Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1642 / 25
Cập nhật: 2016-03-03 14:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần III: Đỏ - Cột Nước Đỏ
huông cửa gắn bên trên ổ cắm điện. Khi nó vang lên đột ngột, Lâm giật mình làm đổ một ít cà phê nóng vừa lấy khỏi bình. Vết bỏng nhẹ phía dưới đầu gối. Trước cửa căn hộ, người giao hàng mặc đồng phục đưa cho anh chiếc thùng xốp, yêu cầu ký nhận một bưu phẩm bảo đảm. Địa chỉ người gửi bỏ trống. Nhưng người nhận là anh, chính xác đến từng chữ. Người giao hàng nói nhát gừng: "Anh không nhận nó cũng được!" khi Lâm tỏ ý lưỡng lự. Có gì đó bất ổn và nguy hiểm ẩn giấu bên trong gói hàng chẳng rõ tung tích.
Tuy nhiên, kiểm soát kỹ con dấu bưu điện, anh cầm hộp quà vào phòng khách. Bằng con dao rọc giấy sắc nhọn, anh cắt dải băng keo. Phía dưới lớp cỏ khô được trải đều cẩn trọng, mười ba quả hồng đỏ sẫm nằm im, với những cái cuống tươi rói vừa bẻ khỏi cành chưa lâu. Ngoài ra, không còn gì khác.
Chuông cửa một lần nữa xé rách lớp màng yên tĩnh bao quanh căn hộ. Hân đứng đúng vị trí người giao hàng ban nãy, ngoẹo cổ bồn chồn. Vừa thấy anh, gương mặt cô tức khắc rạng rỡ. Lách qua cửa, cô chạy xuyên dãy hành lang tối om, vươn cổ nhìn mọi ngóc ngách căn hộ rộng. Giọng nói vui nhộn vang lên: "Không có ai trốn ở đây chứ? Anh tái xanh kìa. Em làm anh ngạc nhiên ư?". "Chưa khi nào em đến vào giờ này...", Lâm nhận xét. "Sáng nay tỉnh dậy, em nghĩ phải thay đổi. Không thể mọi ngày đều giống nhau!" - Hân tựa lưng vào khung cửa sổ phòng khách, nói liến láu. Ánh nắng từ phía sau khiến mái tóc hung nâu biến thành quầng sáng rực rỡ tỏa quanh khuôn đầu hoàn hảo. Đôi mắt nâu sẫm nhìn thẳng vào mắt Lâm, chân thành - "Thế là em chạy vội đến đây. Đường phố ban sớm rất vắng nên xe đi nhanh. Em nhớ anh, và em phấn chấn khủng khiếp. Cần bắt đầu từ chuyện nhỏ nhất. Anh cũng vui, đúng không?". "Ừ. Vui!" - anh gật nhẹ.
Sự thật là anh chưa nguôi cảm giác sợ hãi trước món quà lạ. Sự xuất hiện đột ngột của vợ sắp cưới tô đậm thêm nỗi hoang mang kỳ dị trong anh. Hân bước đến, bằng một động tác đột ngột, cô choàng tay quanh cổ Lâm. Cặp đồng tử nở rộng, lấp lánh vô số tia sáng tí xíu. Mái tóc rối tung thơm mát hương vị ban mai. Khuôn ngực mềm mại. Xuyên qua làn vải áo, tiếng tim đập mãnh liệt hệt như cánh chim khua loạn trong bụi cây tối tăm. Mạch máu căng mọng, phập phồng thở dưới da. Bỗng chốc, trạng thái đờ đẫn tan biến. Vòng tay quanh eo lưng Hân, anh ghì mạnh, thiết tha. Vệt sáng tinh khiết của vầng trán, của những chiếc răng ẩm ướt nổi bật khác thường. Tiếng cười khe khẽ, lôi kéo. Nụ hôn nhúng anh vào hõm đen êm mượt.
Họ nằm bên nhau, trôi bồng bềnh trong cảm giác thấu hiểu, gần gũi và an toàn. Ánh sáng ngày chủ nhật rực lên bên ngoài ô kính. Trong cuộc rượt đuổi bất tận, một bầy sẻ nâu lượn vòng quanh đỉnh cây cổ thụ, với tốc độ chóng mặt. Một con thình lình kiệt sức rơi thẳng xuống. Tiếng chó sủa xa mờ dưới sân, như vọng đến từ thế giới khác. Bền bỉ hơn cả, âm thanh của một cái máy đang khoan cắt mặt đường nhựa, lúc rù rì, lúc lóe lên chói tai.
Trên nền âm thanh đó, Hân nói liên tục về cuộc cạnh tranh tại công ty, chương trình giảm giá ở siêu thị nội thất, làm rõ hơn một số chi tiết đám cưới của họ sẽ tổ chức cuối năm. Anh thở nhẹ, nhìn ra bầu trời mỗi lúc thêm xanh thẳm. Nhặt bàn tay anh, cô áp lên môi, cười: "Anh có nghe em nói không?". "Ừ. Anh thấy dễ chịu lắm!" - Lâm đáp thành thật, cảm giác rõ rệt nụ cười từ cô đang thấm vào anh. Mấy lúc một mình, anh thường quan sát cuộc sống chật hẹp, đủ thứ thói quen nhàm chán, những mối liên hệ và nỗi bận tâm tầm thường. Các mục đích trước kia ngỡ như lớn lao giờ đây anh đều có được. Đòi hỏi nối tiếp chừng như khó khăn và hợp thời hơn. Nhưng vẫn chỉ là các mong muốn cũ, trong lớp vỏ thèm khát mới. Mục đích biến cuộc sống trở nên trưởng giả, anh biết. Thậm chí, chúng khiến anh thêm thấu suốt đời sống uổng phí và nỗi bất lực u ám. Vì thế, mọi thời điểm bên Hân luôn sáng sủa và yên ổn đặc biệt. Và cũng vì thế, anh yêu cô siết bao.
Hân nhảy ra khỏi giường, chạy sang phòng ăn. Khi cô khuấy cốc cà phê nguội, vết bỏng dưới gối anh đau nhói. Một thứ ký ức kỳ quặc, anh tự nhủ. Ngồi bên bàn, đọc lướt mấy tờ báo và chú mục vào trang quảng cáo, Hân bất chợt nhìn sang những quả hồng. "Một người quen từ Đà Lạt gửi tặng!" - anh giải thích. Hân nhướn mày: "Ai?". Anh im lặng. Ký ức nguy hiểm như khí nitơ. Nó hiện diện khắp nơi. Nhưng nếu cô đặc, nó sẽ phát nổ. Cô đếm, ngạc nhiên: "Sao lại mười ba quả?". "Anh không biết". Lâm hy vọng cô đưa ra chút manh mối nào đó. Nhưng Hân hoàn toàn thờ ơ. Cô chọn một quả hồng chín mọng, mang đến bên cửa sổ. Vừa ăn, cô vừa phàn nàn về con đường đang đào tung phía dưới, vết cày xới cắt ngang thảm cỏ trong khu căn hộ. "Có thể họ chỉ sửa chữa hệ thống nước cứu hỏa" - anh phỏng đoán - "Việc ấy cũng cần thiết". "Anh nghĩ căn hộ này sẽ bốc cháy ư?" - Tái nhợt nhìn anh, cô kêu lên. "Em nghĩ nó không thể cháy?". "Tự dưng em thấy sợ!". "Đừng nghĩ gì bất an nữa!". "Nhưng em đã cảm thấy bất an". "Anh không thể làm gì cả".
Họ không nói gì thêm trong buổi sáng đó. Không khí khô lạnh. Mùi vị của sự bất trắc lẩn quất. Gần trưa thì Hân về nhà riêng của cô. Vết nứt gãy mơ hồ trên mối quan hệ bền chặt. Anh xếp những quả hồng vào tủ lạnh, sau đó mở kênh ESPN xem một trận tennis. Ngỡ như cô vẫn ngồi bên cạnh anh, sắp nói to điều gì đó. Lẽ ra mình không nên làm cô ấy hoang mang, anh không thôi dằn vặt. Tuy nhiên, trong sâu xa, khi thử lặp lại mẩu đối thoại giữa họ, anh hiểu thực ra sẽ chẳng có gì thay đổi.
Gần trưa, anh đặt vài đĩa thức ăn vào lò vi sóng. Điện thoại từ văn phòng gọi đến thông báo có trục trặc nghiêm trọng trong một dự án. Trước khi rời nhà, anh tắt hết công tắc điện. Ý nghĩ tai họa có thể ập đến bất kỳ lúc nào khiến anh khó chịu. Mình sẽ gọi bữa trưa ở văn phòng, anh tự nhủ.
Bãi cỏ và con đường trước khu nhà bị máy khoan cắt nát. Đất đá ngổn ngang. Không thể lấy xe, anh đành đi bộ ra đường lớn, đón taxi lên văn phòng. Anh đoán đúng, một vòi nước cứu hỏa đang được lắp đặt bên kia đường, sát rìa bãi cỏ. Màu sơn bóng ướt phản quang trong ánh nắng chói gắt. Màu đỏ thắm nổi bật trên nền cỏ xanh, ấn tượng bức bối ma quái. Mấy công nhân lắp đặt trụ nước đã bỏ đi ăn trưa. Cái miệng vòi nước, nơi người ta sẽ gắn gioăng vào, khi nhìn trực diện chỉ là cái hốc lớn tối đen. Đặt tay lên van khóa, anh thử vặn nhẹ. Đột ngột, luồng nước trắng lóa ộc ra, lao thẳng về phía trước. Hệt như cú đấm mạnh, nó dội anh bắn về phía sau. Vệ cỏ trơn ướt. Trong nỗ lực ghì lại, anh trượt chân, ngã bật xuống. Đầu anh đập mạnh vào một tảng bê tông vỡ. Trong quãng rơi ngắn ngủi trước khi chạm đáy tăm tối, anh chợt nhận ra màu đỏ cột nước cứu hỏa giống hệt những quả hồng tươi rói anh nhận được sáng nay.
Anh thức dậy trong căn phòng rộng. Đèn trên tường hắt xuống thứ ánh sáng đông cứng. Từ cái máy hát, vẳng ra bản nhạc chậm và nhẹ. Anh rời khỏi giường, tìm cái remote trong ngăn kéo, chọn một đĩa nhạc khác của Edith Piaf. Bước tiếp ra phía cửa sổ, Lâm vặn tay nắm cửa kính nhìn ra ngoài. Khoảng trời tối sẫm, đen mịn. Hoảng sợ chạy ra cửa, anh gắng sức kéo mạnh các song sắt, nhưng nó đã bị khóa cứng. Sau lưng anh, chếch bên cánh phải, hành lang dài hắt ra ánh đèn màu hổ phách. Tấm gương trên tường không phản chiếu điều gì rõ ràng ngoài hình ảnh một người đàn ông ngoài 30, với vết thương sau gáy băng kín.
Đột nhiên, Lâm sững sờ nhận ra anh biết rõ mọi thứ bên trong không gian xa lạ này. Từ vị trí cái đĩa Piaf, cách vặn tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ, cho đến ý nghĩ mơ hồ về những quả hồng cất trong tủ lạnh. Ngồi thừ trên ghế phòng khách, anh lo âu đưa mắt nhìn quanh. Một bóng người từ bếp đi lên. Nụ cười khó khăn khiến gương mặt muộn phiền của cô biến đổi đôi chút: "Em không nghĩ là anh có thể ngồi dậy sớm như vậy!". "Đầu tôi còn hơi đau một chút. Nhưng tôi không sao!" - anh ngạc nhiên với giọng nói của chính mình. "Anh có đói không?". "Tôi muốn ăn một quả hồng". "Anh còn nhớ những quả hồng?". "Cô nghĩ tôi quên ư?" - Lâm cáu kỉnh - "Những quả hồng vợ cũ của tôi gửi từ Đà Lạt. Trồng trong vườn nhà cũ...". "Vâng!" - cô gái đáp, thì thầm. "Tôi nằm đây bao lâu rồi, cô có biết không?". "Gần một tháng. Sau khi anh ra viện, em ở lại nhà anh" - cô gái nhìn thẳng vào Lâm. Những tia sáng nâu trong đôi mắt sẫm gợi nhớ điều gì đó, nhưng anh không thể.
Đây là nhà của anh. Gần một tháng đã trôi qua. Anh nhặt nhạnh các mẩu thông tin trong câu nói của cô gái, thu nạp và chấp nhận chúng vội vã. Cú va đập mạnh bên vòi nước cứu hỏa khiến anh quên mất hoặc làm méo mó vài thứ quen thuộc. Một linh cảm khôn ngoan nói với anh rằng ký ức bị cất giấu sẽ nặng hơn bất kỳ thứ tưởng tượng nào, dù khiếp đảm nhất, vậy nên đừng đào bới nó. Cô gái mang lên cho anh một quả hồng. Vẫn là quả hồng trong trí nhớ, nhưng lớp vỏ nhăn lại, mềm và lạnh cóng. Anh chậm rãi bóc vỏ, ăn từng miếng chậm rãi. Cô gái vẫn không rời mắt khỏi Lâm. Anh thoáng khó chịu: "Đừng nhìn tôi như vậy!". "Anh không muốn biết gì về em trong một tháng qua hay sao?". "Cũng được. Nhưng cô là ai?". "Anh đang đùa, đúng không?" - Cô gái cười phá lên. "Không!" - anh mệt mỏi - "Hãy cho tôi biết, cô là ai?".
Nụ cười đông cứng trên gương mặt Hân, rơi tuột xuống như chiếc mặt nạ. Sau khi thay quần áo, cô xách chiếc túi lớn đi về phía hành lang. Lúc khép cửa, cô chỉ đặt lên anh cái nhìn nghiêm trang và bình thản.
o O o
Hơi chuệnh choạng và khó nhọc, anh quay trở lại với công việc quen thuộc tại văn phòng. Các dự án lại tiếp tục, như chưa có gì trục trặc xảy ra. Vài lỗ thủng trong trí nhớ, về công việc, dần dần được anh trám đầy lại, không quá khó khăn. Cuộc sống hiện ra mới mẻ trước mắt, yên tĩnh và nhẹ nhàng, ngỡ như không có gì anh phải than phiền. Chỉ có vài buổi sáng, khi thức giấc, anh chợt nghĩ về những điều mình đã lãng quên, những ký ức anh đã đánh mất trong đời. Vài mẩu sáng lướt qua về chúng khiến tim anh đập mạnh, như thể bao nhiêu ý nghĩa cuộc sống dồn hết sức nặng vào đấy. Hơn một lần, anh nhẩm đếm những quả hồng được bẻ khỏi vườn và gửi cho anh theo đường hàng không. Ký ức về người vợ đã chia tay lờ mờ hiện ra giữa những nhánh cây rồi trở nên trong suốt. Cả Hân nữa, cô cũng không trở lại. Hết thảy những gì không được yêu thương sẽ biến mất khỏi mặt đất này. Cả anh nữa, quá trình tan biến đang dần dần diễn ra, không thể chống cự..
Cánh Trái Cánh Trái - Phan Hồn Nhiên Cánh Trái