Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hông đến mùa đông, Ô Vũ lại đi rồi.
“Ta lưu lại hai người âm thầm bảo hộ.” Ô Vũ nói, “Đừng nuôi bọn họ quá tốt, cho chút cơm thừa canh cặn là được rồi.”
“… Trên đường cẩn thận.”
Gương mặt hắn bình tĩnh thấm ra một chút ý cười, “Mùa xuân trở về, mang cho cô một cái răng rắn. Đúng rồi, cô có muốn đồ trang sức gì không?”
“Huynh mua cho tôi sao? Tôi lại không dùng tới.” Bạch Dực gãi gãi đầu.
“Không có chút nào giống nữ nhân.” Hắn khoát tay áo, tự mình đi rồi.
Nhiệm vụ lần này cũng không khó, chỉ là phiền toái có lệ chướng, lại phải truy tìm trong rừng cây rậm rạp. Khó khăn lắm mới giải quyết được, hắn lại chỉ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, liền vội vàng chạy về sơn thôn.
Mấy tháng đều ăn thịt dê cùng lương khô, hắn thật sự chịu không nổi.
Đi vào trúc lâu, nhìn thấy Bạch Dực mặc bộ quần áo nhỏ, bả vai cùng cánh tay đều lộ ra, ống quần rộng, nằm trên sàn trúc ngủ trưa.
Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, ánh mặt trời xuyên qua màn trúc, nàng nghiêng người mà nằm, một mái tóc thật dài xõa xuống, gối lên một cái gối làm bằng lá trà, hô hấp tinh tế. Bên người để một đống giấy lớn, nghiêng mực để trên án, nét mực chưa khô.
Ô Vũ nhặt lên xem, nhẹ nhàng lắc đầu. Chữ của nàng thật sự là… Khó coi được ngay. May mắn còn đoan chính, nhìn cũng có thể biết được. Mặt trên vẽ một gốc cây, liếc mắt một cái là biết là đậu phụ, có chú thích đầy đủ. Còn viết cách gieo trồng, chế biến đồ ăn, khiến hắn xem mà nở nụ cười.
Đây là cái gì? Sách dạy nấu ăn không giống sách dạy nấu ăn, nông thư không giống nông thư. Lại nhìn đến một vài chữ, hắn tò mò tìm trong chốc lát, phát hiện ngoài đậu phụ còn rất nhiều loại cây khác.
Hắn nhíu mày, đó là một phương pháp tốt. Rất nhiều độc dược đều thất truyền, là vì không nhìn thấy hình dạng dược thảo. Nếu có thể vẽ lại hình dạng của chúng thì sao?
Yên lặng thu thập những trang giấy khắp phòng, vừa đối chiếu xem, trong lòng dần dần kinh ngạc.
Chính đang trầm tư, Bạch Dực xoay người, trừng mắt nhìn, “Di? Huynh trở về bao lâu rồi?”
“Vừa xong.” Ô Vũ thản nhiên, giơ giơ giấy trong tay lên, “Đây là cái gì?”
“Bài tập nghỉ hè.” Bạch Dực ngồi xuống, duỗi thắt lưng, “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
“Nghỉ hè? Bài tập?” Ô Vũ sửng sốt một chút.
Bạch Dực gãi gãi đầu, “Bài tập nông nghiệp…Phiên bang thổ ngữ, không quan trọng.” Nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh, nhìn Ô Vũ cười đến sáng lạn, “Trở về vừa vặn! Vừa vặn có thứ tốt… Các tiểu tinh linh nhà huynh cũng theo trở lại chứ?”
Ô Vũ mị mắt, nhãn thần chợt lóe, “Không cần chuẩn bị cho bọn họ.”
“Tuy là thứ tốt, nhưng không thể ăn nhiều đâu.” Nàng đứng dậy, “Canh đậu xanh, chỉ đủ phần của huynh. Hay là huynh muốn uống trà trước? Lúc trước trong thôn thu trà, tôi có qua giúp. Nhưng kĩ thuật sao trà không được tốt lắm, sao có chút quá…”
“Tự cô sao?” Ô Vũ có chút ngoài ý muốn.
“Học thêm chút bản sự cũng không có gì là không tốt. Huống chi trà cũng có thể cho vào đồ ăn.” Nàng dẫn Ô Vũ vào phòng bếp, trước thuần thục pha trà, canh đậu xanh phi thường thần kỳ chủ động xuất hiện trên bàn nhỏ trong phòng bếp, làm cho nàng lại cảm thán tiểu tinh linh lanh lợi cùng thần thông quảng đại.
Ô Vũ không chạm vào canh đậu xanh, đang cầm bát chén trà nhấp một ngụm. Quả nhiên thủ nghệ của nàng còn chưa đúng chỗ, nhưng trà mới, nước ngọt, uống vào rất thoải mái.
Thoáng nhìn nàng thật cẩn thận cắt thứ quả trắng như tuyết làm nguyên liệu nấu ăn, hắn có chút kinh ngạc, “Này không phải quả cau sao?”
“Đúng vậy nha, lõi của quả cau, còn gọi là bán nhật duẩn.” Bạch Dực cắt xong, lại bắt đầu chặt sườn, “Mấy hôm trước mưa to gió lớn, tôi còn tưởng rằng là bão ấy. Có vài cây cau bị thổi đổ… Tôi thấy Vương đại nương kêu khóc đáng thương, liền bỏ tiền mua mấy cây kia…”
“Cây cau gãy, mua làm gì?” Hắn có chút không hờn giận.
Nơi đây không dễ trồng cau, nhưng hôn tục gả lễ đều cần dùng tới cau. Sơn thôn có mấy cây cau, đều được quý trọng như tài sản riêng vậy, có cau mới có thể làm sính lễ thành thân.
Nha đầu ngốc này nhất định tiêu tiền loạn. Tiêu loạn cũng không có gì, chỉ là sơn thôn khép kín này cũng sẽ không có ai ghi nhớ lòng tốt của nàng.
“Quả cau ăn tốt a, thân cau còn có mộc nhĩ, tác dụng rất tốt.” Nàng vội vàng nói, “Này thực hãn hữu a, bình thường làm sao có được mà ăn. Không thể vì muốn ăn mà làm gì ảnh hưởng tới tài sản nhà người ta được… Cho nên không thể có được thứ tốt này.”
Hắn còn muốn nhắc vài câu, thấy nàng mãn nhãn cầu khẩn, cũng liền thôi.”…Cô vẫn là để cho ta nuôi đi. Thiếu tâm nhãn lợi hại…”
Bạch Dực thiếu chút nữa nghĩ sai lệch, ngây ra một chút. Để cho Ô Vũ nuôi, kỳ thật không thích hợp lắm. Nàng cảm thấy chính mình có thể sống độc lập, nhưng cũng không biết phải nói thế nào để cự tuyệt Ô Vũ ‘nuôi’. Trước kia cha mẹ bạn trai nuông chiều, không dưỡng nàng mắc bệnh công chúa, lại dưỡng ra cái tính dịu ngoan sợ làm tổn thương người khác.
Cán Hoa Khúc Cán Hoa Khúc - Hồ Điệp Seba