This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 317: Trần Thiên Minh Và Trương Thiếu Đoạn Tuyệt Nhau (phần II)
rong lòng ông biết rõ lần này Trương thiếu gọi điện cho mình là vì việc của Hứa Nhạc. Ông cười lạnh lùng, ung dung nhấc máy lên hỏi:
- Trương thiếu gọi điện thoại cho tôi có việc gì không?
Trương thiếu nghe thấy giọng nói trêu chọc đùa bỡn của Trần Thiên Minh thì trong lòng tức giận. Nhưng hắn cố gắng kìm nén lại nói:
- Cục trưởng Trần mấy hôm nay sao mất hết tung tích? Thật không dám dấu diếm, tôi có chuyện cần nói với Cục trưởng, không biết Cục trưởng Trần có đồng ý không? Hay là lại giống như mấy lần trước không chịu gặp tôi?
- Ha ha, Trương thiếu nói gì vậy, ba ngày trước thực sự là tôi bận quá. Tôi ngay cả thời gian để ngủ cũng không có, cho nên mấy hôm nay không có thời gian để gặp cậu. Xin cậu lượng thứ cho!
Trần Thiên Minh cười ha ha sau đó nói tiếp:
- Chỉ có điều đêm nay tôi lại rảnh rỗi, Trương thiếu cho tôi địa điểm đi. Bây giờ tôi sẽ đi đến đó.
- Tốt lắm! Cảm ơn Cục trưởng Trần đã nhận lời. Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ đi.
Trương thiếu nói xong cúp mạnh điện thoại.
Trần Thiên Minh tắt điện thoại sau đó nở ra một nụ cười thích thú. Địa điểm cũ theo lời nói của Trương thiếu ông đã biết là ở đâu, chính là ở ghế số 12 quán trà Hậu Hải. Ông quay đầu xe, chạy băng băng tới quán trà Hậu Hải.
Trần Thiên Minh đi đến quán trà Hậu Hải thì thấy chỉ có một mình Trương thiếu ở đó. Ông cười ha ha:
- Lại để Trương thiếu chờ tôi nữa rồi. Thật là áy náy, áy náy!
Trần Thiên Minh miệng thì nói "áy náy" nhưng trên mặt lại không hề có một vẻ áy náy nào. Ông ngồi xuống không thèm để ý tới ánh mắt nham hiểm của Trương thiếu.
- Cục trưởng Trần ba ngày nay thật là rộng mở con đường làm quan nhỉ?
Trương thiếu cười lạnh nói.
- Làm gì có, Trương thiếu cứ nói đùa. Tôi mới đến tuổi trung niên mà đã phải để tang con thì còn nói gì đến việc thăng quan tiến chức chứ.
Trần Thiên Minh nói xong nhìn chằm chằm vào Trương thiếu.
Trong mắt Trương thiếu thoáng hiện ra một tia nhìn như không muốn người khác biết đến. Chỉ là vẻ mặt vẫn không thay đổi, hắn nói:
- Cục trưởng Trần được phong danh hiệu "Anh hùng diệt trừ ma túy". Lần này phá tan mạng lưới buôn bán thuốc phiện ở Bắc Kinh, công lao của Cục trưởng Trần thật không hề nhỏ. Lại còn bắt được tên tội phạm số một của mạng lưới là Hứa Nhạc nữa.
Trương thiếu dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi thấy Hứa Nhạc lần này ẩn náu lâu như vậy ở Bắc Kinh hẳn là còn không ít nội tình. Không biết tên Hứa Nhạc này đã khai ra những điều gì rồi? Ba tôi nói, vụ án lần này cho dù là ai cũng không được lưu tình, tra ra cho bằng được. Cục trưởng Trần hay là nên nới lỏng một chút để điều tra ra sự việc.
Trần Thiên Minh cười cười nói:
- Việc này Trương thiếu không cần lo lắng. Đối với những người phạm tội cùng với Hứa Nhạc phải hỏi chúng tôi nhất định sẽ hỏi, phải điều tra chúng tôi sẽ nhất định điều tra. Dĩ nhiên trong quá trình điều tra chúng tôi cũng phải có giới hạn chứ.
Trương thiếu nghe thế thì hai mắt sáng lên, nói:
- Cục trưởng Trần nói rất đúng. Chỉ có điều đối phó với tên Hứa Nhạc này cũng không thể lơ là sơ suất. Tôi chính mắt nhìn thấy không ít người bị bắt sau đó nói bậy nói bạ, mưu đồ làm hại những người không liên quan. Cho nên đối phó loại người như Hứa Nhạc không thể không đề phòng. Ngoài ra, đối với sự tiến triển của vụ án, tôi hy vọng Cục trưởng Trần có tin tức gì có thể nói cho tôi biết. Mà đúng rồi, tôi có mấy người bạn ở Cục Cảnh sát, đối với việc thẩm vấn phạm nhân có rất nhiều kinh nghiệm. Tôi nghĩ hay là giới thiệu mấy người đó cho Cục trưởng Trần, có thể sẽ giúp đỡ nhiều cho việc thẩm vấn Hứa Nhạc cũng nên. Cục trưởng Trần nghĩ thế nào?
Trần Thiên Minh nghe thế thì cười lạnh, nói:
- Ý tốt của Trương thiếu tôi xin nhận. Không biết Trương thiếu giới thiệu cho tôi mấy người bạn cảnh sát kia là có ý gì? Có còn tôn trọng hay là đã khinh thường tôi? Chẳng lẽ Trần Thiên Minh tôi đã lăn lộn ở trong giới cảnh sát từng bấy nhiêu năm mà lại không thể đối phó được với bọn Hứa Nhạc? Đến nỗi phải nhờ Trương thiếu cậu giới thiệu vài người cho tôi sao?
Trương thiếu nghe vậy thì khóe miệng khẽ nhấc lên. Trong mắt hắn lóe lên một tia hàn quang. Lời nói của Trần Thiên Minh khiến cho hắn rất khó chịu, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng nói:
- Tôi không có ý khinh thường Cục trưởng Trần. Chỉ là cũng xin Cục trưởng Trần đừng quá tự đề cao mình. Cục trưởng Trần nên biết đây là thủ đô.
- Tôi chưa bao tự đề cao chính mình. Chỉ là có một số người vẫn tự cho rằng chỉ có mình là đúng. Đừng tưởng rằng việc làm của mình có thể như áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Đừng tưởng rằng hắn có thể bỡn cợt được người khác. Mà cũng đừng tưởng rằng hắn có thể bịt mặt được người khác. Hừ, thật là đánh rắm.
Trần Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, nói.
Đôi mắt Trương thiếu bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, thầm hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói:
- Cục trưởng Trần nói như vậy là có ý gì? Nơi này chỉ có tôi và ông, hay là ông định ám chỉ tôi sao?
- Ha ha, đây là do Trương thiếu có tật giật mình thôi. Ha ha, Trương thiếu, cậu cũng không cần đa nghi, tôi không ám chỉ ai, đục là đục, trong là trong, cuối cùng tất cả mọi thứ sẽ phơi bày ra thôi.
Trần Thiên Minh cười ha ha, sau cùng nói:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên. Hôm nay tôi còn có việc, tôi đi trước một bước. Sau này chúng ta gặp lại.
Trần Thiên Minh nói xong liền cười lạnh lùng rồi đứng dậy đi ra.
Sau khi Trần Thiên Minh đi khỏi, Trương thiếu cầm lấy ấm trà trên bàn đập mạnh xuống đất, tức giận thở phì phò, sắc mặt trắng bệch, hai mắt bắn ra tia lửa như cháy bùng lên đến nơi.
Sau khi Trần Thiên Minh đi ra khỏi quán trà Hậu Hải thì cảm thấy trong lòng vô cùng thích thú. Ông thầm nghĩ giờ này Trương thiếu chắc chắn là đang rất tức giận. Nghĩ đến điều này trong lòng ông không nhịn được mà mỉm cười.
Nhưng sau đó ông liền bình tĩnh lại. Ông biết Trương thiếu là người không dễ đụng vào. Hắn còn có cha hắn làm chỗ dựa. Trước mắt tên Hứa Nhạc kia cũng chưa chịu khai ra mối quan hệ của gã và Trương thiếu. Cho nên đêm nay đoạn tuyệt lật bài ngửa quyết liệt với hắn dường như có chút không sáng suốt. Nghĩ thế cho nên ông lập tức gọi điện thoại cho Sở Phàm.
- Cục trưởng Trần à? Có việc gì không?
- Sở Phàm, tôi vừa gặp mặt Trương thiếu. Nhất thời vui sướng mà đối xử quyết liệt, xem như đoạt tuyệt với hắn. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình vừa rồi có vẻ hơi bị kích động. Dù sao thì Hứa Nhạc vẫn chưa khai ra Trương thiếu. Hơn nữa tôi nghe nói ngày mai Trương Bằng sẽ trở về Bắc Kinh gấp. Tôi chỉ sợ sau khi Trương Bằng về mọi chuyện sẽ không dễ xử lý đâu.
Cục trưởng Trần lo lắng nói.
- Ông đúng là có hơi bị kích động. Chỉ có điều bây giờ sớm muộn gì chúng ta cũng phải lật bài ngửa với Trương thiếu thôi mà. Thế này đi, về phần Hứa Nhạc thì ông cần phải nắm cho thật chắc, trong vòng hai ngày, ngày mai và ngày mốt phải bắt nó khai ra. Còn về phần Trương Bằng thì ông không cần lo lắng, để tôi lo liệu.
- Trương Bằng để cậu lo liệu ư?
Trần Thiên Minh dường như có vẻ hơi kinh ngạc.
- Đúng rồi, mà quên nói với ông, tôi bây giờ đang ở tỉnh S nói chuyện với ông. Mới vừa rồi, Trương Bằng đã từ bên trong một tòa biệt thự đi ra. Buồn cười thay đó lại chính là tòa biệt thự mà Triệu Thanh khi còn sống tặng cho lão ta. Bây giờ chúng ta không nói chuyện với nhau nữa, tôi còn có việc phải làm. Tóm lại, ông cứ yên tâm chuyện của ông đi. Nhiệm vụ của ông là cố gắng thu phục được Hứa Nhạc, bắt nó phải nói ra mọi chuyện.
- Tốt lắm, được rồi.
Trần Thiên Minh cúp điện thoại, trong mắt của ông hiện ra vẻ phấn khởi. Ông cảm thấy cho tới bây giờ mình vẫn chưa hiểu hết Sở Phàm. Ông chỉ nhận thấy là, cứ đến thời khắc quan trọng Sở Phàm lại xuất hiện đúng lúc, sau đó mang lại cho ông những vui mừng không tưởng tượng được.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu