Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Hân Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:08:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Nửa Đường Gặp Mĩ Nam
ật Nhi không biết đã xoạc chân đạp đạp một cái nào đấy lần thứ mấy...... sinh vật.
Cái sinh vật này hình như, là một nam nhân.
Y phục trắng như tuyết bởi vì lý do nào đó mà bị thương, phía trên điểm một chút gì đó màu đỏ, có thể thấy đó là máu.
Vốn nàng có thể bỏ qua người này, nhưng là...... Lại một lần nữa nhìn lướt qua bị một đôi bàn tay thon dài trắng nõn nắm chặt ống quần của mình ở lòng bàn tay. Nàng không nhịn được mắt trợn trắng kích động. Muốn tránh xa những chuyện như vậy…nhưng thật là khó thực hiện nha…
Nhanh chóng nhìn bốn phía, xác định không có bất kỳ người nào trên con đường thưa thớt, Mật Nhi mới khom người cúi đầu dùng ngón tay chọc chọc nam nhân máu me đầy người.
"Này, Này!"
"Khụ"
Người trên đất buồn bực ho một tiếng, một ngụm máu tươi phun lên mặt đất khi nàng cúi đầu quan sát hắn.
Mùi vị gay mũi trong nháy mắt truyền vào trong hơi thở, Mật Nhi bình tĩnh nhìn nam nhân mặc y diendan phục màu trắng nắm vạt áo của nàng xoa xoa máu trên mặt. Đồng thời mở miệng, "Buông y phục ta ra" Nàng rất nghiêm túc mở miệng nói với hắn.
Nam nhân diendan từ từ mở mắt, thấy rõ ràng người trước mặt, hắn có chút trố mắt.
Nhanh chóng giơ tay lên che mặt, Mật Nhi xoay người đưa lưng về phía nam nhân, "Ta không thấy ngươi... ngươi cũng không thấy rõ ta. Ngươi đi ngay đi, ta còn có chuyện."
Thật là đủ loại xui xẻo, chờ mãi mới đến lúc phát tiền công, giữ lại một chút để dùng, còn lại nàng định mua một ít y phục nữ, định ban ngày đi tìm công việc làm thêm, công việc còn chưa có tìm được, làm sao lại gặp phải một người như vậy chứ…
"Khụ...... Cô nương… Làm phiền ngươi đỡ ta đứng lên, được không?" Nam nhân không còn hơi sức nói.
"Ngộ nhỡ ngươi quấn ta thì sao?" Chuyện này có thể nói không tốt. Người tốt không phải mỗi lần đều có thể được báo đáp. Nếu không thế thì làm gì có chuyện họa do miệng mà ra nha?
Nam nhân trầm ngâm: "Vậy xin cô nương rời đi"
"Ta rất muốn làm điều đó nha". Mật Nhi chỉ về phía chân của nàng, bất mãn nói: "Cái người này ngươi thật không phúc hậu. Nắm y phục người ta, còn nói người ta rời đi. Như thế này làm sao đi?"
Nam nhân nghe vậy, nhếch miệng lên máu lại chảy ra, "Vậy thì mời cô nương đi, ta vịn ở dưới đứng lên"
"Tại sao ngươi nói thì ta phải làm?" Hỏi thì như vậy, nhưng nàng lại gắng sức đỡ nam nhân đó dậy, ngoài miệng lại nói: "Ta không phải là nghe lời ngươi, chẳng qua là cảm thấy… thỉnh thoảng mỗi ngày làm một việc thiện cũng thật tốt" Điều này phải nói rõ ràng.
"Tạ ơn cô nương" Nam nhân gắng sức tựa vào trên người của nàng thở dốc.
Lúc này, Mật Nhi mới có cơ hội cẩn thận nhìn nam nhân này. Nói như thế nào đây, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, sóng mũi cao, nhưng kết hợp với miệng anh đào nhỏ nhắn của hắn…
ddlqd
Mật Nhi trợn to hai mắt, xác định mình không có nhìn lầm, miệng người đàn ông này, thật sự rất nhỏ.
Nhìn đến đây, nàng không nhịn được nở nụ cười ngốc nghếch. Một đôi mắt sáng trong nháy mắt vẽ ra một đường cong.
ddlqd
"Không biết tại hạ có chỗ nào khiến cô nương vui vẻ như vậy?" Nam nhân gắng sức ngồi dậy, nam nhân kiêu ngạo cố gắng không tiếp tục dựa vào Mật Nhi nữa.
Phát hiện nam nhân ngồi một lúc sau cũng không có ngã. Mật Nhi không đếm xỉa đến câu hỏi của hắn, cất bước rời đi. Tốc độ nhanh đến nỗi khiến nam nhân phía sau cảm thấy khó hiểu.
Liếc nhìn bước chân của Mật Nhi bước nhanh rời đi, hắn nhịn không được bật cười. Thái độ của nàng để cho hắn nhớ tới một người.
Nhưng vui vẻ không lâu, tia máu theo khóe miệng chảy ra.
"Lão gia......" Một tiếng hét vang đến, phía sau lưng nam nhân đang ngồi bỗng có một nam nhân xuất hiện.
"Vô Trần, ngươi đã đến rồi?" Nam nhân chậm rãi cười, nhưng trong đôi mắt không có mỉm cười.
ddlqd
"Lão gia, ngài lại đi tìm hắn, thật sao?" Tên nam nhân gọi là Vô Trần, trong giọng nói lộ ra lo lắng.
"Ừ......"
"Lại thất bại sao?"
"Ừ......"
"Lão gia, tại sao tâm ngài còn không chết?" Vô Trần vô lực thở dài.
ddlqd
Không biết đã trải qua bao lâu, âm thanh kiên trì của nam nhân truyền đến, "Không thấy được nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua" Trong ánh mắt của hắn lóe kiên quyết.
"Lão gia, lần này ngài thiếu chút nữa...... Lão gia?" Vô Trần kêu lên một tiếng, cảm thấy thân thể người bên cạnh mềm nhũn xuống. Hắn nhanh chóng xoay người, cõng nam nhân đó lên, biến mất như ở đó chưa từng xuất hiện người.
Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh