A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ỏi rất nhiều câu vô nghĩa, Bạch Dực nắm chặt hai tay, cố lấy dũng khí, mới dám hỏi điều mà nàng muốn hỏi, “Ừm… ừm…Da bọc xương… Tôi là nói, Ô Vũ tiên sinh… Tôi…tôi còn sống không?” Dù sao Ô Vũ tiên sinh cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy ở đây…Cái người bị nàng đè chết kia không tính.
Hắn hẳn sẽ có chân tướng đi?
Một mảnh yên tĩnh.
“Cô có thở không?” Ô Vũ lạnh lùng trả lời, xoay mặt vào vách tường, “Im lặng.”
Bạch Dực thử dò xét hơi thở thật.
Ngày hôm sau, Bạch Dực dụi mắt, buông thang dây, gập ghềnh đi xuống, vừa ra cửa liền nhìn thấy Ô Vũ hờ hững mài con dao gỉ loang lổ.
Quá lợi hại. Đáy lòng nàng thầm than. Một năm, nàng chưa từng mài dao, thường bị mấy cô gái trong thôn cười.
“Ô Vũ tiên sinh, buổi sáng tốt lành.” Nàng kính nể chào hỏi.
“Ta không phải tiên sinh.” Hắn dùng nước rửa sạch con dao, “Gọi thẳng Ô Vũ là được rồi.”
“Tôi tên là Bạch Dực.”
“…Ta không hỏi cô.” Ô Vũ ngay cả đầu cũng chưa nâng, “Viết như thế nào?”
Hắn biết chữ a! Bạch Dực nhất thời kinh hãi. Người biết chữ trong thôn này đếm ra không quá ba người, nàng càng kính nể. Ngồi xổm xuống viết tên chính mình trên nền đất, “Tôi đi nấu cơm.”
Ô Vũ liếc mắt, chân mày cau lại, vẻ mặt bình tĩnh như trước, chỉ là đáy mắt có chút thất vọng. Nhưng hắn vẫn mang dao, đi vào phía rừng trúc.
Chờ Bạch Dực nấu xong một bát cháo hoa lớn, thêm hành cùng trứng, cùng một bát canh bắp cải, bê lên, trố mắt nhìn sân vừa ‘mọc’ ra một cái bàn trúc.
Ô Vũ không nói một lời nhận lấy, đặt trên bàn trúc.
“Mình không có búa, cũng không có đinh mà…” Bạch Dực thì thào nói, ánh mắt mờ mịt.
“Một con dao là đủ rồi, cần cái đó làm gì?” Ô Vũ vào phòng bếp mang nốt bát cháo còn lại ra, ngay cả khăn lót cũng không dùng, giống như không biết nóng là gì vậy.
Bạch Dực đầu óc choáng váng lấy bát cùng đũa, sắp xếp cơm, lại không nhịn được nhìn cái bàn trúc xinh đẹp.
Này thật sự là quá lợi hại rồi.
“Bạch Dực.” Ô Vũ đột nhiên gọi nàng.
“Hả?” Nàng mờ mịt ngẩng đầu.
“Cô thật sự tên Bạch Dực.” Ô Vũ cười khổ một tiếng.
“Tên Bạch Dực có cái gì không ổn?” Nàng không rõ.
Ô Vũ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không nói nữa.
Hắn nói rất ít, Bạch Dực cũng không biết nói cái gì cùng hắn cho phải, dù sao cũng là hoàn toàn không quen. Công việc hàng ngày của nàng rất nhiều, phải cho gà ăn, lấy trứng, lại bởi vì nàng tắm rửa mỗi ngày, mỗi ngày lại có rất nhiều quần áo phải giặt.
Còn có một vườn rau phải chăm sóc, chỉ có một người ăn, nhiều lúc muốn nghĩ cách làm đồ ăn muối sẵn.
Hiện tại không phải mùa cày, hai con trâu đã cho ra ngoài ăn cỏ, nàng cũng phải đi lấy củi.
Ô Vũ có khi ở nhà, có khi đi theo nàng, trông coi im lặng, không nói một lời.
Giữa trưa ngày thứ ba, lúc ăn cơm, Ô Vũ mở miệng, “Cô không có khiếu làm ruộng.”
Bạch Dực có chút uể oải, “Tôi đúng là không khiêng nổi cày.”
“Cô ngay cả trồng rau cũng rất miễn cưỡng.” Ô Vũ thành thật không khách khí nói, “Không chỉ thế, ngay cả cho gà ăn cũng bị gà bắt nạt.”
Bạch Dực cắn đũa, nước mắt cũng sắp rơi. “…Làm sao huynh phải nói? Chuyên sát muối lên miệng vết thương! Tôi đang học! Sẽ có ngày tôi trở thành một chuyên gia nông nghiệp…”
“Bằng hai bàn tay này?” Ô Vũ khinh thường liếc nhìn hai bàn tay còn phồng rộp đầy vết thương, “Tay cô quá non, không dễ dàng lưu sẹo, càng không dễ dàng thành chai.”
“…Cố gắng sẽ thành công.” Bạch Dực trầm mặt, thực không thoải mái ăn cơm.
Nàng thừa nhận, làm việc đồng áng, nàng thực ngốc. Nhưng cả một năm, nàng vẫn nuôi sống chính mình, không đói chết. Đây là thành tựu nàng thực quý trọng.
“Ta mang cô vào trong thành, mua một ngôi nhà, vài tỳ nữ.” Ô Vũ ngữ khí thực lạnh nhạt, “Cô an tâm sống qua ngày đi.”
Bạch Dực hơi hơi giương miệng, Ô Vũ vẻ mặt bình tĩnh. Đương nhiên, nàng không phải ghét bỏ Ô Vũ không đẹp trai… Hắn tuy rằng không khó nhìn, nhưng mà cũng không có gì đẹp mắt. Đơn giản nói, bộ dạng hắn vô cùng bình thường, bình thường không thể bình thường hơn. Ném hắn vào trong đám người, lập tức không thể nhận ra.
Nhưng nàng cũng không xinh đẹp gì… Chính mình tự hiểu được. Trước kia có thể được xem là một người đẹp, là do rất nhiều đồ trang sức quý giá cùng nghệ thuật trang điểm, cùng với kết quả của quá trình giảm béo cực kì bi thảm.
Một năm này, phơi nắng phơi gió, hoàn toàn không chăm sóc, cơm có thể ăn no đã là rất tuyệt rồi, làm sao có thể có tiền trang điểm, hơn nữa cũng béo hơn…
Nàng cũng sẽ không cho rằng mắt nhìn người của Ô Vũ ném ngoài cửa sổ… Hơn nữa Ô Vũ dường như cũng không có ý với nàng.
“Vì sao?” Nàng gãi gãi đầu, “Tôi hiện tại rất tốt.”
Ô Vũ nhìn nàng như nghiên cứu trong chốc lát, “Áo cơm không lo, không cần làm việc cực nhọc, cô không cần?”
“Không cần.” Bạch Dực lập tức từ chối.
Ô Vũ vẻ mặt nhu hòa, lại có chút tiếc hận, “Thực đáng tiếc cho một bàn tay đẹp như vậy.” Nhưng tâm tình lập tức sáng sủa, ăn nhiều hơn ba chén cơm. (hự, ca ăn nhiều hơn những 3 bát sao, vậy tổng cộng ăn bao nhiêu bát)
Ăn xong cơm, Ô Vũ tự động tự phát giúp Bạch Dực tu sửa căn phòng, chuồng gà, giúp nàng lợp lại nóc nhà cỏ tranh, thậm chí làm một gian lầu đúng nghĩa, ném cái thang dây xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng xuống, bện lại một chiếc khác nhẹ hơn, chắc hơn, đem toàn bộ dao trong nhà nàng đi mài sáng loáng.
“Cám ơn.” Bạch Dực cực kỳ cảm kích, “Chỉ là như thế này tôi càng thiếu nhiều ân tình.”
“Lúc ta đến, nấu cơm cho ta ăn là được rồi.” Ô Vũ vẫn thản nhiên, lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng.
“Dự chi tiền cơm.”
… Một trăm lượng. Này phải ăn bao nhiêu cơm mới đủ a?
“Cô mua mấy con dê mà nuôi cũng tốt…” Ô Vũ nhẹ thở dài một hơi, “Thuê một đứa nhỏ đi thả, tự cô chăn có khả năng sẽ bị dê húc.”
“…Không đến mức đó được không?!” Bạch Dực muốn lật bàn.
Ô Vũ không cùng nàng tranh luận, “Cô không dám giết dê thì đưa cho thôn trưởng giết. Ngày lễ ngày tết, giết một hai con chia cho toàn thôn. Một cô gái sống một mình như cô, nịnh bợ họ một chút cũng được.”
Hắn không nói thêm gì, thay bộ y phục dạ hành mà Bạch Dực đã sửa giúp, nhìn đường may nghiêng lệch, âm thầm thở dài, lại có chút buồn cười.
“Chuẩn bị giúp ta mấy bộ quần áo.” Hắn thản nhiên phân phó, “Đi tới tiệm quần áo mà mua. Quần áo cô khâu, ta không dám mặc ra ngoài.”
“Huynh vì sao cứ phải nói vậy? Cười nhạo khuyết điểm của người khác là không có đạo đức!” Bạch Dực nỗi đau dâng trào, chỉ trích hắn.
Ô Vũ lắc đầu, nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
Cán Hoa Khúc Cán Hoa Khúc - Hồ Điệp Seba