You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 249
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 712 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Tiếng Lòng Trịnh Du
uy nghĩ một lát, Phương lão liền đi tới bên cạnh Trịnh Du, ông nhìn Trịnh Du mặt mày tái nhợt, lung la lung lay đứng cũng không vững, hiền lành khuyên nhủ: "Đứa bé, buông tay đi. Đến mức này rồi, tranh cãi cũng không có tác dụng gì nữa, ngươi bây giờ còn trẻ, nói không chừng qua ba mươi năm quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện sự cố chấp bây giờ của ngươi không có một chút ý nghĩa. Mặc kệ như thế nào, khi hòa ly còn trong sạch, sau đó tìm một trượng phu, nhất định có thể tìm được một người tốt. Nếu như để bị hưu rồi mới tìm, vậy thì khó mà nói."
Lần này, giọng nói của Phương lão vừa vang lên, Trịnh Du vụt xoay người lại. Đối diện với khuôn mặt hiền lành của Phương lão, trong lúc bất chợt, nàng “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt lão.
Cũng không để ý mặt mũi nữa, cũng không chú ý tới đây là nơi người đến người đi, Trịnh Du quỳ gối trước mặt của Phương lão, đưa tay ôm chân của lão khóc lớn tiếng.
Nàng vừa rơi nước mắt như mưa, vừa nghẹn ngào nói: "Phương lão, Phương lão...... Khi còn bé, ta tới tìm Trường Cung chơi, ngươi luôn ở một bên cười ha hả nhìn. Phương lão, ngươi cũng nhìn ta lớn lên."
Nghe đến đó, vành mắt Phương lão cũng không khỏi hồng, lão vội vã đỡ Trịnh Du dậy, hòa nhã nói: "Đứa bé, đừng khóc."
Trịnh Du giãy dụa không để cho lão đỡ dậy, từng giọt từng giọt nước mắt của nàng chảy xuống, do chảy quá nhiều, liền móc khăn tay ra lau lung tung một cái. Ngăn nước mắt nước mũi, Trịnh Du tuyệt vọng nói: "Phương lão, ngươi nói một câu với Trường Cung, ta cùng chàng lớn lên bên nhau, từ nhỏ đến lớn, chàng đều đối với ta tốt như vậy, ta còn do chàng tự mình cầu hôn. Nhưng vì sao, bây giờ chàng đối với ta ác độc, vô tình như vậy?"
Phương lão thở dài nói: "Đứa bé, Trường Cung vô tình, cũng là vì tốt cho ngươi. Tình hình của các ngươi kéo dài như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa đây?"
Trịnh Du không muốn nghe điều này, vì vậy nàng cũng không bỏ vào tai. Nàng chỉ chảy nước mắt, liên tục lắc đầu: "Phương lão, ngươi giúp ta nói với Trường Cung, tại sao hắn có thể đối với ta như vậy? Tại sao hắn có thể đối với ta như vậy? Ô. Phương lão, ta không muốn hòa ly, những nam nhân kia, tất cả nam nhân ở Nghiệp thành, không có ai so được với Trường Cung. Rõ ràng ta có thể lấy được người tốt nhất, tại sao phải chiều theo một nam nhân kém cỏi? Như vậy ta sống còn có ý nghĩa gì?"
Nàng không ngừng lắc đầu, nước mắt bay tứ tung: "Từ nhỏ đến lớn, ta muốn cái gì là có thể lấy được cái đó. Tại sao ta muốn có được Trường Cung lại khó như vậy? Rõ ràng lúc ta gả cho hắn, thì tỷ muội của ta, quý nữ cả Nghiệp thành lẫn Tấn Dương, đều đố kỵ chúc mừng ta. Nhưng vì sao hắn nhất định phải cùng ta hòa ly? Sau khi hòa ly, ta lại tìm nam nhân khác, khẳng định ngay cả trượng phu của bọn muội muội trong tộc Trịnh thị cũng không bằng. Họ sẽ châm biếm ta, họ nhất định sẽ cười nhạo ta."
Quan trọng nhất là, nàng vĩnh viễn không phải hành lễ với tiện nhân cướp đi tất cả của nàng. Vinh quang bây giờ của tiện nhân kia, vinh quang sau này, sau này toàn bộ đều thuộc về nàng. Tại sao nàng phải chắp tay nhường, phải cho Trương Khởi ngồi ở vị trí Lan Lăng Vương phi, mà mình gả ột người nam nhân bình thường không có binh quyền, không có cái gì. Về sau chỉ có thể đứng từ xa, nghe người đời hâm mộ và khen ngợi Trương Khởi?
Trịnh Du một phen nước mắt nước mũi khóc, nói xong, cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy người phía trước an tĩnh khác thường, nàng mới lau khô nước mắt ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, Trịnh Du đối diện với Phương lão đang bừng tỉnh hiểu ra thở dài và thương hại, xen lẫn bất đắc dĩ. Lúc này Phương lão hiển nhiên không biết phải nói cái gì, hắn chỉ chăm chú nhìn Trịnh Du, từ từ xoay người. Cảm thấy trên người hắn tỏa ra lãnh ý, bất tri bất giác Trịnh Du buông lỏng tay, nhìn Phương lão, từng bước từng bước đi ra ngoài. Không bao lâu, bóng dáng của lão biến mất ở trước mặt Trịnh Du.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Lan Lăng Vương tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi đến hoàng cung. Mới vừa tới viện, quản sự dẫn một thái giám đi tới, thấy Lan Lăng Vương, thái giám kia giọng the thé nói: "Vừa đúng lúc gặp Lan Lăng Quận Vương."
Cái tên thái giám thật là lạ mặt, Lan Lăng Vương gật đầu cười nói: "Công công, đây là có chỉ ý sao?" Thái giám này nhìn Lan Lăng Vương, tương đối khách khí, hắn tươi cười rạng rỡ nói: "Đúng vậy, chúng ta phụng ý chỉ bệ hạ, ời Quận Vương cùng Vương phi vào cung."
Gọi cả Trịnh Du?
Lan Lăng Vương quay đầu ra lệnh: "Gọi Trịnh thị tới."
"Vâng."
Không bao lâu, Trịnh Du vội vàng đi tới, nàng hiển nhiên vội vàng rửa mặt, son phấn trên mặt lau có chút không sạch, mí mắt sưng.
Vừa nhìn thấy Lan Lăng Vương, nàng liền ngẩng đầu lên, đi tới bên cạnh hắn, nàng nhẹ nhàng gọi: "Trường Cung......" Gọi một tiếng, thấy Lan Lăng Vương không để ý tới mình, nàng khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Trường Cung, chàng đã không muốn nói chuyện cùng ta rồi sao?"
Lần này, Lan Lăng Vương không trả lời, ngược lại tên thái giám kia bên cạnh cười nói: "Lan Lăng Vương phi, bệ hạ muốn gặp người, người cùng Quận Vương có lời gì, về sau hãy nói."
Trịnh Du vội vàng quay đầu lại: "Vâng."
Đoàn người ngồi lên xe ngựa, không bao lâu, liền vào tới trong hoàng cung.
Nhìn cảnh sắc hoàng cung quen thuộc, Lan Lăng Vương liếc về một góc, nơi đó đang xây một lầu các, mặc dù mới chỉ xây được hai phần ba, nhìn hình dáng kia đã biết hết sức xa hoa.
Chỉ liếc mắt nhìn, Lan Lăng Vương liền thu hồi ánh mắt.
Không bao lâu, mọi người đi tới điện Xuân Hoa nơi bệ hạ thích ở nhất. Mới vừa dừng lại, thái giám này còn chưa thông báo, Lan Lăng Vương liền nghe được tiếng cười của Cao Trạm từ bên trong truyền đến: "Trường Cung trở về? Để cho vợ chồng bọn họ vào đi."
"Vâng."
Ở bên trong điện Xuân Hoa, phiêu đãng mùi Long Tiên Hương, từng tầng màn tơ trong gió xuân thổi lên lại rơi xuống, vô duyên vô cớ khiến khung cảnh cung điện tăng thêm mấy phần mập mờ cùng ấm áp.
Cao Trạm kiêu ngạo ngồi ở phía sau liếc nhìn, thấy Lan Lăng Vương cùng Trịnh Du đến, ngẩng đầu lên cười nói: "Trường Cung tới đây, hảo tiểu tử, một năm rưỡi không nhìn thấy ngươi, khoan hãy nói, thúc thúc rất nhớ ngươi!"
Đối mặt với sự gần gũi của Cao Trạm, Lan Lăng Vương chỉ cúi đầu, cung kính nói: "Trường Cung không dám, khiến bệ hạ nhớ."
"Tốt lắm, đừng nói lời khách khí, ngồi đi ngồi đi, Trịnh thị, ngươi cũng ngồi đi."
"Vâng."
Chờ Lan Lăng Vương ngồi xuống, Cao Trạm nhiều hứng thú quan sát hắn một lần từ trên xuống dưới, cười hì hì nói: "Không tệ không tệ, so với trẫm mạnh mẽ và có sức sống hơn nhiều." Nói tới đây, thân thể hắn nhích lên trước, ranh mãnh nói: "Trường Cung, cảm giác bị trẫm lừa trở về như thế nào?"
Một bức thư ép Lan Lăng Vương trở về, Cao Trạm nói, người Đột Quyết đánh vào Bắc Hoàn châu, nhưng trên thực tế, Lan Lăng Vương vừa về đến Tề quốc thì biết rõ rồi, chuyện này căn bản là giả dối không có thật, chuyện quốc gia đại sự mà Cao Trạm lại coi là trò đùa, đùa giỡnvới hắn!
Chuyện Đột Quyết tấn công, hắn là một quốc quân, lại thuận miệng lừa gạt. Lan Lăng Vương rũ mắt xuống, một lúc lâu hắn mới ngập ngừng nói: "Tính tình thúc thúc trẻ con không mất, Trường Cung là cháu của người, cũng chỉ có thể như thế." Lời này rất không cam lòng.
Nhưng Cao Trạm nghe xong thì vui mừng, hắn nở nụ cười ha ha. Vừa cười, một bên hắn vỗ bả vai Cao Trường Cung nói: "Ha ha, ngươi còn giận ta hay sao? Ai bảo tiểu tử ngươi vừa ra ngoài thì đi hơn một năm, trẫm đây không phải là nhớ ngươi sao?"
Cười hì hì giải thích tới đây, hắn nháy mắt với Lan Lăng Vương: "Thế nào, bắt được Trương thị trở về rồi hả?"
"Vâng."
Cao Trạm lúc này đã dời sập, dứt khoát kề vai sát cánh cùng Lan Lăng Vương đứng dậy: "Ta nói cái tên tiểu tử này, trở về thì trở về, sao vừa vào phủ đã khai đao Trịnh thị? Cái người phụ nhân này không nói những thứ khác, đối với ngươi còn rất trung trinh. Ngươi thân là trượng phu, không khen ngợi nàng, sao có thể làm mất mặt của nàng ngay trước mặt hạ nhân? Như vậy không được, thật không tốt."
Trịnh Du vẫn cúi đầu im lặng ngồi ở một bên, kể từ sau lần gặp mặt Cao Trạm kia, nàng đối với Hoàng đế không tuân theo lý lẽ này, đã có lòng sợ hãi. Nhưng bây giờ, nghe thấy trong lời nói của hắn có ý bảo vệ mình như vậy, dù là Trịnh Du tự nhận kiên cường, cũng đã nước mắt lưng tròng.
Đã bao lâu rồi? Hình như từ khi Thu công chúa gả đi, nàng không có cảm giác được một người toàn tâm toàn ý bảo vệ.
Đối mặt với sự chỉ trích Cao Trạm, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên. Hắn nghiêm túc nhìn Cao Trạm, từ từ nói: "Lời ấy của bệ hạ sai rồi." Hắn nói đâu ra đấy: "Có câu nói làm việc do dự, trái lại sẽ gặp phải tai họa, thần là người dẫn binh, há có thể không hiểu đạo lý này?"
Nói tới đây, hắn từ trên tháp đứng lên, lui về phía sau mấy bước, Lan Lăng Vương cung kính hành lễ với Cao Trạm, cao giọng nói: "Bệ hạ nếu nhắc tới chuyện này, thần cũng có điều cầu xin, thần muốn mời bệ hạ làm chủ, giải trừ hôn ước của thần và Trịnh thị."
Giọng nói âm vang, nghiêm túc nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương nhìn về phía Trịnh Du lệ quang lấp lánh, sắc mặt tái nhợt mà tuyệt vọng đang nhìn mình, từ từ, nói rõ ràng từng chữ: "A Du, trước kia ta đã sai lầm, há lại đâm lao phải theo lao? Nàng năm nay không tới hai mươi, lại vẫn còn thân xử nữ, sau khi hòa ly với ta, còn có con đường tốt đẹp phía trước đang chờ nàng. Còn phí công như vậy nữa, chỉ sợ một chút tình huynh muội cuối cùng giữa ta và nàng, cũng sẽ dần tiêu tan."
Lời này của hắn, lạnh lẽo mà nghiêm túc, vừa là nói cho Trịnh Du nghe, cũng là nói cho Cao Trạm nghe. Hắn dùng thái độ cứng rắn, lời nói nghiêm túc, nói cho Cao Trạm và Trịnh Du, hắn không phải đang nói đùa, hắn cũng không muốn nói giỡn chuyện như vậy!
Vì vậy, sau khi nói xong lời này, Lan Lăng Vương cúi đầu hành lễ, bất động, chờ quyết định của Cao Trạm!
Lúc Lan Lăng Vương mở miệng nhắc tới việc giải trừ hôn ước thì Trịnh Du đã khóc đến không thở ra hơi. Lúc này lại càng, cơ hồ là giọng nói của Lan Lăng Vương vừa ngừng, nàng đã nằm ở trên tháp, ô ô nước mắt ròng ròng. Tiếng khóc mặc dù không vang, nhưng bi thương và tuyệt vọng kia, vẫn khiến người khác lộ vẻ xúc động.
Trên tháp chủ, Cao Trạm nghiêng người dựa vào phía sau, mới vừa rồi hắn còn cười hì hì, lúc này sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo, đùa cợt nói: "Trường Cung, ngươi là đang ép trẫm sao?"
Ép hắn? Để cho hắn chủ trì hòa ly, sao có thể nói là ép hắn? Trong phút chốc, sắc mặt Lan Lăng Vương biến đổi nhiều lần, một hồi lâu, hắn cúi đầu quỳ xuống trước mặt Cao Trạm: "Thần không dám."
"Không dám là tốt rồi." Cao Trạm không nhịn được nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Chính ngươi làm ra chuyện hư hỏng, tại sao kéo trẫm tới bên người của ngươi?"
Nói tới đây, hắn cầm bình rượu trong tay giơ lên: "Các ngươi có thể lui xuống."
"Vâng, bệ hạ."
Liếc mắt nhìn bóng dáng của Lan Lăng Vương và Trịnh Du lui ra, ý lạnh trên mặt Cao Trạm từ từ tản đi, dần dần, hắn nở nụ cười. Hòa Sĩ Khai từ phía sau màn đi tới, hạ người ở phía sau hắn nhỏ giọng gọi: "Bệ hạ?"
"Sĩ Khai, ngươi thấy thế nào?"
Hòa Sĩ Khai hiểu rõ nhất con người Cao Trạm, ngay từ lúc hắn đi ra, đã thu hết nét mặt của Cao Trạm vào đáy mắt, lập tức nói: "Vi thần nghĩ, Cao Trường Cung này dường như cũng giống với trước kia.....
Cảnh Xuân Nam Triều Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành Cảnh Xuân Nam Triều