Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Phùng Thiến Như Thất Thố
uấn luyện viên Bành, cứ như vậy đi, 8h sáng ngày mốt, đợi ở cổng trường, tôi sẽ mang xe đến đón anh. Người mà giáo sư Phùng tìm giúp anh rất bận, chỉ có thể dành ra nửa ngày để gặp anh. Anh nhất định phải đến đúng giờ, nhớ kỹ phải mang theo vật của anh đấy.
Phùng Thiến Như luôn mãi dặn dò, thần thái rất trịnh trọng.
Bành Viễn Chinh cười:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Phùng Thiến Như gương mặt cao quý hiện lên chút tươi cười, vừa cao cao tại thượng, nhưng lại có vài phần dịu dàng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chàng thanh niên cao lớn, giản dị trước mắt cô có khả năng sẽ là em họ của cô, hậu duệ đời thứ ba thất lạc của Phùng gia.
Bành Viễn Chinh rõ ràng là nắm bắt được trạng thái cảm xúc của Phùng Thiến Như qua ánh mắt. Hắn chậm rãi vươn tay ra với Phùng Thiến Như:
- Cảm ơn em rất nhiều. Sự giúp đỡ của em tôi sẽ không quên. Sau khi thành công bán xong, tôi sẽ mời em ăn cơm.
Phùng Thiến Như khóe miệng co giật, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Rõ ràng là sắp bước chân vào nhà quyền quý, cá chép hóa rồng, nhưng người trước mắt vẫn không biết gì, cứ luôn mồm muốn bán kỷ vật. Thật là tầm thường! Phùng Thiến Như cảm xúc phập phồng, quên mất việc che giấu cảm xúc của mình.
Phùng Thiến Như theo bản năng cũng vươn tay ra, tùy ý nắm tay Bành Viễn Chinh, đột nhiên đuôi lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng nói:
- Huấn luyện viên Bành, tôi có câu không nên hỏi, anh thật sự muốn bán ngọc bội sao?
- Đương nhiên!
- Có thể bây giờ anh bán đi, nếu chẳng may sau này người thân của ba anh tìm đến, anh mất đi vật chứng nhận người thân thì nên làm như thế nào?
- Tôi còn giấy tờ nhận người thân, hẳn là do ông nội của tôi lưu lại. Có mảnh giấy viết tay này, cho dù là không có ngọc bội thì cũng có thể nhận ra tôi. Miếng ngọc bội tôi đã chụp ảnh lại rồi. Mặt khác, nếu không thể nhận ra người thân, giữ lại ngọc bội cũng chẳng có ích gì, em nói có đúng không?
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng cau mày.
Cô có hơi chút khẩn trương:
- Anh còn giấy tờ nhận biết người thân sao? Có thể lấy ra cho tôi xem không?
Lần trước Bành Viễn Chinh đưa cho Phùng Bá Đào xem chính là ảnh chụp, còn bây giờ thì cô muốn nhìn thấy vật thật.
Giờ phút này, Phùng Thiến Như không còn để ý đến vị trí tiểu thư quyền quý của mình nữa, mà đã trở thành một đứa trẻ đang muốn thấy một món đồ chơi.
Bất giác sự kiêu ngạo của cô đã bị mấy câu của Bành Viễn Chinh đánh vỡ, cả người cảm xúc đều rơi vào tầm tay của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh gật đầu, thật cẩn thận lấy từ trong cặp xách ra tờ giấy viết tay của Phùng lão, tùy ý đưa cho Phùng Thiến Như xem qua.
Nhìn chữ viết, trong nháy mắt, dáng người thướt tha của Phùng Thiến Như có chút run rẩy. Liếc mắt một cái, cô có thể nhận ra chữ viết của ông nội mình, mạnh mẽ, hữu lực, khí thế hùng hồn, nhất là chữ ký Phùng Vân Long. Chữ ‘Long” cuối cùng hơi cong lên, đây chính là thói quen khi viết của ông cụ Phùng.
Mà Phùng lão đã từng dùng tên là Phùng Kiến Long. Trong thời kỳ kiến quốc, bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên mới đổi tên thành Phùng Quang Vinh.
Phùng Thiến Như đôi mắt mơ màng, suy nghĩ đủ chuyện.
- Phùng muội?
Bên tai truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng của Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như lúc này mới bừng tỉnh miễn cưỡng cười, nhìn thật sâu Bành Viễn Chinh, giọng nói rất dịu dàng:
- Huấn luyện viên Bành, người mua nhất định sẽ hỏi anh lai lịch của miếng ngọc bội. Vì để chứng minh cho lai lịch, tôi nghĩ anh cũng nên mang theo tấm giấy này. Nhớ kỹ là mang theo vật thật chứ đừng mang theo ảnh chụp nhé.
- Ồ?
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Phùng Thiến Như:
- Được rồi, dù sao tôi cũng quang minh chính đại, cũng không sợ người khác nói gì.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi xin phép đi trước, hẹn gặp lại sau. Đây là số điện thoại của tôi, nếu chẳng may anh có việc gấp thì gọi cho tôi số điện thoại này.
Phùng Thiến Như như trút được gánh nặng, đem tấm giấy có viết số điện thoại của nhà cô nhét vào trong tay Bành Viễn Chinh rồi xoay người bước đi.
Cô không dám ở lại nói chuyện với Bành Viễn Chinh. Cô sợ chính mình sẽ không khống chế được cảm xúc, khiến Bành Viễn Chinh nhìn ra được cái gì.
Mà trên thực tế, đối với cô mà nói, biểu hiện của cô hôm nay xem như có điều thất thố.
Nhìn đám người Phùng Thiến Như bước vào một chiếc xe hơi màu đen rời khỏi, nụ cười trên môi Bành Viễn Chinh chợt tắt, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Nếu hắn đoán không sai, người mà gọi là giáo sư Phùng hẳn là con cả Phùng Bá Đào. Ngày sau trưởng thành trở thành người đứng thứ hai ở Phùng gia. Còn người mà “giáo sư Phùng” đề cử mua cổ vật thì đơn giản chính là ông cụ Phùng.
Ngày mốt, hắn sẽ đến gặp Phùng gia, tiếp nhận sự xét duyệt từ ông cụ. Nếu miếng ngọc bội thật sự là Phùng lão lưu lại cho đứa con thất lạc thì việc nhận lại người thân đã thành công tám phần.
Nhưng Bành Viễn Chinh cảm thấy dường như điều này có chút thuận lợi. Sau khi thành công tiếp cận Phùng Thiến Như, sau đó lại thành công khiến cho Phùng Thiến Như chú ý, thông qua Phùng Thiến Như gặp được người của Phùng gia, cuối cùng khiến cho Phùng lão xuất hiện. Hết thảy đều thuận lợi, thuận lý thành chương.
Có thể nhận được người thân là nhà quyền qúy, nhất là gia tộc cách mạng như Phùng gia thật dễ dàng như vậy sao?
Với hơn mười năm lịch duyệt của kiếp trước, đã nói cho Bành Viễn Chinh biết, sự việc xảy ra thuận lợi, nhưng cũng đồng nghĩa với việc có chút không bình thường.
Sau khi rời khỏi đại học Kinh Hoa, Bành Viễn Chinh chậm rãi đi về nhà Vương Bưu.
“Trên câu đang có một con chim gào khóc….”
Từ cửa hàng bên đường phát ra một bài hát được yêu thích do một ca sĩ nổi tiếng hát truyền vào lỗ tai của Bành Viễn Chinh. Nguyên bản giọng hát tuyệt vời lại biến thành tạp âm khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn.
Tại nhà Phùng Bá Lâm.
Phùng Bá Lâm không ngừng trong phòng khách hút thuốc. Còn vợ của ông Trương Lam thì cau mày đứng một bên.
- Bá Lâm, anh đừng có hút thuốc nữa được không? Anh nói thật xem, tên tiểu tử kia có phải là đứa con của anh hai thất lạc không?
Trương Lam vội vàng hỏi.
Tuy rằng, Phùng Bá Lâm ở Phùng gia đứng hàng thứ hai, nhưng trên thực tế, bên trong Phùng gia, chân chính đứng hàng thứ hai chính là con trai thất lạc của Phùng lão.
Phùng Bá Lâm hung hăng bóp nát tàn thuốc, trầm giọng nói:
- Anh cả đối nhân xử thế em còn không rõ ràng sao? Anh ấy nếu không nắm chắc mười phần thì sẽ không dám kinh động ông cụ. Anh đánh giá tám chín phần nhất định là con của anh hai.
- Miếng ngọc bội không thể làm giả. Hơn nữa, thân thế, ngày sinh của anh ấy đều chứng minh anh ấy chính là anh hai đã thất lạc.
- Vậy chúng ta trơ mắt ra nhìn tên tiểu tử kia được nhận sao? Viễn Hoa nhà chúng ta vốn là nhà quyền quý, độc đinh truyền lại. Đột nhiên nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Lấy tính tình của ông cụ bà cụ, khẳng định sẽ có sự bù đắp lại cho nó. Nói không chính xác, còn có thể lấy đi địa vị của Viễn Hoa. Như vậy tương lai…
Trương Lam cắn môi, hạ giọng nói.
Phùng Bá Lâm căm tức đứng dậy, trừng mắt nhìn vợ:
- Vậy em nói phải làm sao bây giờ? Tóm lại, thật sự là huyết mạch Phùng gia của chúng ta, chẳng lẽ không nhận sao? Ông cụ sẽ không đồng ý.
- Em mặc kệ, anh phải nghĩ ra biện pháp bảo vệ Viễn Hoa nhà chúng ta.
Trương Lam lời còn chưa nói ra, thì đứa con Phùng Viễn Hoa đã bước từ trong thư phòng ra, như cười như không nói:
- Ba, mẹ, hai người đừng làm ầm ĩ nữa. Chuyện này có gì ghê gớm đâu, không phải là ông nội đã tìm được một đứa cháu sao? Một đứa cháu đến từ nông thôn, hắn có tiền đồ gì? Sợ hắn làm chi?
- Viễn Hoa, con không hiểu đâu.
Trương Lam cau mày.
- Phùng gia chúng ta không giống như những gia đình khác. Nếu đã khiến ông cụ nhìn trúng, thì gà đen cũng có thể biến thành phượng hoàng. Huống chi tên tiểu tử này tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa. Nói vậy thì nó cũng không quá kém.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư