Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hân Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:08:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Chương 95.1 Đâm Phượng Cảnh Duệ Bị Thương
hương 95.1 Đâm Phượng Cảnh Duệ bị thương
Editor Thanh Thanh Mạn
Chỉ có Cơ Hoàn Hoàn có thể cảm nhận Phượng Dương đang kích động. Từ giọt nước rơi xuống theo sợi tóc hai bên má nàng có thể nhìn ra được, lúc này tâm tình của Phượng Dương đang dao động. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn Phượng Dương.
Trong lòng Cơ Hoàn Hoàn run lên, ôm lấy thân thể cao lớn của Phượng Dương, áy náy nhìn những người khác: “Thật xin lỗi, có thể cho ta một phòng khác không? Tâm tình của hắn hơi kích động!”
Lưu Mật Nhi đẩy Diệp Ly Tâm một cái, Diệp Ly Tâm đột nhiên hồi hồn gật đầu: “À, được, đi theo ta!” Nàng chưa từng thấy Phượng Dương như vậy, làm cho nàng trong nhất thời không tiếp nhận được.
Cơ Hoàn Hoàn cố sức ôm thân thể Phượng Dương, muốn kéo hắn đi: “Chúng ta đi chỗ khác, được không?” Nàng dịu dàng nói. Phượng Dương từ đầu đến cuối không hề buông tay, ôm lấy tay của nàng.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Cơ Hoàn Hoàn quay đầu lại nói: “Ta sẽ thuyết phục hắn!”
Lưu Mật Nhi gật đầu một cái, hạ mắt liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ. Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ thu lại, không biết đang nghĩ gì, không hề phát hiện ánh mắt của nàng.
Trong lòng Phượng Cảnh Duệ luôn lo lắng, hắn nhớ rõ, trước lúc mình bị Khuất Thiên Hàn mang đi, Hoàng Phủ Minh Nguyệt đã hạ cổ mình, nhìn nụ cười của nàng ta ngay lúc đó cũng biết, cổ này sẽ làm thương hại tới Mật Nhi. Vì vậy, khi biết được Mật Nhi rời đi, hắn có một nửa là vui mừng, mình không có cơ hội làm tổn thương nàng. Từ sau khi Mật Nhi trở về, hắn liền rơi vào trầm tư. Tự hỏi mọi chuyện.
Đêm đó, Lưu Mật Nhi bị Phượng Cảnh Duệ ngăn ngoài cửa, hắn cùng với Diệp Lâu Dương và Diệp Ly Tâm nói chuyện trong phòng thật lâu, đến nửa đêm mới ra ngoài. Bất kể Lưu Mật Nhi dò hỏi hai người Diệp Ly Tâm thế nào, bọn họ cũng không muốn nói thật với nàng.
Lưu Mật Nhi nổi giận đẩy cửa phòng Phượng Cảnh Duệ: “ Phượng Cảnh Duệ, ngươi có ý gì?”
Phượng Cảnh Duệ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng: “Làm sao vậy?” Thấy Lưu Mật Nhi không để ý tới mình, hắn nghi ngờ hỏi: “Mật Nhi?”
“Ngươi và Diệp Ly Tâm, cuối cùng các ngươi đang có kế hoạch gì?” Lưu Mật Nhi giữ lấy Phượng Cảnh Duệ hung ác nói: “Ta mặc kệ, ta đã làm cho Phượng Dương rời khỏi Minh Cốc, ta nhất định làm cho hắn cứu ngươi!”
“Mật Nhi, tại sao phải như vậy chứ?” Phượng Cảnh Duệ êm ái hỏi, một đôi mắt nhìn thẳng vào Lưu Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi nháy mắt: “Cái gì?”
“Tại sao nhất định phải cứu ta?” Đặt tay lên cổ tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ không chút để ý vuốt vuốt chỗ ngứa trên cổ tay nàng.
Lưu Mật Nhi rụt tay lại, lại bị hắn nắm chặt hơn. Cuối cùng nàng bỏ cuộc, bĩu môi: “Ngươi không hi vọng ta cứu ngươi sao?”
Phượng Cảnh Duệ hạ mắt nhìn lòng bàn tay nàng, ngón trỏ dịu dàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay êm ái của nàng, môi mỏng khẽ nhếch nói: “Dĩ nhiên hi vọng. Chỉ là, vì cái gì chứ?”
Hình như hắn rất cố chấp với vấn đề này. Lưu Mật Nhi khẽ cau mày: “Hôm nay ngươi rất kì quái!” Nàng nâng mặt của hắn đối diện với mình, trong mắt Phượng Cảnh Duệ tràn đầy nụ cười, cũng không phải đang nói đùa.
Phượng Cảnh Duệ xoay mặt, lắc đầu bật cười: “Mật Nhi không muốn nói sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn ta nói gì?” Lưu Mật Nhi không vui, nhíu đôi mày thanh tú.
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, gương mặt bi thương: “Mật Nhi không biết sao?”
Lưu Mật Nhi tức cười.
Phượng Cảnh Duệ nói tiếp: “Nếu như Mật Nhi cũng không biết nói gì, người nào nên biết đây?”
Theo bản năng, Lưu Mật Nhi xoay mặt: “Phượng Cảnh Duệ, đừng ép ta!” Chỉ có thể tự cảm thấy.
“Ha ha, là ta đang ép Mật Nhi sao?” Phượng Cảnh Duệ cười buồn bã: “ Mật Nhi cho là như thế?”
“Hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ngươi chưa bao giờ hỏi vấn đề này!” Lưu Mật Nhi có chút tức giận đứng lên, nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Nửa ngồi dậy, ánh mặt Phượng Cảnh Duệ hơi trầm xuống, nụ cười bên khóe môi không giảm: “Mật Nhi, nàng thật ích kỉ!”
“Phượng Cảnh Duệ!” Lưu Mật Nhi ảo não gầm nhẹ: “Tự ngươi tỉnh táo lại đi!” Vừa muốn xoay người rời đi, lại bị Phượng Cảnh Duệ kéo lại.
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc, mở miệng: “Mật Nhi, nàng không muốn thừa nhận sao? Nàng trèo non lội suối không để ý tới an nguy của bản thân tìm được Phượng Dương tới cứu ta rốt cuộc là vì cái gì. Nàng không muốn thừa nhận sao?” Hắn hùng hổ dọa người nói.
Không biết sao? Lưu Mật Nhi không phải là động vật máu lạnh vô tình, không cảm thấy hắn làm mình rung động. Nàng đã dùng hành động đối với Phượng Cảnh Duệ để trả lời vấn đề của hắn rồi. Tại sao hắn còn phải rối rắm vấn đề đáp án đây. Chẳng lẽ phải để nàng thốt lên thừa nhận là vì mình thương hắn mới làm thế sao?
Yêu…
Trong đầu hiện lên từ này, đồng thời, trái tim Lưu Mật Nhi cũng căng thẳng, đôi mày thanh tú nhất thời vặn vẹo, cảm giác căng thẳng bất ngờ ập vào lòng. Cảm giác này có chút quen thuộc, Lưu Mật Nhi còn chưa kịp sửa sang lại những khác thường trong lòng mình. Chỉ thấy lúc này Phượng Cảnh Duệ cũng đang cong khóe môi, nụ cười nhạt nhòa.
Hình như hắn không nhận thấy được Lưu Mật Nhi khác thường, vẫn tự nói như cũ: “Mật Nhi, nàng không cảm thấy nàng rất ích kỷ sao? Đến bây giờ nàng cũng không nguyện ý thừa nhận? Thật là một người tùy hứng? Phải không?”
Đầu óc càng ngày càng lẫn lộn, ý thức cũng dần dần rời xa, một loại ý niệm chưa bao giờ có bất ngờ ập vào lòng. Lưu Mật Nhi nhận thấy được ý thức hình như càng ngày càng cách xa mình. Mà Phượng Cảnh Duệ trước mắt thoạt nhìn càng ngày càng thấy chán ghét.
Phút chốc, một vật gì đó được thả lên tay nàng, trong chớp mắt cảm giác nắm trong tay kim loại lạnh lẽo. Khóe miệng nàng nhiễm một nụ cười khát máu, tiếp theo nâng đao lên!
Một tiếng rên truyền đến bên tai, một dòng chất lỏng đỏ tươi ấm áp phun lên mặt nàng, trong nháy mắt Lưu Mật Nhi tỉnh táo. Vệt máu rơi xuống mi mắt làm cho trước mắt nàng một mảng đỏ tươi, theo bản năng đưa tay lau đi chất lỏng đọng trên mặt, Lưu Mật Nhi chậm rãi cúi đầu, mới phát hiện chất lỏng sền sệt trong tay mình, đúng là máu đỏ tươi.
Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh