Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ó khi mười ngày, có khi hai, ba tháng, Ô Vũ sẽ đến một lần.
Mỗi lần đến ở lại cũng không nhất định, có khi ba ngày, năm ngày, dài nhất cũng không quá bảy ngày.
Bạch Dực thực buồn bực, nàng cũng mới học được nhóm lửa sơ sơ, khống chế lửa vẫn còn bị chê cười, trong điều kiện không có bếp gas này, tài nấu ăn của nàng vốn không được tốt lắm, lại càng trở nên bi thảm hơn.
Nhưng Ô Vũ luôn bình tĩnh ăn cơm đơn giản, không một chút chê bai đòi hỏi, thậm chí giúp nàng chặt cây đốn củi, chất thành đống để dành.
Khi mùa đông sắp tới, hắn lạnh nhạt nói, “Công việc của ta sắp kết thúc, sẽ có một thời gian thực nhàn nhã.”
“Việc gì?” Bạch Dực thuận miệng hỏi.
“Giết người.”
Bạch Dực run tay, cái sọt đang cầm rơi xuống lăn trên mặt đất. “…Cái gì?” Nàng nghi ngờ lỗ tai của chính mình.
“Ta là sát thủ.” Khẩu khí Ô Vũ thực bình thản, như là đang nói chuyện thời tiết.
Bạch Dực hơi hơi giương miệng, mắt mở thật to. “…Công việc này… cũng quá…không phải tốt lắm đi?”
“Là không tốt.” Không ngờ Ô Vũ lại đồng ý với nàng, “Cũng không có chọn lựa nào khác. Đời đời đều như thế, gia nghiệp khó bỏ.”
Hai người bọn họ cứ như vậy hai mắt nhìn nhau, đối diện thật lâu.
“Cô sợ sao?” Ô Vũ phá vỡ yên tĩnh.
“Không phải sợ.” Bạch Dực gãi gãi đầu, “Chỉ là cảm thấy giết người không tốt.”
“Ta cũng hiểu được không tốt.” Giọng điệu Ô Vũ thực ôn hòa, “Cho nên sau khi ta giết người, sẽ nghĩ cách cứu một người.”
Bạch Dực chỉ vào chóp mũi mình, Ô Vũ gật gật đầu, “Giống như cô vậy, không đến một trăm cũng có tám mươi.”
Gia tộc của Ô Vũ, là gia tộc sát thủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, nghe nói bắt đầu từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Hắn kỳ thật không có hứng thú với việc giết người, nhưng sinh ra tại gia tộc này, không có cách nào khác, mười hai tuổi hắn đã phải thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.
Nhưng cảm giác giết người rất quái dị, không thoải mái. Mãi cho đến khi hắn bỏ ra hai mươi lượng bạc, giúp cho một nhà lưu dân không bị đói chết, mới cảm thấy thoải mái, từ đó về sau hình thành thói quen cổ quái.
Nhưng ám sát không để lại dấu vết, rất khó tìm ra, bởi vậy kết thù rất ít, cứu người ngược lại, lại cứu ra rất nhiều kẻ thù.
Cứu nam, cảm thấy ân sâu khó báo, ngược lại lại tìm thời cơ làm thịt hắn. Cứu nữ, khóc hô muốn lấy thân báo đáp, không muốn cũng không được, thủ đoạn gì cũng đều dùng đến.
Cũng có những kẻ nhất thời khốn khó, một năm sau trở về thăm hỏi, lại vẫn khốn khó như trước, cứng rắn muốn hắn lại giúp đỡ.
Đủ loại, không có trường hợp cá biệt. Mà thật sự nhớ ân, mười người cũng không tìm được một người, làm cho hắn cảm thấy thật buồn cười.
Hắn vốn tưởng Bạch Dực cũng là như vậy… Xem tay chân trắng nộn như vậy, đại khái chủ nhân miệng ăn núi lở. Kết quả tốt nhất là gả cho người nào đó. Nhưng nơi này rừng rậm sơn thôn, nàng muốn gả làm nông phụ có lẽ cũng khó.
Hoàn toàn thật không ngờ, nàng lại quấn vải băng tay, trên tay phồng rộp đầy vết thương, tự mình làm việc, sống có tư có vị, hào phóng sang sảng tiếp đón hắn, lại không nghĩ tới chuyện câu dẫn hắn.
Ngôi nhà của nàng vừa nhỏ vừa cũ nát, ở lại cảm thấy thoải mái. Bàn tay không biết làm việc kia làm đồ ăn, ăn vào lại cảm thấy có hương vị.
“Huynh vận khí thật đúng là không tốt a. Lại cứu phải đám người đó.” Trong mắt Bạch Dực tràn đầy vẻ đồng tình, “Công việc thực phiêu lưu mạo hiểm, lại không có bảo hiểm.”
“Bảo hiểm?” Ô Vũ mãn nhãn mê hoặc.
Bạch Dực khó xử trong chốc lát, “Huynh tận mắt nhìn thấy tôi đến như thế nào… sao lại không sợ hãi à?”
“Đó là ảo thuật đi?” Ô Vũ bình tĩnh như trước, “Ta ở kinh thành từng nhìn thấy người ta lên trời hái bàn đào. Cha ta nói, đó là huyễn môn tuyệt học. Chẳng lẽ không đúng?”
“Không phải.” Bạch Dực kiên định trả lời.
Ô Vũ vẻ mặt vẫn không đổi. Làm một sát thủ, nhẫn nại không động là tu vi cơ bản nhất, tuyệt đối sẽ không bất chợt bị kinh sợ. “Vậy cô có rảnh chậm rãi nói cho ta biết cũng được. Trước tiên là nói về chuyện chúng ta vừa nói. Cô sợ không? Nếu sợ lần sau ta không tới nữa.”
“Huynh không muốn giết tôi, vì sao tôi phải sợ?” Bạch Dực gãi gãi đầu, ánh mắt thành thật, “Huynh còn cứu tôi. Không có hai mươi lượng huynh giúp đỡ, nói không chừng tôi sẽ chết đói. Công việc của huynh nguy hiểm như vậy, vạn nhất nếu mất mạng, có thể cho thân thích bằng hữu báo với tôi một tiếng không, tôi cũng đi đưa huynh một đoạn đường.” (ách, có ai thành thật như chị không hả trời = =)
Ô Vũ quay đầu nở nụ cười.
“Nếu ta thất thủ bị bắt, không phải phơi thây, chính là lăng trì, trong nhà cũng tuyệt đối sẽ không đi nhặt xác. Ý tốt của cô, ta lĩnh trong lòng.”
“Vẫn nên nói cho tôi một tiếng đi.” Bạch Dực cười cười nói đùa, “Tôi hết sức đi liệm.”
Ô Vũ lặng yên.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, “Đông này ta không nhận nhiệm vụ.” Sau đó bước đi.
Khi mùa đông đến, Ô Vũ cũng đến đây.
Hắn chẳng những chính mình đến, còn dẫn theo một nhóm người đến ở. Ngắn ngủn mười ngày, liền dựng lên một đống lầu trúc tinh xảo mà rộng rãi. Nhưng có khả năng năng lực lý giải của hắn có vấn đề, bởi vì phòng ngủ hắn thiết kế vẫn chỉ có một gian, tấm ngăn với lầu hai chỉ có một nửa, biến thành một cái lầu trên lầu dưới cổ đại. Thang dây thành thang trúc, lại có thể dùng bàn kéo thoải mái cuộn lên hoặc buông xuống, hơn nữa còn treo một bức màn vô cùng đẹp thêu đầy xuân lan thu cúc, từ dưới lầu tuyệt đối không thấy rõ trên lầu.
Bạch Dực gãi đầu, không phải nói cổ đại lễ phòng thâm nghiêm sao?
Cán Hoa Khúc Cán Hoa Khúc - Hồ Điệp Seba