The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Hân Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:08:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Ngươi Không Cút, Ta Cút Cho Ngươi Xem
ật Nhi, nàng vẫn còn giận sao?" Thò đầu vào, Phượng Cảnh Duệ hỏi lấy lòng. L
ưu Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, quơ lấy ly trà ở bên cạnh, ném hắn.
Giơ tay đón, Phượng Cảnh Duệ vững vàng đón được ly trà, đi vào cửa, "Mật Nhi biết ta phải chạy thật lâu, rất mệt đúng không? Thật tri kỷ!"
Lưu Mật Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ đang đi vào, thở phì phì, đôi mắt trợn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà phồng lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Không nhịn được, thò tay nhéo khuôn mặt của Lưu Mật Nhi một chút, "Mật Nhi thật đáng yêu!"
"Buông ra!" Dùng lực hất tay hắn ra, cơn giận còn sót lại của Lưu Mật Nhi chưa tan hết.
Phượng Cảnh Duệ bước một bước thật dài, ôm chặt người nàng, nhấc nàng ngồi lên đùi hắn, khuôn mặt hắn chứa đầy ý cười, mở miệng, "Mật Nhi không vui à!"
"Buông ra!" Lưu Mật Nhi trợn to mắt, tức giận lườm hắn. Đôi mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ tố cáo, "Đồ lừa đảo!"
Đối với sự đánh giá của nàng, Phượng Cảnh Duệ không dám nhận xét, nhún vai theo nàng, "Ta bị trúng độc thật rồi!"
"Ngươi là đại phu, ngươi sẽ có thuốc giải!" Lưu Mật Nhi trợn to mắt, "Ngươi lừa ta làm gì, ngươi lại trúng xuân dược?"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Nếu ta nói, nàng lập tức đồng ý chứ?"
"Không!" Dường như Lưu Mật Nhi nói luôn không cần suy nghĩ, nàng lắc đầu.
Phượng Cảnh Duệ cảm thấy không ngoài dự đoán một chút nào, mày hơi nhướng lên, "Nếu đã vậy, ta làm thế thì có gì là không đúng?"
Có gì không đúng? Lưu Mật Nhi thở phì phì, giơ tay, "Ta là một cô nương, ta còn muốn lập gia đình!"
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Mật Nhi, nàng đã quên rồi có phải không, nàng đã gả cho ta rồi mà!"
"Người cùng ngươi bái đường không phải là ta!" Lưu Mật Nhi nói vô cùng kiên quyết.
Phượng Cảnh Duệ trợn mắt, "Ta cưới người tên là Lưu Mật Nhi!"
Lưu Mật Nhi nhếch khóe môi, "Trên thế gian này, người có tên là Lưu Mật Nhi không chỉ có mình ta."
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ trầm mặc một lúc, "Mật Nhi, nàng muốn nhắc nhở ta, muốn ta cưới nàng lần nữa đúng không?"
Trong nháy mắt, hai gò má Lưu Mật Nhi ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn như được nhuộm đỏ ráng hồng, nàng nói không được tự nhiên, "Ta không nói thế!"
Dù bận, Phượng Cảnh Duệ vẫn ung dung mở miệng, "Mật Nhi đang cầu hôn ta sao!"
"Không phải đâu!!" Mắt Lưu Mật Nhi trợn to, "Ta không có!"
"Vậy thì coi như là ta cầu hôn với nàng nhé?" Lông mày hắn cau lại, khuôn mặt nghiêm túc, mở miệng, "Mật Nhi, nàng sẽ gả cho ta chứ?"
Lời từ chối mắc kẹt ở trong miệng, ngậm thật lâu mà Lưu Mật Nhi lại không thể nói ra. Tức giận chờ Phượng Cảnh Duệ, nàng đẩy hắn ra, "Ngươi cút ngay!"
Phượng Cảnh Duệ ngạc nhiên, "Mật Nhi..."
Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ta không muốn ở cùng một chỗ với tên lừa gạt như ngươi!"
"Mật Nhi!" Giọng nói Phượng Cảnh Duệ trầm xuống, nhìn nàng cảnh cáo.
Lưu Mật Nhi không sợ hãi chút nào, "Ngươi không phải lườm ta như vậy!Ta nói thật, ta tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với tên lừa gạt như ngươi!"
Ngay lập tức, Phượng Cảnh Duệ đứng bật dậy, dùng một tay ôm nàng đi về phía giường. Lưu Mật Nhi sợ hãi, "Ngươi định làm gì?"
"Mật Nhi, có phải gần đây ta bận quá không có thời gian yêu thương nàng, bởi vậy nàng bắt đầu oán hận ta đúng không. Không sao, bây giờ ta sẽ lập tức yêu thương nàng!" Phượng Cảnh Duệ vỗ mông nàng một cái, nói xong cười hề hề.
Trợn mắt."Thả ta xuống!"
Lưu Mật Nhi hét to, "Ngươi là lưu manh à!"
Phượng Cảnh Duệ cởi quần áo của bản thân. Nhân cơ hội này, Lưu Mật Nhi muốn xoay người chạy trốn, lại bị hắn dùng một tay bắt nàng lại, dùng hai ngón tay nhấn vào người nàng, Lưu Mật Nhi lập tức phát hiện, người nàng không thể động đậy lqd được chút nào. Ngay lập tức, mắt nàng trợn to, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi muốn cường bạo ta hả?"
Phượng Cảnh Duệ dừng động tác cởi quần áo một chút, hơi gật đầu, "Ta có ý định này đấy!"
"Ngươi dám!"
Đôi mắt Lưu Mật Nhi đỏ lừ.
Phượng Cảnh Duệ không nói gì, thuận tay ném áo ra ngoài, trèo lên giường, “Mật Nhi, nàng hãy mở mắt thật to nhìn ta, nhìn xem ta có dám không!” Hắn nói lạnh nhạt, ra vẻ không quan tâm.
Lưu Mật Nhi trơ mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng cởi quần áo của nàng, đối mắt chứa đầy lửa giận, hung hăng trợn mắt ngườm hắn khi hắn cởi áo trong của nàng.
Động tác của Phương Cảnh Duệ ngừng lại một lúc, thở dài, “Mật Nhi!”
“Tiếp tục đi!” Lưu Mật Nhi lạnh lùng hỏi, “Sao ngươi không làm tiếp hả?”
Phượng Cảnh Duệ run rẩy lau mặt, “Nhìn thấy thái độ của nàng, ta không dám!” Hắn rụt cổ lại.
“Buông ra!” Lưu Mật Nhi tức giận nói.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, “Nàng sẽ chạy mất!”
Mẹ nó, Lưu Mật Nhi rất muốn chửi tục, khi nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Phượng Cảnh Duệ, những câu nói thô tuc mà nàng muốn chửi lại nghẹn ứ trong cổ họng. Chỉ có thể trợn mắt hung hăng lườm hắn.
Phuwọng Cảnh Duệ do dự thật lâu mới mở miệng, “Nàng bảo đảm đi, ta giải huyệt, nàng sẽ không chạy!”
Bảo đảm cái rắm! Nhưng nàng sẽ không ngốc tới mức nói câu này ra. Chỉ là ánh mắt của nàng, nhìn chằm chằm đôi ămts của Phượng Cảnh Duệ.
Lại nhìn bản thân mình một chút, cơ thể của Lưu Mật Nhi khôgn cử dộng chút nào, cánh mắt chứa đầy suy tư nhìn Phượng Cảnh Duệ chằm chằm.
Ánh mắt này của nàng khiến trong lòng Phượng Cảnh Duệ cảm thấy sợ hãi, nuốt nước bọt, chậm rãi đi về phía nàng. “Mật Nhi…”
“Thế nào? Không làm tiếp đi, không phải ngươi muốn cường bạo ta sao?”
Phượng Cảnh Duệ xoa xoa tay, rụt rè nói, “Có muốn, một chút!”
Lưu Mật Nhi tức giận “Ngươi nói cái gì?”
Phượng Cảnh Duệ cảm thấy vô cùng oan ức, “Không phải nàng không thích có người lừa nàng hay sao? Những lời ta mói đều là những lời trong lòng mà ra!”
Lưu Mật Nhi lập tức chán nản, “Ngươi…”
“Mật Nhi thật là khó hầu hạ, ta lừa nàng, nàng không vui. Ta nói thật, nàng lại tức giận. Ai, làm nam nhân của nàng sao lại khó thế chứ?” Phượng Cảnh Duệ gật gù, nói vô cùng đắc ý.
Lưu Mật Nhi co hai chân lên, dùng sức thật mạnh, đạp cho Phượng Cảnh Duệ một phát, “Lăn ra ngoài, bên ngoài có nhiều người bị bệnh như vậy, ngươi lại không đi giúp đỡ hay sao?”
Lắc mình tránh thoát khỏi đôi chân của nàng, Phượng Cảnh Duệ gật đầu, “Nàng không tức giận nữa hả?”
Giọng nói của hắn, rất cẩn thận giống như một đứa trẻ lo lắng sẽ bị người ta mắng vậy.
Lưu Mật Nhi, “Càng thấy càng tức giận, ngươi còn không mau lăn ra ngoài cho ta!”
Phượng Cảnh Duệ tốn thời gian rất lâu, chậm rãi ngồi xuống; sau đó nằm trên mặt đất.
Lưu Mật Nhi nhìn hành động kì quặc của hắn, không hiểu hỏi hắn, “Ngươi làm gì thế?”
Động tác của Phượng Cảnh Duệ bỗng nhiên dừng lại, liếc nàng một cái, “Không phải nàng muốn ta lăn sao? Bây giờ ta đang chuẩn bị làm theo lời nàng nói còn gì”.
Bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, Lưu Mật Nhi buồn cười, nở nụ cười, “Đồ thần kinh!”
Nhìn thấy nụ cười của nàng, Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhàng thở ra, “Mật Nhi, nàng không tức giận nữa chứ?”
Lưu Mật Nhi hừ hừ, không thèm đấu nhau với hắn nữa,:Ngươi mau đi xem những người bệnh kia đi!”
Phượng Cảnh Duệ lập tức gật đầu, “Chỉ cần Mật Nhi mở miệng, ta chắc chắn sẽ không từ chối!”
“Vậy ngươi đi nhanh đi!” Thực chất là muốn đuổi hắn cút ra ngoài, sợ tên nam nhân này lại làm những chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Nàng vẫn phải thay đổi cách nói!
“Lần này không cần lăn nữa à? Ta chưa thử lăn nha!”Phượng Cảnh Duệ cười hỏi.
“ĐI mau!” Lưu Mật Nhi trừng hắn.
Phượng Cảnh Duệ giơ hai tay lên làm động tác trấn an, “Ta đi ta đi đây”
Sau khi chắc chắn Mật Nhi sẽ không tức giận với mình nữa, lúc này Phượng Cảnh Duệ mới đi ra khỏi phòng, bắt đầu chuẩn bị làm người vô tội bị người khác liên lụy.
Lúc này, không dễ dàng mới có thể thở ra một hơi. Vô Trần tiến lên nói “Khuất Liễu Phong biến mất rồi!”
Phượng cảnh Duệ gật đầu, “Ta biết rồi!”
“Vì sao chủ tử lại bỏ qua cho hắn?” Vô Trần không hiểu hỏi hắn
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, “Hắn đã không còn khả năng uy hiếp ta. Với lại, Phượng Dương sao rồi?” Cho đến bây giờ, hắn chưa từng gọi Phượng Dương là phụ thân.
“Lão Cốc chủ đang ở cùng với lão phu nhân!” Vô Trần trả lời.
Sau khi chắc chắn Ngụy công công đã đi khỏi đây, Phượng Dương lập tức đưa Cơ Hoàn Hoàn tới căn nhà chính tay hắn làm cho Cơ Hoàn Hoàn, cho đến bây giờ cũng không thấy hắn xuất hiện.
Phượng Cảnh Duệ nói vô cùng khó chịu, “Ta ở đây mệt sống mệt chết, hắn lại ở đó mà ung dung tự tại?”
Vô Trần không nói. Dù sao từ nhỏ đến lớn, tính cách của Thiếu cốc chủ và lão Cốc chủ giống hệt nhau, bọn hắn đã quen rồi.
“Khuất Liễu Phong được ai mang đi hả?” Phượng Cảnh Duệ đủng đỉnh hỏi
“Khuất Thiên Hàn!” Vô Trần nói ra tên một người mà Phượng Cảnh Duệ đã sớm đoán ra.
Phượng Cảnh Duệ gật đầu. Chỉ cần Khuất Liễu Phong không làm ra chuyện ác gì, hắn sẽ không làm gì nữa. Chậm rãi đứng dậy, duỗi thắt lưng, Phượng Cảnh Duệ đi đến phòng của Lưu Mật Nhi.
Vô Trần thấy thế, vội vàng mở miệng, “Chủ tử, Diệp Cửu Dương vẫn chưa đi!”
“Bọn họ có việc gì sao?”
Vô Trần gật đầu.
“Vậy đợi tới ngày mai rồi nói sau!” Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt mở miệng, lúc này bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn đi tìm Mật Nhi.
Vô Trần gật đầu tỏ ý đa biết.
Lưu Mật Nhi không ngoài ý chút nào khi thấy Phượng Cảnh Duệ bò từ cửa sổ vào phòng, nàng nhíu mày, “Ngươi biến thành con mèo bệnh từ lúc nào đấy?”
Phượng Cảnh Duệ sờ mũi, “Mật Nhi không biết như vậy rất thú vị hay sao?”
“Ta cảm thấy rất mệt, rõ ràng có cửa thì không đi, vì sao cứ thích bò cửa sổ thế hả?” Lưu Mật Nhi hỏi.
Cong môi cười, khoảnh khắc đó, những lời này vô cùng phù hợp với biểu cảm trên khuôn mặt của Phượng Cảnh Duệ lúc này. Lưu Mật Nhi ngơ ngẩn nhìn nụ cười nơi khóe miệng hắn.
Phuuwọng Cảnh Duệ không thể không thừa nhận, biểu cảm này của Mật Nhi khiến tâm lý của hắn cực kỳ thỏa mãn, bởi vậy, nụ cười ở khóe miệng hắn càng thêm rực rỡ, sáng lạn!
Bỗng nhiên hoàn hồn, Lưu Mật Nhi tức giận trợn mắt nhìn hắn, “Đến đây làm gì?”
Phượng Cảnh Duệ dùng tay xoa xoa, ôm lấy khuôn mặt, “Mật Nhi thích ta cưởi sao? Ta sẽ cười cho nàng xem!”
“Ngươi bán hả! Không xem!” Quay mặt đi, che dấu khuôn mặt đỏ ửng của bản thân, Lưu Mật Nhi hừ lạnh.
“Nếu Mật Nhi trả tiền, ta sẽ cầm! Nhưng mà là ta lại không thể dùng số tiền này để đổi một thứ sao?” Giọng nói thành khẩn của Phượng Cảnh Duệ truyền đến từ sau lưng. Nhân cơ hội đó, hắn lặng lẽ trèo lên giường.
“Thứ gì?” Lưu Mật Nhi không hiểu hỏi.
“Sau này, lúc ở trên giường, nàng có thể đừng đạp ta xuống giường được không!” Phượng Cảnh Duệ cười với khuôn mặt đang thèm nhỏ dãi. Nếu một lần thì không sao, chứ nhiều lần như vậy, cái cảm giác ấy thật không tốt đâu.
Lưu Mật Nhi xoay người lại, trả lời hắn, “Bây giờ ngươi muốn nếm thử cái cảm giác bị đạp xuống giường lắm đúng không?”
Phượng Cảnh Duệ vội vàng lắc đầu, thò tay vào trong chăn, cầm lấy cẳng chân Lưu Mật Nhi, ôm trọn trong lòng bàn tay, “Mật Nhi không bó chân sao!”
“Thực ra ta là nam nhân, ngươi quên rồi sao!” Muốn rút chân về lại bị hắn nắm chặt, Lưu Mật Nhi đỏ mặt.
Phượng Cảnh Duệ cười cừoi, khuôn mặt như tràn ngập hồi ức, mở miệng, “Mật Nhi có nhớ lần đâu tiên chúng ta gặp nhau không?” Bỗng nhiên, hắn thay đổi đề tài.
Trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi nhớ về bầu trời tối đen, cao vút trong màn đêm!
Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh