Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 318: Sở Phàm Tra Hỏi Thiếu Phụ Xinh Đẹp (phần I)
hành phố A ở tỉnh S không được xem là một thành phố lớn, chỉ có thể coi nó là một thành phố cấp độ trung bình. Bởi vì đây không phải là thành phố lớn nên ở đây cũng không có vẻ bận rộn và khẩn trương trong cuộc sống. Cuộc sống của người dân trong thành phố khá an nhàn, từ sáng đến tối nhịp điệu cuộc sống đều không nhanh không chậm.
Thành phố A tuy không lớn, nhưng khí hậu ở đây lại rất ôn hòa, phong cảnh rất đẹp, là một nơi tốt để sinh sống. Cho nên vùng ngoại ở ngoại ô thành phố này có khá nhiều khu biệt thự nhỏ được xây cất. Rất nhiều nhân vật có tiền đều chọn mua biệt thự tư nhân ở khu ngoại ô của thành phố nhỏ bé này, chọn thành phố này là nơi nghỉ ngơi nhàn nhã của mình.
Ở bên cạnh Tây Thủy Hồ có một tòa biệt thự Lâm Hồ Nhi kiến trúc độc đáo.Tòa biệt thự này cao ba tầng, có kiểu dáng cổ điển, rất là xa hoa, khiến cho người ta cảm thấy thật là nguy nga lộng lẫy.
Lúc này, đèn trong tòa biệt thự vẫn còn chưa tắt. Trong phòng khách của tòa biệt thự hiện lên bóng người. Một người đàn ông mặc đồ tây, đi giày đang nói chuyện cùng với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Bỗng một cô bé nhỏ khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Người đàn ông cúi đầu xuống ôm cô bé này vào trong lòng mình, hôn vào khuôn mặt trắng trẻo của bé. Người phụ nữ kia nhìn thấy thế thì trên khóe môi nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Cách tòa biệt thự về phía tây khoảng hai mươi mét, trong một khóm hoa có một người thanh niên ở đó đang đưa ống kính camera chĩa vào trong tòa biệt thự, ghi lại hết tất cả những cảnh đang diễn ra trong nhà. Bên cạnh hắn có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu bạc. Cô gái này luôn cảnh giác quan sát khắp bốn phía, lúc nào cũng để ý đến những sự tình diễn xung quanh. Cô gái này chính là Ngân Hồ, còn người thanh niên cầm chiếc camera kia là Sở Phàm.
Tại sao Sở Phàm lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố A vậy?
Thì ra mấy ngày trước Sở Phàm đã ra lệnh cho Ngân Hồ theo dõi chặt chẽ hành động của Bí thư Thị ủy Trương Bằng. Vốn là mấy hôm nay Trương Bằng phải đi một mình ra ngoài thành phố để tham dự một hội nghị quan trọng. Biết được sau khi cuộc hội nghị này chấm dứt, Trương Bằng không lập tức trở về Bắc Kinh mà lại bí mật bay tới thành phố A của tỉnh S, Ngân Hồ thấy đây là một việc khác thường nên lập tức thông báo cho Sở Phàm biết. Cô nghi ngờ Trương Bằng rất có thể trước khi trở về Bắc Kinh muốn gặp một người bí mật nào đó của ông ta. Và người này rất có khả năng là nhân tình của Trương Bằng.
Sở Phàm sau khi nghe được tin này thì ngay buổi trưa hôm đó lập tức lên máy bay đi tới thành phố A. Đến thành phố A, hắn gặp được Ngân Hồ trong lúc cô vẫn đang theo dõi dấu vết của Trương Bằng. Lúc bảy giờ tối hôm nay, Trương Bằng đã bí mật đi tới biệt thự ở gần Tây Thủy Hồ, gặp mặt người phụ nữ bên trong tòa biệt thự này.
Sở Phàm qua màn ảnh camera nhìn thấy Trương Bằng cùng với người phụ nữ kia thân mật với nhau thì lạnh lùng nói:
- Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này đúng là nhân tình của Trương Bằng rồi. Còn cô bé kia chính là con tư sinh của hắn. Tốt lắm, đây chính là nhược điểm của Trương Bằng.
- Chủ nhân định làm thể nào?
Ngân Hồ khẽ hỏi.
- Trước hết phải ghi hình lại những cảnh này đã, để khi Trương Bằng đã bỏ đi tôi còn có bằng chứng.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Đang nói, bỗng Sở Phàm nhìn thấy trên màn ảnh camera người phụ nữ kia đang rúc vào trong lồng ngực Trương Bằng. Trương Bằng một tay ôm cô bé con, một tay ôm người phụ nữ này. Một lúc sau người phụ nữ mới lưu luyến rời khỏi vòng tay của ông ta. Sau đó Trương Bằng nói mấy câu gì đó với cô, rồi người phụ nữ này tiễn ông ta ra ngoài cửa.
Đi tới cửa sau tòa biệt thự, Trương Bằng buông tay cô bé ra, nói với cô bé này mấy câu, sau đó lại hôn lên khuôn mặt của bé. Cuối cùng đứng lên nhìn người phụ nữ thật lâu, rồi sau đó đi tới một chiếc xe màu đen đang dừng bên ngoài tòa biệt thự. Ông ta chui vào xe, lái xe chạy đi vùn vụt. Trước cửa biệt thự, người phụ nữ cầm tay cô bé nhìn theo hình bóng chiếc xe cho đến khi nó mất hút trong bóng đêm mới đóng cửa lại, đi vào trong tòa biệt thự.
- Chủ nhân, tại sao Trương Bằng lại đi vội như vậy?
Ngân Hồ kinh ngạc hỏi.
- Có thể Trương Bằng đã biết được tin tức sự việc liên quan tới mạng lưới buôn bán thuốc phiện của Hứa Nhạc ở Bắc Kinh nên chạy suốt đêm về đó. Chỉ có điều theo Trần Thiên Minh thì tôi biết được Trương Bằng đến ngày mai mới có thể trở về Bắc Kinh. Bây giờ nếu Trương Bằng chạy suốt đêm về đó thì dễ nhận thấy là lão ta đang muốn sắp đặt một hành động bất ngờ, mưu đồ cứu vãn lại tình thế.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ đây chủ nhân? Tiếp tục theo dõi Trương Bằng hay là ngăn cản lão ta?
Ngân Hồ hỏi.
Sở Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Như vậy đi, cô cứ tiếp tục theo dõi Trương Bằng. Nếu như Trương Bằng thật sự phải bay suốt đêm để trở về Bắc Kinh thì nói cho tôi một tiếng. Tôi nói lại với Trần Thiên Minh, bảo ông ta đề phòng. Hơn nữa nếu Trương Bằng có hành động gì khác thì cô hãy thông báo cho tôi biết ngay.
- Vâng! Chủ nhân vẫn muốn ở lại đây à?
Ngân Hồ hỏi.
- Đúng vậy, tôi còn muốn đi vào biệt thự nói chuyện với người phụ nữ trong đó. Cô đi trước đi, không thì không theo kịp Trương Bằng đâu.
Sở Phàm nói.
- Vâng, chủ nhân!
Ngân Hồ nói xong chuyển người, đi tới bên chiếc xe của cô rồi vội vàng chạy đi.
Sau khi Ngân Hồ đi Sở Phàm cũng cất camera vào trong túi, sau đó đi đến cửa chính của tòa biệt thự. Sau khi cửa tòa biệt thự mở ra thì Sở Phàm nhìn thấy một cô bé đang ở trong phòng khách một mình, người phụ nữ kia không biết đã đi đâu. Cô bé kia nhìn thấy Sở Phàm đứng ở ngoài cửa thì đôi mắt to xinh đẹp ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn. Sở Phàm mỉm cười đầy thiện ý, vẫy vẫy tay với cô bé.
Cô bé cũng mỉm cười, chạy tới bên Sở Phàm, không hề có chút gì sợ người lạ. Cô bé chạy đến trước mặt Sở Phàm, khuôn mặt tròn trịa ngước lên, dùng giọng nói trẻ con hỏi:
- Chào anh, anh tìm ai?
Sở Phàm ngồi xổm xuống bế cô bé lên, cười nói:
- Anh tìm mẹ em có chút việc. Mẹ của em có ở nhà không?
Có lẽ nụ cười của Sở Phàm rất nhã nhặn lại rất thân thiện khiến cho người ta thấy một cảm giác thân thiết. Cho nên cô bé này bị Sở Phàm ôm nhưng lại không hề sợ hãi mà lại còn thơ ngây mỉm cười:
- Mẹ đang ở bên trong nhà.
- Được rồi, em tên là gì vậy?
- Em tên là Lý Giai Giai, năm nay mới đi nhà trẻ.
- Chà, hóa ra em tên là Lý Giai Giai.
Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ cô bé này không mang họ Trương mà lại mang họ Lý thì chắc hẳn là cùng họ với mẹ của bé.
- Người vừa rồi từ nhà em đi ra là ai vậy?
- Đó là chú Trương, bạn tốt của mẹ em đấy.
Lý Giai Giai vừa ngây thơ nói xong thì người phụ nữ kia đi tới, hóa ra cô đang ở nhà bếp bận nấu ăn thì loáng thoáng nghe được tiếng con gái của mình và một người đàn ông nói chuyện cho nên cô đi ra xem xem chuyện gì. Đến phòng khách thì cô nhìn thấy một người thanh niên đang ôm con gái của mình vào lòng. Trong lòng cô sửng sốt, hồi lâu không có phản ứng. Cô nhớ rõ ràng đã khóa cửa tòa biệt thự rồi, vậy người thanh niên này vào nhà bằng cách nào?
- Được rồi, tôi gọi cô là Trương phu nhân hay gọi là Lý tiểu thư?
Sở Phàm nhìn thấy trước mắt mình hiện lên một người phụ nữ có vẻ xinh đẹp khiến cho người ta phải xao động trong lòng, hắn mỉm cười hỏi thiếu phụ.
- Mẹ ơi, anh ấy tới tìm mẹ đấy.
Lý Giai Giai nhìn thấy mẹ của mình đi ra thì nói to lên.
Người phụ nữ kia định thần lại, trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên một vẻ hoảng sợ. Cô cố giữ bình tĩnh hỏi:
- Không biết cậu đêm khuya tới tìm tôi có chuyện gì? Tôi nghĩ tôi và cậu không quen với nhau phải không? Giai Giai, con mau đến gần mẹ.
- Giai Giai, anh muốn ôm em thêm một lúc nữa được không?
Sở Phàm cười cười, sau đó lại hướng về phía người phụ nữ vô cùng thành thục kia, nói:
- Cô không cần hoảng sợ, đêm nay tôi đến đây chỉ là tìm cô trò chuyện mà thôi. Con gái của cô thật là ngoan ngoãn, mới gặp lần đầu đã thích rồi. Đáng tiếc là nó lại theo họ mẹ chứ không thể theo họ cha.
Người phụ nữ kinh hãi, khuôm mặt xinh đẹp phút chốc trở nên tái nhợt, thân hình run lên nhè nhẹ. Nhưng sau đó cô lại lạnh lùng nói:
- Tôi không biết cậu nói cái gì. Thật xin lỗi, tôi không biết cậu. Cậu hãy lập tức buông con tôi ra, sau đó ra khỏi cửa nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
- Có cần nóng vội như vậy không? Chẳng lẽ cô không thấy tôi đang ôm tiểu Giai Giai đáng yêu hay sao?
Sở Phàm thản nhiên cười, dùng một ánh mắt đùa bỡn nhìn về phía người phụ nữ.
- Cậu, cậu muốn làm gì? Cậu, cậu mau buông con gái của tôi ra.
Người phụ nữ kinh hãi, run giọng nói, trong mắt hiện lên một vẻ hoảng sợ.
- Được rồi, tôi đêm nay đến đây là để nói chuyện với cô. Chỉ cần cô hiểu biết thì tôi sẽ không làm gì cô và con gái cô cả.
Sở Phàm từng tiếng từng tiếng một nói, trong giọng nói mang theo một vẻ khiến cho người ta phải thuần phục.
Lý Giai Giai lúc này dường như nhận ra vẻ khác thường của mẹ nó. Nó dùng sức để nhằm giãy ra khỏi sự ôm ấp của Sở Phàm để đi đến bên mẹ mình nhưng Sở Phàm vẫn không hề nới lỏng tay. Lý Giai Giai khóc "Oa" lên một tiếng, trong miệng kêu lên:
- Mẹ, mẹ, mẹ ơi....
Người phụ nữ nhìn con gái mình khóc thì trong lòng đau xót, vội trấn an nói:
- Giai Giai đừng khóc. Giai Giai không được khóc. Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu!
Cô nó xong nhìn về phía Sở Phàm, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Cậu nói đi, cậu tìm tôi là muốn nói chuyện gì?
- Nói chuyện về người đàn ông mới từ nhà cô đi ra.
Sở Phàm nói xong đảo tay đóng cửa biệt thự lại.
"Ầm" một tiếng, tiếng cánh cửa đóng ầm lại giống như tiếng sấm rền bên trong lòng người phụ nữ. Thân hình mềm mại của cô phát hoảng, giống như cô không thể đứng vững, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Sở Phàm buông Lý Giai Giai đang ôm trong lòng ra, dịu dàng nói:
- Giai Giai, em đừng khóc nữa. Em khóc nhè thì mẹ em sẽ bị thương tâm đó. Anh không phải người xấu. Anh đến tìm mẹ em để nói chuyện thôi. Được rồi, bây giờ em hãy đến bên cạnh mẹ em đi.
Sở Phàm vừa khẽ buông tay thì Lý Giai Giai lập tức chạy tới bên mẹ nó. Người phụ nữ định thần lại, vội vàng ôm chặt con gái mình vào trong lòng.
- Được rồi, trả con gái cô lại cho cô, cô cũng nên nói chuyện với tôi chứ?
Sở Phàm lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ nghe vậy thì hơi chần chừ, trong đầu đang tính toán chuyện khác, nghĩ thầm lầm thế nào để ngăn cản Sở Phàm sau đó âm thầm báo nguy, để cho bảo vệ hoặc công an biết chuyện.
Sở Phàm dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của người phụ nữ. Hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi khuyên cô không nên có ý đồ gì khác, cho dù cô gọi bảo vệ quanh đây lại cũng được thôi. Chỉ cần tôi muốn thì trong vòng một phút đồng hồ tôi hoàn toàn có thể giết sạch bọn họ.
Ngừng một chút, hắn nhìn sang Lý Giai Giai đang trong lòng người phụ nữ rồi nói:
- Giai Giai vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu. Thật là một cô bé rất tốt. Tôi nghĩ cô không muốn ép tôi làm một số việc tôi không muốn chứ?
Người phụ nữ kia kinh hoàng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Phàm, trong lòng cô hiện lên một cảm giác hoảng sợ, vô hình trung cô dường như cảm thấy Sở Phàm đang gia tăng áp lực khiến cho người ta phải rét lạnh.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu