ hò reo cho người khác.
- Vâng, tôi cẩn thận nghe đây. Ngài cứ nói.
Cố Khải Minh cười, tựa lưng vào ghế, lẳng lặng chờ Bành Viễn Chinh.
Đừng nhìn vẻ mặt Cố Khải Minh lúc này vẫn bình tĩnh như thường. Trên thực tế trong lòng cũng có chút phức tạp. Là nhân vật số một của UBND quận, ở dưới tất nhiên là sẽ có một đám người vây quanh ông ta. Mà ở quận, bất cứ một gió thổi cỏ lay nào tất nhiên cũng có người báo cáo. Bành Viễn Chinh là người của Tống Bính Nam, tin tức này tất nhiên là truyền vào lỗ tai ông ta.
Cố Khải Minh đối với việc này rất bất ngờ, và còn có chút tò mò.
Ông ta biết Bành Viễn Chinh bối cảnh giáo dục và hoàn cảnh gia đình không có bất luận một chú ý đáng giá nào. Hắn là con cháu xuất thân bình thường, chỉ có tốt nghiệp đại học Kinh Hoa. Nhưng Bành Viễn Chinh tại sao lại trở thành người của Tống Bính Nam? Chẳng lẽ đơn thuần là lãnh đạo cao tầng thưởng thức người trẻ tuổi? Có khả năng như vậy, nhưng xác suất rất thấp.
Năm đó, ông ta cũng được sự tán thưởng của Chu Quang Lực, nhưng nó đồng thời cũng được xác lập trên điều kiện tiên quyết là cố gắng làm việc. Hơn nữa, vì duy trì mối quan hệ thật tốt với Chu Quang Lực, ông ta mấy năm nay làm việc rất cẩn thận, không xảy ra nửa điểm sai lầm khiến lãnh đạo bất mãn.
Khác với suy đoán của Hách Kiến Niên, thậm chí là của Bành Viễn Chinh, phản ứng của Cố Khải Minh không kịch liệt cho lắm. Dù sao, Bành Viễn Chinh phẩm bậc rất thấp, chỉ là một Chủ tịch nho nhỏ không đáng nhắc tới. Trộn lẫn vào việc phân tranh hắn vẫn chưa đủ tư cách. Quan trọng hơn, Cố Khải Minh cảm thấy Bành Viễn Chinh có thể làm thật sự. Hắn chính là loại thuộc hạ có thể làm đến nơi đến chốn, ý nghĩ linh hoạt, là cán bộ tuổi trẻ trầm ổn.
Còn có một suy xét sâu xa hơn. Ở trong lòng Cố Khải Minh, Bành Viễn Chinh có thể lựa chọn ám kỳ cho ngày sau. Quan trường hay thay đổi, càng đạt đến tầng cao, thì lại càng sung mãn phiêu lưu và không xác định. Sự việc trong tương lai có ai nói được gì? Mọi việc ngày sau sẽ biết.
Hách Kiến Niên cho rằng, Cố Khải Minh sẽ vì vậy mà sinh ra e dè, sẽ vì tiêu trừ nghi kỵ mà có động tác. Thậm chí Bành Viễn Chinh cũng cho rằng như vậy. Nhưng Cố Khải Minh cũng không nghĩ như vậy mà là suy xét đến một vấn đề khác.
Quan niệm khác biệt nhau này có liên quan đến địa vị và thân phận của hai bên. Hách Kiến Niên suy xét vấn đề theo lập trường và góc độ của hắn, còn Cố Khải Minh thì suy nghĩ cao xa hơn.
Cái gọi là mông quyết định đầu, vị trí quyết định trình độ, đại khái chính là đạo lý như vậy. Không phải ai so với ai thông minh hơn thì có trí tuệ và sức phán đoán hơn, mà là vị trí khác nhau thì tự nhiên sẽ có ý nghĩ khác nhau.
Có đôi khi, người trong quan trường sẽ nói “lãnh đạo chính là lãnh đạo”. Đây cố nhiên là một câu khen tặng, nói trắng ra chính là nịnh bợ. Nhưng nếu đổi góc độ thì hoàn toàn có nội hàm khác.
Nếu ở chỗ thấp, thì anh không bao giờ nhìn thấy phong cảnh ở chỗ cao. Anh không thể nghiền ngẫm ra được cảnh vật đích thực của chỗ cao.
Cái gọi là gần vua như gần cọp, trên cơ bản đúng là đạo lý như vậy.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Khải Minh. Ánh mắt tuy vẫn kính cẩn nhưng vẫn bình tĩnh và ung dung. Điều này Cố Khải Minh rất tán thưởng. Mà đây cũng là ưu điểm của Bành Viễn Chinh. Chỉ bằng sự trầm ổn và thong dong, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, người thanh niên này tương lai tiền đồ vô lượng.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư