The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 249
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 712 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 201: Khí Phái Phi Phàm ( Hai )
ời này vừa nói ra, hộ vệ họ Thành tiến lên một bước, hắn ưu nhã thi lễ với Trương Tiêu thị, tao nhã mà uy nghiêm nói: "Kính xin phu nhân gọi phu nhân nhà ta là Cao trương thị."
Trương Tiêu thị nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Nàng ném vài cái hộp gỗ trên bàn nhỏ cho tỳ nữ A Hương, cười lạnh nói: "Chỉ là một chút rác rưởi vụn vặt, cho ngươi!"
"Vâng."
A Hương vội vàng cẩn thận tiếp được. Dù là nàng tiếp được khá nhanh, nhưng hộp gỗ kia vẫn "phịch" một tiếng rớt xuống đất, sau đó một hồi giòn vang, nắp hộp mở ra, một chiếc trâm cài tóc từ trong hộp bay lên trên không trung lộn một vòng, rơi xuống mặt đất vỡ thành hai khúc.
Động tác này có phần thất lễ, chúng nữ đồng thời cúi đầu nhìn hộp gỗ này.
Chỉ một cái liếc mắt, vài âm thanh kinh ngạc, tiếc hận nho nhỏ kiềm chế đồng thời vang lên.
Phát ra tiếng thét này, không phải mấy tỳ nữ mà là mấy đích nữ Trương phủ. Họ xuất thân phú quý, liếc mắt một cái liền nhận ra, trâm phượng khảm ngọc này rõ ràng Trương hoàng hậu thời Hán đã từng mang. Giá trị của nó không thể đoán được!
...... Trương phủ mặc dù cao quý, nhưng Lan Lăng Vương cùng thuộc hạ của hắn đều đoạt được chiến lợi phẩm từ trong tay người Đột Quyết, không có món nào mà không phải vật quý giá do những phú hộ cùng thế gia thành Vũ Uy tích lũy mấy trăm mấy chục năm qua. Vì vậy, trâm phượng khảm ngọc này thích hợp làm đồ cưới của Trương Tiêu, có thể cùng so sánh với giá trị của nó cũng chỉ có bốn năm loại mà thôi.
Rõ ràng là vật trân quý hiếm có như vậy.
Trương Tiêu thị dưới sự kinh hãi, cũng không khỏi có chút hối hận. Mà sắc mặt Trương Cẩm đã đại biến.
Chúng nữ không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Khởi.
Vẻ mặt Trương Khởi không thay đổi. Nàng còn đang chậm rãi thêm trà vào chén, ngay cả chân mày cũng không có nâng lên một chút: đều là đồ tặng đi. Dù cho không gãy một đoạn cũng không thuộc về nàng, nàng cần gì để ý?
Trương Khởi bình tĩnh, rõ ràng khiến chúng nữ lo lắng không yên. Bất tri bất giác, một đích nữ tiến lên, thuận tay mở ra một cái hộp gỗ khác.
Trong hộp gỗ này để một khối ngọc bội, hình thức ngọc bội cao quý điển hình. Lại vừa nhìn, rõ ràng cũng đến từ trong cung Tây Hán, chính là vật phẩm Hán Thành Đế năm đó mang theo. Dòng chữ phía trên ghi chép rành mạch lịch sử bất phàm của nó!
Chẳng lẽ, trong từng cái hộp gỗ tại đây đều là đồ vật vô giá? Vậy hai thanh niên khiêng rương gỗ đến, bên trong thế nhưng có mười cái hộp gỗ như vậy! Chúng nó bị tùy tiện ném vào trong rương kia, nhìn không ra chủ nhân của chúng có nhiều quan tâm.
Từng đôi mắt trợn to, trong phòng lại yên lặng một lúc.
Trương Khởi nhấp vài ngụm trà, sau đó đặt chung trà ở trên bàn nhỏ: "Tay mẫu thân ta bị trượt, đi mang hộp gỗ chạm khắc sơn thủy (*) đến đây."
(*) chạm khắc sơn thủy: chạm khắc cảnh nước từ trên núi chảy xuống
"Vâng."
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Không bao lâu hộ vệ họ Thành cầm cái hộp gỗ, kính cẩn lễ phép dâng lên trước mặt Trương Khởi.
Trương Khởi đặt nó ở trên bàn nhỏ. Chậm rãi giao cho Trương Tiêu thị, ôn nhu nói: "Mẫu thân, đây một chút tâm ý của A Khởi, kính xin chớ nên......"
"Phịch ——" một tiếng, lại một lần nữa. Giọng nói của nàng vừa vang lên, hộp gỗ này bị Trương Tiêu thị vung tay áo một cái, nặng nề rơi xuống đất! Mắt thấy này hộp gỗ này sẽ lại vỡ vụn thì đột nhiên Trương Cẩm xông về phía trước, nàng khom người lại vội vàng đưa tay cứu lấy hộp gỗ.
Không nghĩ tới nữ nhi sẽ đưa tay ra, Trương Tiêu thị giận dữ, nàng oán hận trừng mắt nhìn Trương Cẩm một cái, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng, ngược lại Trương Cẩm tuy là mặt trắng bệch nhưng vẫn nhỏ giọng kêu: "Mẫu thân......" Trong giọng nói của nàng mang theo cầu xin. Lúc nàng xuất giá mang theo không ít đồ cưới, nhưng kết hôn hơn hai năm, Trương Cẩm vì vãn hồi tâm của trượng phu cùng mẹ chồng, trên dưới thu xếp thực mất không ít. Hơn nữa người có lòng tính toán, đồ cưới của nàng đến nay không còn một phần ba. Trương Khởi đặt cái hộp gỗ tùy ý ở trên bàn nhỏ, đều có thể làm bảo bối giấu đáy rương của nàng, khiến nàng có thể Đông Sơn tái khởi(*) lúc khốn đốn trong tương lai, nàng thật sự là không nỡ bỏ. Dù cho không còn mặt mũi, nàng cũng không nỡ......
(*) Đông sơn tái khởi: trở lại như ngày xưa
Trương Tiêu thị bị nữ nhi làm cho giận đến cặp mắt trợn trắng. Mà lúc này, Trương Khởi nhẹ nhàng đứng lên, nàng cúi chào Trương Tiêu thị, mỉm cười nói: "Mẫu thân xem ra đã mệt mỏi, vậy A Khởi cáo lui." Dứt lời, nàng uyển chuyển đứng lên, theo bước đi của nàng mười hộ vệ đồng thời cất bước, vây quanh lấy nàng đi ra ngoài. Rõ ràng chỉ có mười một người, nhưng khí thế kia lại một lần nữa khiến mọi người trong phòng không dám lên tiếng!
Thấy Trương Khởi đi ra cửa phòng, Trương Tiêu thị vụt đứng lên, nàng trừng mắt liếc phía sau Trương Cẩm, ý bảo tỳ nữ đỡ nàng bước nhanh đuổi theo Trương Khởi, nàng vừa di chuyển, chúng đích nữ cũng chuyển.
Trong nháy mắt, Trương Tiêu thị đã đứng ở trên bậc thang, nàng lập tức lớn tiếng nói với bóng lưng Trương Khởi đang muốn đi ra uyển môn: "A Khởi, ngươi vẫn chưa nói ẫu thân, ngươi là thiếp phòng thứ mấy của Cao Trường Cung? Xem ra trượng phu của ngươi đối với tiểu thiếp cũng rất để bụng?" Cùng với giọng nói châm biếm của Trương Tiêu thị đồng thời bên ngoài còn có một giọng nam trầm thấp, thanh nhã êm tai, như băng ngọc chạm vào nhau truyền đến: "A Khởi!"
Gọi lớn Trương Khởi, chính là Lan Lăng Vương.
Hắn sải bước mà đến, tóc đen phất lên, ống quần buộc chặt, giày cao, dưới ánh mặt trời cả người có vẻ cực kỳ cao lớn, phối với khuôn mặt tuấn mỹ vô song phía trên, toàn thân giống như thiên thần không chê vào đâu được.
Trong nháy mắt, Lan Lăng Vương bước vào uyển môn, đi đến bên cạnh Trương Khởi.
Cho dù là Trương Tiêu thị hay là chúng nữ Trương Cẩm, đối với ba chữ Lan Lăng Vương thực là như sấm điếc tai. Người Nam Trần yêu thích tất cả người cùng vật xinh đẹp, đối với đệ nhất mỹ nam đương thời vang danh thiên hạ tất cả đều có cảm giác tò mò, hứng thú. Thậm chí, ở Bắc Tề sử quan còn chưa chú ý đến Lan Lăng Vương thì ở Nam Trần sử quan đã đem hắn ghi chép vào trong truyện ký.
Hơn nữa, từ sau khi đánh một trận tại Võ Uy tên tuổi Lan Lăng Vương càng được dân chúng yêu thích kể ra vô số chuyện xưa thần kỳ.
Nhưng tất cả chuyện xưa này, cũng không bằng tận mắt thấy bản thân hắn còn khiến cho người ta rung động hơn, hắn bước đi dưới ánh mặt trời,tuyệt thế mỹ nam giống như ánh nắng thêu đốt đôi mắt, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều mang một loại sức quyến rũ khiến người ta hoa mắt —— toàn bộ Nam Bắc triều mấy trăm năm, bàn về nhân cách sức quyến rũ, phong thái tao nhã vô song, trừ hắn ra, còn có người phương nào?
Trơ mắt nhìn Lan Lăng Vương đi tới, nhìn thấy khuôn mặt hắn không chút biểu tình lúc đối diện với Trương Khởi thì không che giấu được dịu dàng và cưng chiều, nhìn thấy hắn cúi đầu không chớp mắt nhìn đứa con gái riêng hèn mọn đó, nhìn hắn cúi đầu cơ hồ là cẩn thận lấy lòng hỏi: “Sao đã đi ra?"
Đối mặt với tuyệt thế mỹ nam người đời chỉ có thể ngưỡng vọng, vẻ mặt Trương thị A Khởi chỉ thản nhiên, nàng chau mày đáp nhẹ một câu: "Thiếp không muốn ở lại."
"Sao thế?" Mỹ nam tử si ngốc nhìn nàng, nụ cười dịu dàng như nước, ân cần nghiêm túc khiến người chua xót: " Mệt mỏi sao?"
"Không phải, chỉ là muốn rời đi."
Trương Khởi vẫn thờ ơ trả lời khiến người khác căm tức.
Tuyệt thế mỹ nam giống như đã sớm đã thành thói quen, hắn nghiêm túc chăm chú nhìn nàng. Dịu dàng đưa tay của mình về phía nàng.
Trương Khởi chớp chớp lông mi thật dài, nhẹ nhàng chìa tay đặt vào lòng bàn tay của hắn, ánh mắt của nàng có chút phức tạp. Hôm nay tất cả quà tặng cũng tốt, phô trương cũng tốt, thậm chí bọn hộ vệ ứng đối cũng tốt đều là do hắn sắp xếp. Vu tâm mà nói, Trương Khởi cũng không muốn nhà mẹ đẻ của mình bị hắn làm cho khiếp sợ, nhưng nàng biết hắn làm như vậy mới đúng.
Dưới ánh mặt trời, nhìn tướng mạo hai người đứng chung một chỗ, chính là một đạo tuyệt thế phong cảnh. Phong cảnh như vậy, thậm chí bất kỳ một con cháu thế gia cao quý nhất, giàu có nhất, không ai bì nổi cũng tự mình cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ cũng vậy, bên trên bọn họ, đám người Trương Tiêu thị chỉ cảm bị đoạt mất không khí, thần khí tiêu tan.
Trong giây lát, Trương Tiêu thị tỉnh táo lại, nàng nặng nề hừ một tiếng đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh.
Lúc này, Lan Lăng Vương quay đầu lại.
Hắn quay đầu nhìn Trương Tiêu thị, đối diện với phụ nhân ốm yếu này, hắn vô tình liếc mắt qua một cái liền thu hồi ánh mắt, nói với Trương Khởi: "A Khởi. Chúng ta đi thôi."
Lan Lăng Vương khinh thường khiến Trương Tiêu thị là mẹ cả căm tức đứng lên, nàng ho khan một tiếng, nói to với Lan Lăng Vương: "Lan Lăng Quận Vương, A Khởi nhà ta mặc dù chỉ là một thiếp thất của ngươi, đối với Lan Lăng ngươi Trương phủ chính là đại thế gia quyền quý truyền thừa mấy trăm năm, nói thật ra, dòng dõi so với Cao thị Tề quốc các ngươi còn cao quý hơn. Nghe nói vương phi của người rất không thích A Khởi, ngươi ở Lan Lăng nhìn mặt mũi Trương phủ, khiến vương phi của ngươi khoan dung vài phần. Trương Tiêu thị ở chỗ này đội ơn ân tình của Quận Vương cùng vương phi!"
Dứt lời, nàng cao ngạo ngấc đầu lên, lấy thân phận mẹ cả khiêm tốn cúi chào Lan Lăng Vương.
Sau đó, nàng nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, nhìn chằm chằm Trương Khởi, vẻ mặt tựa như chế giễu.
Lan Lăng Vương chậm rãi quay đầu lại.
Hắn nhìn chằm chằm Trương Tiêu thị, chân mày nhíu lại, thản nhiên nói: "Phu nhân sai rồi, A Khởi ở Tề quốc không phải thiếp thất của ta. Nàng là nữ nhân duy nhất của ta." Lan Lăng Vương dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói ra, gật đầu một cái với Trương Tiêu thị, nắm tay Trương Khởi liền đi ra bên ngoài.
Lời nói của Lan Lăng Vương, Trương Khởi cũng vậy, chúng hộ vệ cũng vậy, nghe cũng không có để ở trong lòng: hắn nói vốn là sự thật, Trương Khởi đúng là nữ nhân duy nhất của hắn.
Mãi cho đến khi bọn họ đi xa, Trương Tiêu thị cùng chúng nữ vẫn còn ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên họ nghe được một trượng phu nói, một nữ nhân nào đó, là phụ nhân duy nhất của hắn...... So sánh với Tề quốc, Nam Trần quý tộc cũng vậy, con cháu Hàn Môn cũng thế, thật sự là có phần phong lưu. Cho dù là thứ dân, chỉ cần hắn có một chút tiền dư, chuyện thứ nhất hắn làm, có thể không hề gia tăng đất đai, mà sẽ là cưới vợ bé, nuôi kỹ thiếp.
Thiếp thất thành đoàn, đối với quý tộc Nam Trần mà nói, là thiên kinh địa nghĩa, là chuyện đương nhiên. Dần dà, đối với quý nữ Nam Trần, cũng là thiên kinh địa nghĩa, là đương nhiên.
Vì vậy, họ không cách nào tưởng tượng sẽ có một người đàn ông như thế đúng lý hợp tình nói, phụ nhân nào đó là phụ nhân duy nhất của hắn. Đây đối với nhóm trượng phu mà nói là vô cùng mất mặt, là chuyện khiến người ta cười nhạo, là chuyện mất mặt hơn nhiều so với ái thiếp diệt thê, hoặc là thiếp thất của hắn mạnh mẽ yêu cầu hắn phù chính lên làm chánh thê.
Huống chi, lời nói này là của nam nhân xuất sắc như thế, xuất sắc hiếm có trên đời! Có cái gọi là "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng vô song", người trong thiên hạ đều nói hắn là độc nhất vô nhị, một nam nhân độc nhất vô nhị như vậy tại sao có thể ôm lấy một đứa con gái riêng hèn mọn, liền cảm thấy vừa lòng thỏa ý?
Nhìn một đôi đi dưới ánh mặt trời, Trương Cẩm bất chợt che mặt thật chặt. Mà ở phía sau của nàng, một đích nữ bát phòng nhẹ nhàng nói: "Không trách được lấy xuất thân của nàng, cũng muốn làm chánh thê người ta....... Nàng mê hoặc trượng phu chỉ muốn tuân theo nàng, còn nói chuyện say sưa tưởng rằng có thể phóng khoáng rời xa, A Khởi, quả thật có bản lãnh!"
Một người đích nữ khác cũng thở dài nói: "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng vô song! Một người trượng phu như vậy, một người trượng phu có một không hai như vậy, nàng có tài đức gì? Nàng có tài đức gì!" Đúng vậy, nàng có tài đức gì? Mỗi đích nữ đều ở đây đều nghĩ, nàng có tài đức gì? Trời xanh mắt bị mù sao? Thân phận con gái riêng ti tiện như vậy, ngang hàng với hàng hóa, sinh ra dáng dấp xinh đẹp một chút, liền thành kỹ thiếp,con gái riêng dáng dấp bình thường liền gả cho con vợ kế gia đình giàu có, bệnh tật, tàn phế, vô năng. Nàng có tài đức gì có thể xứng với người trượng phu tốt như vậy? Thậm chí còn độc chiếm hắn?
Người đích nữ thứ ba cũng ở phía sau thở dài nói: "Nếu ta là nàng, cũng sẽ bỏ A Mạc mà lấy Cao Trường Cung. Trong thiên hạ, si ngốc đến thế này, duy chỉ có một người này mà thôi."
Trong giọng nói của các nàng, đều là cảm động sâu sắc cùng hâm mộ.
Cảnh Xuân Nam Triều Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành Cảnh Xuân Nam Triều