People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 356: Anh Phải Ôm Em Cả Đêm
êm nay anh ở bên em được không?
Nếu như một cô gái trong một đêm trước khi đi ra nước ngoài đi du học nói với bạn những lời như thế này thì bạn sẽ có suy nghĩ gì?
Tôi nghĩ bất kể người nào cũng không thể từ chối nổi phải không?
Sở Phàm im lặng. Hắn ôm chặt lấy Tô Phỉ vào lòng, hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô. Hắn không muốn nói gì cả, hắn muốn dùng hành động của mình để thay cho tất cả.
Hai người ôm nhau nhìn những hình ảnh biến đổi không ngừng của vòi phun nước. Những màu sắc rực rỡ muôn hình vạn trạng do những giọt nước khúc xạ này thật là một cảnh tượng vô cùng tươi đẹp làm cho tăng thêm cảm xúc của hai người trước lúc sắp khi ly biệt.
Màn suối phun âm nhạc đã hết, những người xem xung quanh cũng dần dần tản đi. Sở Phàm cùng với Tô Phỉ vẫn ôm nhau tại chỗ.
Cuối cùng khi mọi ngươi đều đã đi hết, Sở Phàm mới ghé vào bên cạnh tai của Tô Phỉ nhẹ giọng:
- Chúng ta cũng đi thôi.
- Ừ!
Tô Phỉ phục hồi lại tinh thần rồi nói tiếp:
- Lúc nãy em đã thầm nghĩ nếu như có thể mãi mãi được tựa vào lòng anh thì thật là một điều rất tuyệt vời.
Sở Phàm khẽ cười, đưa tay véo nhẹ má của Tô Phỉ rồi nói:
- Em xem em kìa, đây không phải chỉ là đi du học nước ngoài thôi sao? Cứ làm như là sinh ly tử biệt không bằng.
- Hừ, còn không phải tại người ta lưu luyến anh hay sao?
Tô Phỉ hờn dỗi nói.
- Vậy đêm nay em muốn cùng anh làm gì đây?
Sở Phàm đã biết rõ ràng rồi nhưng vẫn cứ giả vờ nói.
- Em, em không biết.
Tô Phỉ khẽ cắn môi, sắc mặt ửng đỏ lên.
- Hay là anh cùng em đi siêu thị ban đêm nhé? Rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện phiếm được không? Còn không thì chúng ta cứ tiếp tục ở trong quảng trường này đi dạo.
Sở Phàm cười hỏi.
Tô Phỉ cảm thấy tức tối, nghĩ thầm lúc này mà Sở ca ca còn giả vờ hồ đồ. Nhưng cô cũng không tỏ ra giận dỗi mà nói:
- Được rồi, không cần anh nữa. Em về nhà ngủ.
Sở Phàm thấy Tô Phỉ giận dỗi thì vội vàng nói:
- Em giận rồi à? Thực ra anh muốn ôm em cả đêm nhưng sợ nói ra em lại từ chối.
Tô Phỉ nghe vậy thì đưa mắt giận dỗi liếc nhìn Sở Phàm một cái. Sau đó véo mạnh cánh tay của Sở Phàm rồi hung hăng nói tiếp:
- Anh là một tên bại hoại! Anh vừa rồi rõ ràng cố ý nói như vậy để em lên tiếng trước, đưa ra....
Hừ, anh chính là đồ xấu xa.
Sở Phàm chịu đau sau đó vươn tay ra ôm Tô Phỉ vào lòng rồi dịu dàng nói:
- Chúng ta đã lâu rồi không ở cùng một chỗ với nhau phải không? Đêm nay chúng ta cần phải trân trọng. Đúng rồi, tối nay em không trở về liệu ba mẹ em có đi tìm em không?
- Em nói em qua đêm ở nhà Trầm Mộng Lâm thì ba mẹ em sẽ không hoài nghi đâu.
Tô Phỉ xấu hổ đỏ cả mặt, trong mắt của cô toát ra một vẻ sung sướng thẹn thùng.
- Vậy thì chúng ta đi thôi.
Sở Phàm nói xong kéo tay Tô Phỉ rời khỏi quảng trường Thời Đại.
Khách sạn Long Hoa.
Một chiếc xe con màu bạc chạy chầm chậm tiến vào khách sạn rồi dừng lại. Sở Phàm đi xuống rồi mở cửa xe phía bên kia ra cho Tô Phỉ. Cô cũng mang theo túi xách nhỏ của mình rồi rời khỏi.
Tô Phỉ dường như cũng biết sắp tới mình sẽ cùng với Sở Phàm đi đến nơi nào rồi sẽ xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ lên, cô khẽ cắn môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ thẹn thùng. Cô nắm lấy cánh tay của Sở Phàm, cúi đầu đi bên cạnh hắn. Cả một quá trình từ ngoài đi vào khách sạn đặt phòng cô cũng không để ý, chỉ biết cuối cùng Sở Phàm đã nắm tay của cô vào trong thang máy rồi đi lên tầng thứ tám.
Sau khi Sở Phàm đưa cô vào trong phòng 868 cô mới ngẩng đầu lên, đặt túi xách lên trên giường. Tô Phỉ bất động chân tay ngồi trên đó.
- Em ngại ngùng à? Em trở nên thẹn thùng như vậy bao giờ vậy? Đây không phải là tính cách của em à nha. Lần đầu tiên là do em chủ động đó.
Sở Phàm cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Phỉ.
- Ai, ai chủ động chứ? Đều là do anh dụ dỗ em.
Tô Phỉ xấu hổ đỏ cả mặt, dùng đôi bàn tay trắng như tuyết đánh nhẹ vào người Sở Phàm.
Sở Phàm kéo cánh tay của cô, thuận thế ôm luôn vào lòng, dịu dàng nói:
- Vậy thì lần này để anh chủ động đi.
Nói xong hắn cúi người hôn vào đôi môi gợi cảm của Tô Phỉ.
Tô Phỉ khẽ "ưm" lên một tiếng rồi đưa tay ôm lại Sở Phàm, đôi mắt to khép hờ lại, cặp môi anh đào hé mở, nhiệt liệt đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Sở Phàm. Cô ôm chặt lấy Sở Phàm, cặp môi của cô tham lam mà lại mãnh liệt dán chặt vào bờ môi của Sở Phàm, cái lưỡi thăm dò rồi sau đó quấn lấy đầu lưỡi của Sở Phàm. Nụ hôn này của cô giống như đã dốc hết toàn bộ sức lực của thân thể. Cô hôn một cách điên cuồng và đầy mê đắm.
Hai người không ngừng hôn nhau trên giường rồi sau đó từ từ cởi bớt quần áo của nhau ra trong nụ hôn. Lúc mà Tô Phỉ và Sở Phàm đã hoàn toàn loã lồ thân thiết quấn lấy nhau cũng chính là lúc mà họ đã trở nên điên cuồng không còn biết gì nữa.
Có lẽ hôn đã mệt rồi nên Tô Phỉ nắm chặt lấy cánh tay của Sở Phàm rồi rúc vào bên trong lồng ngực hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn mang nét ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp màu lam nhạt toát ra một vẻ nhu tình nhẹ nhàng, cặp môi đỏ mọng đầy khêu gợi vừa rồi do nồng nhiệt hôn lại càng tươi hơn nữa, nhìn qua giống như là một quả đào mật vừa chín, vô cùng mê người.
Cô nằm lên trên người của Sở Phàm, nửa người trên của cô dán chặt vào người của Sở Phàm, bầu vú của cô bị bộ ngực đầy đặn của hắn chèn ép khiến cho bị biến dạng, nhìn vào càng thêm có cảm giác thân mật hơn nữa. Thân thể cô như một con rắn quấn lấy thân hình Sở Phàm. Cô thận trọng mà lại ôn nhu vuốt ve những đường cong trên ngực Sở Phàm. Động tác mềm mại quyến luyến khiến cho người ta không khỏi động lòng.
- Qua đêm nay không thể ôm anh nữa rồi.
Tô Phỉ nhìn Sở Phàm, buồn bã nói.
Sở Phàm nhấc người lên rồi đối diện thẳng với khuôn mặt của Tô Phỉ. Sau đó hắn ôm vòng eo mềm mại trơn mịn của cô rồi dịu dàng nói:
- Sao lại như thế? Anh không phải đã nói sẽ chờ em trở về sao? Qua bốn năm năm sau em lại càng thành thục. Khi đó em hẳn rất mê người, anh sẽ không nỡ để em rời bỏ anh nữa đâu.
- Vậy tức là bây giờ có thể à?
Tô Phỉ giương mắt lên, hờn dỗi nói.
- Bây giờ cũng không nỡ.
Sở Phàm cười cười xấu xa nói:
- Woa, đỉnh đồi này của em khiến anh thật không thể chịu nổi.
Sở Phàm nói xong đặt hai tay lên đỉnh ngọc nữ phong của Tô Phỉ. Nắm lấy bộ ngực cao ngất mềm mại của cô, Sở Phàm cảm giác được bàn tay của mình đang ôm trọn lấy một khối cầu vô cùng to lớn. Từ chỗ này của Tô Phỉ, từng đợt sóng lan truyền khiến cho Sở Phàm có thể hưởng thụ sự khoái cảm đến cực độ. Bộ ngực của cô mang đến cho hắn một cảm giác mềm mại, đầy đặn, sung mãn. Máu nóng của hắn lúc này đã chảy rần rật trong người, thân thể trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
- Ôi!
Tô Phỉ khẽ nũng nịu kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy Sở Phàm, hai chân dạng ra quấn lấy eo của Sở Phàm. Ánh mắt của cô bỗng trở nên mê loạn, cô ghé miệng vào cổ của Sở Phàm, khẽ liếm liếm phần da thịt ở đó. Phía bụng dưới, lửa dục đang hừng hựng thiêu đốt cơ thể của cô.
Thân thể của cô vì hưng phấn và kích thích mà trở nên run rẩy, thân hình đầy đặn mà trơn mịn vì được Sở Phàm vuốt ve mà có cảm giác giống như bị điện giật. Cô thở gấp, rên rỉ, hai chân theo bản năng kẹp chặt lấy Sở Phàm. Cô cảm nhận được một khối cứng rắn ở phía dưới người của Sở Phàm. Điều đó càng khiến cho tâm trạng của cô nhộn nhạo lên. Ánh mắt trở nên mê loạn đầy cám dỗ, đôi môi nóng bỏng mà dịu dàng. Thân thể của cô bị lửa dục thiêu đốt mà trở nên nóng hừng hựng. Máu trong người giống như những dòng nước chảy rần rật khắp toàn thân. Bây giờ cô đã ham muốn đến cực độ, sự ham muốn này giống như cần một lực lượng cường mạnh len lỏi bù đắp lại sự trống trải trên thân người cô.
Đột nhiên, cô yêu kiều kêu lớn lên một tiếng. Bởi vì cô đã cảm nhận được Sở Phàm đang vùi đầu vào khe rãnh trước ngực của cô, nhẹ nhàng mút lấy hai điểm đỏ tươi trên bầu ngực. Ngay lập tức, cô có cảm giác toàn thân run rẩy giống như là bị điện giật. Từng đợt khoái cảm như thuỷ triều không ngừng ập đến, ngập chìm tất cả ý chí của cô. Bàn tay của cô dọc theo thân thể rắn chắc của Sở Phàm mà lần xuống dưới. Cuối cùng cũng tiến vào trong quần của hắn. Cái đó của Sở Phàm bây giờ đang nóng như lửa. Cô nhịn không được rên rỉ lên một tiếng, động tác trên bàn tay bắt đầu vụng về nắm lấy mà lên xuống.
Cái thứ nóng bỏng cứng rắn đó thiêu đốt cả thể xác và tinh thần của cô. Toàn thân của cô lúc này không ngừng nóng rực. Cảm giác trống rỗng ở trong lòng khiến cho cô cảm thấy mình cần phải có một thứ gì đó để lấp đầy. Vì thế thân thể của cô bắt đầu dán vào người Sở Phàm, giống như một con rắn cô từ từ di chuyển xuống dưới. Bộ ngực cao vút dính sát vào thân thể của Sở Phàm. Động tác này đem lại cho cô khoái cảm kích thích mà từ trước tới giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Cô từ từ di chuyển hai bàn tay xuống đùi của Sở Phàm rồi cởi chiếc quần của hắn ra, nhìn thấy đồ vật hùng dũng oai vệ của Sở Phàm cô khẽ nở ra một nụ cười, một nụ cười vô cùng quyến rũ mê người.
Sau đó cô từ từ đứng lên. Trong ánh mắt đầy tham lam và nóng bỏng của Sở Phàm, cô chậm rãi cởi chiếc quần lót hồng nhạt viền hoa của mình ra. Động tác của cô thật là mê người, phối hợp với tư thế và tính cách kiêu ngạo của cô quả thực khiến cho người đàn ông có thể phát cuồng lên trong nháy mắt.
Trên mặt cô mang theo một nụ cười mê người. Cô tách hai chân rồi lại gần bên cạnh Sở Phàm, sau đó từ từ ngồi xuống, cố gắng chịu đựng sự thiêu đốt của ngọn lửa trong lòng. Trong khoảnh khắc cô nhịn không được kêu lên một tiếng yêu kiều, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt lại. Khoái cảm tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần khiến cô run rẩy cả người. Cảm giác kích thích khiến cho cô không tự chủ được khẽ cử động eo thân. Làm như vậy khiến cô cảm nhận được từng đợt khoái cảm trào dâng, nhịn không được rên lên từng tiếng. Mỗi lần ham muốn cô lại cố gắng áp chế cặp mông của mình lại, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thân thể mềm mại của cô không ngừng xoắn xuýt thắm thiết Sở Phàm. Bộ ngực của cô cũng vì thế mà tạo thành những làn sóng lên xuống khiến cho Sở Phàm có thể miễn phí thưởng thức cảnh xuân sắc trước mắt. Đột nhiên khuôn mặt của cô liên tục xoay chuyển, vòng eo cũng càng ngày càng uốn lượn với biên độ lớn, cô không ngừng nhấp nhô cái mông càng lúc càng nhanh. Cuối cùng cô cũng ngồi xuống. Đúng lúc đó, cô không kìm được kêu "A" một tiếng lớn, khe suối ở phía dưới của cô bây giờ đã bao lấy một khối lửa nóng bỏng, cảm giác kích thích tuyệt vời khiến cho cô đạt tới đỉnh của sự cực khoái, từng làn nước nóng không nhịn được mà hùng dũng phun ra bên ngoài. Cô thở phì phò sau đó tựa vào bộ ngực rắn chắc của Sở Phàm. Một nhu cầu cấp bách cần Sở Phàm ôm ấp ân cần che chở đang dâng trào.
Sở Phàm ôm lấy Tô Phỉ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã ửng hồng của cô, hôn vào đôi mặt đẹp, vào chiếc mũi xinh xinh, vào đôi môi đỏ mọng khêu gợi.... Hắn hôn rất nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến cho Tô Phỉ có thể cảm nhận được sự ôn nhu của tình yêu.
Thật lâu sau, Tô Phỉ mới khôi phục lại được tinh thần. Đôi mắt to của cô vừa mở ra đã chạm vào ánh mắt của Sở Phàm, có cảm giác hơi thẹn thùng cô nói:
- Anh tốt lắm.
- Chỗ nào tốt?
Sở Phàm nói xong thân hình khẽ ưỡn ra một cái. Giờ phút này thân thể của hai người vẫn chưa tách khỏi nhau, trong người của Tô Phỉ vẫn còn chứa cái đó của Sở Phàm.
Tô Phỉ lập tức hiểu ý hành động vừa nãy của Sở Phàm. Khuôn mặt cô càng thêm ửng đỏ, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận nhìn hắn. Chỉ có điều cô vẫn nũng nịu nói:
- Chỗ đó cũng tốt.
Sở Phàm nghe vậy thì cười cười, lại càng ôm chặt Tô Phỉ vào lòng rồi hỏi:
- Vừa rồi em có thoải mái không?
- Người ta cũng vậy mà, anh còn hỏi là có thoải mái hay không?
Tô Phỉ hờn dỗi nói.
- Ý của anh là em có thoả mãn hay không ấy? Còn ham muốn nữa hay không?
Sở Phàm cười cười, nụ cười rất xấu xa.
- Anh, anh thật là xấu xa.
Khuôn mặt của Tô Phỉ trở nên ửng đỏ, cô mím môi rồi nói tiếp:
- Em còn ham muốn không à? Bây giờ em chỉ muốn ôm anh ngủ một đêm thôi.
Tô Phỉ nói xong nở một nụ cười duyên dáng, đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu