Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 299: Triệu Hoa Khẩn Cấp Hẹn Gặp Sở Phàm (phần II)
ở Phàm sau khi nghe Triệu Hoa nói vậy thì trong lòng có chút cảm thấy chán nản. Hắn không khỏi nghĩ đến ba mình trước đây một mình thành lập Tập đoàn Sở Thị, sau đó chính là bị cái tên tiểu nhân Lam Chính Quốc gian ác này đoạt mất, làm cho ba mình buồn bực mà chết. Quả thật là đáng hận. Ngày nay lão tiểu nhân Lam Chính Quốc này hình như lại muốn diễn lại trò cũ đoạt lấy Công ty Bất động sản Kim Khoa.
- Nếu như cuối cùng anh đánh mất quyền lực ở công ty như vậy thì có thể tưởng tượng được, Công ty Bất động sản Kim Khoa chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Lam Chính Quốc. Bởi vậy có thể thấy được chiêu thức này của Lam Chính Quốc cực kỳ nham hiểm. Nhưng tôi cảm thấy việc này không phải là trùng hợp. Ba anh sau khi chết một cách không bình thường thì Lam Chính Quốc chuyển tổng bộ Tập đoàn Lam Thị đến thủ đô. Qua vài ngày sau thì Hà Trường Thanh lên giữ chức chủ tịch của công ty. Tôi nghĩ việc này chắc chắn là do Lam Chính Quốc ở trong bóng tối âm thầm giở trò quỷ rồi. Tất cả dấu hiệu của chuyện này chứng tỏ đều là âm mưu từ lâu của Lam Chính Quốc, mà trong kế hoạch này quan trọng nhất là ba anh phải chết.
Sở Phàm giọng nói trầm xuống, phân tích tình huống.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh, những cơ thịt trên mặt có chút co rút lại. Một lúc lâu, anh ta mới thở dài một hơi, nói:
- Cậu nói không sai, tất cả chuyện này đều là âm mưu từ lâu của Lam Chính Quốc.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì hơi nao nao, vội vàng hỏi:
- Lời này của anh là có ý tứ gì?
Triệu Hoa thần sắc phức tạp, trong ánh mắt toát ra tia lửa cừu hận và căm phẫn. Anh ta trầm giọng nói:
- Ngày hôm đó tôi ở trong thư phòng của ba tôi sắp xếp một số di vật của ông thì vô tình phát hiện trên vách tường còn có một cái ngăn ngầm. Giữa ngăn ngầm đó có một bản ghi chép, trong đó ghi lại những chuyện quan trọng của ba tôi trong những năm gần đây. Thời gian của các sự kiện tất cả đều được ghi lại rất rõ ràng, trong đó lần ghi chép sau cùng là một ngày trước khi ông xảy ra chuyện. Ba tôi có ghi lại là buổi tối trước ngày hai mươi hai tháng bảy, ông phải đi gặp vài nhân vật quan trọng để bàn bạc công việc, mà buổi tối ngày hai mươi hai tháng bảy cũng chính là ngày ba tôi đột nhiên chết một cách bất ngờ.
Đồng tử của Sở Phàm mạnh mẽ co rút lại, tinh quang trong mắt tăng vọt. Hắn trầm giọng hỏi:
- Ba anh có ghi lại là đêm đó đi gặp những người nào không?
- Có viết ra, thì nhắc đến hai người, ba tôi ở bên trong bản ghi chép có ghi rõ tối hôm đó, Lam Chính Quốc bí mật đến thủ đô muốn cùng bàn bạc với ông về những chuyện có liên quan đến việc Tập đoàn Lam Thị dời lên Bắc Kinh. Trong đó ba tôi còn nhắc đến một người, đó chính là Bí thư Thị ủy Trương Bằng. Còn những người khác thì ba tôi không có nhắc đến.
Triệu Hoa trầm giọng nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một ánh nhìn khác thường. Hắn lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, đúng là giống như dự đoán của mình. Triệu Thanh tối hôm xảy ra chuyện quả nhiên là phải đi gặp hai người kia.”
- Thực ra ba anh ghi lại hai người kia là đủ rồi. Bởi vì hai người này mới là nhân vật chính.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Xem ra tất cả chuyện này đều giống như suy đoán của cậu. Ba tôi chính là bị người ta bức bách mà chết, mà Lam Chính Quốc và Trương Bằng là tình nghi lớn nhất. Nhưng khổ nỗi tôi không có chứng cứ để tố cáo bọn chúng. Đôi khi tôi rất muốn giết chết bọn nó để báo thù cho ba.
Triệu Hoa tức giận mà bất đắc dĩ nói.
- Anh muốn báo thù thì có thể, nhưng phải có kế hoạch. Nếu không thì anh làm sao mà là đối thủ của hai lão cáo già Lam Chính Quốc và Trương Bằng được? Huống chi thế lực trong tay bọn họ lớn như vậy. Anh chỉ cần có chút động đậy là sẽ rơi vào cảnh muôn đời không ngóc đầu lên được ngay. Hơn nữa, trước khi chưa nắm giữ được bằng chứng chính xác cho thấy Lam Chính Quốc và Trương Bằng bức tử ba anh thì anh cũng không được kích động mà làm càn, dúng mũi vào những chuyện không phải của mình.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì vẻ mặt buồn bã, than nhỏ một tiếng, nói:
- Tôi cũng biết rõ thế lực trong tay hai người này quá lớn cho nên mới tìm cậu đến đây để thương lượng biện pháp.
- Thật không dám giấu, Lam Chính Quốc và người nhà của tôi cũng có chút ân oán. Cho dù lần này anh không tìm tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho hắn đâu. Như vậy thì được rồi, hai người chúng ta đều có chung một mục tiêu. Bây giờ quan trọng nhất chính là phải nắm giữ được một chút chứng cứ của hai người này. Mặc kệ là chứng cứ bọn hắn bức tử ba anh hay là chứng cứ hai người bọn họ câu kết với thế giới ngầm, đối với chúng ta mà nói đều có tác dụng.
Sở Phàm nói.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì suy nghĩ một chút, nói:
- Đúng rồi, trong cuốn sổ ghi chép kia ba tôi có nhắc đến một vấn đề. Ông ấy trước sau đã tặng cho Trương Bằng ba căn biệt thự có giá trị tiền triệu trở lên, để cho lão ta nuôi tình nhân. Nhưng mà về chuyện tình nhân của Trương Bằng ở nơi nào thì ba tôi lại không có nhắc đến.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, giọng nói lộ vẻ kích động:
- Trương Bằng còn bao nuôi tình nhân nữa cơ à? Rất tốt, rất tốt! Lam Chính Quốc thì sao? Ba anh có nhắc đến hay không?
- Ba tôi không có nhắc đến, nhưng khi còn sống thì ông từng có lần cùng tôi nói về chuyện của Tập đoàn Lam Thị. Ông ấy lúc đó tiết lộ chuyện Tập đoàn Lam Thị từng làm giả sổ sách để mỗi năm trốn thuế đến hàng triệu. Còn nói Lam Chính Quốc có liên quan đến chuyện khống chế cổ phiếu của Tập đoàn Lam Thị trên thị trường chứng khoán nữa. Nhưng mà chuyện này tôi cũng không có cách nào chứng thực được.
Triệu Hoa nói.
Sở Phàm nghe xong thì vẻ mặt rõ ràng rất kích động, nói:
- Những tin tức anh vừa cung cấp rất có ích. Tiếp sau đây chúng ta nên lập ra một kế hoạch tốt để hành động.
- Không ai biết kế hoạch này của cậu chứ?
Trong mắt Triệu Hoa hiện lên vẻ kích động, hỏi.
- Đầu tiên tôi muốn hỏi là anh có muốn báo thù cho cha mình không? Có muốn ngồi lên chức vị cao nhất của Công ty Bất động sản Kim Khoa, đoạt lại quyền điều hành công ty vốn thuộc về nhà họ Triệu các anh không?
Sở Phàm trầm giọng hỏi.
- Việc này còn phải hỏi saonằm mơ tôicũng muốn ấy chứ!
Triệu Hoa kích động nói.
- Như vậy thì tốt rồi. Anh muốn lên làm chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa thì phải một mẻ bắt gọn Lam Chính Quốc, Hà Trường Thanh và Trương Bằng. Anh không phải nghi ngờ Lam Chính Quốc và Trương Bằng chính là hung thủ bức tử ba anh sao? Như vậy anh phải thăm dò một chút tình hình hư thực của bọn họ, cố ý bộc lộ những suy nghĩ của anh, làm cho hai lão cáo già này biết anh đã hoài nghi bọn chúng rồi.
Sở Phàm cân nhắc nói.
- Hả? Vậy, vậy chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?
Triệu Hoa kinh ngạc nói.
- Không phải là nguy hiểm mà là chắc chắn sẽ chết. Sau khi anh đã bộc lộ ra thì Lam Chính Quốc và Trương Bằng khẳng định sẽ tìm mọi cách đưa anh vào chỗ chết.
Sở Phàm nói.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì trong mắt không khỏi hiện lên một tia tức giận, nói:
- Kế hoạch này của cậu rốt cuộc là như thế nào? Hoàn toàn muốn đẩy tôi vào con đường chết rồi còn gì.
- Không có chết thì làm gì có sinh?
Ánh mắt Sở Phàm phát lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hoa, nói:
- Vào chỗ chết tìm đường sống, chẳng lẽ Triệu công tử ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Cậu nói như vậy là có ý gì?
- Ba anh chính là một cái đinh trong mắt bọn người Lam Chính Quốc. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ thì anh chẳng phải là một cái gai hay sao? Bọn họ đã hại chết ba anh như vậy thì anh cũng không may mắn mà tránh khỏi đâu. Đồng thời cũng giống như vậy, chỉ có chết đi, không còn xuất hiện trên thế gian này nữa thì bọn họ mới không còn một chút uy hiếp nào. Bọn họ mới có thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta phản kích.
Sở Phàm chậm rãi nói.
- Vậy tôi chết như thế nào rồi làm sao mà sống lại được chứ?
Triệu Hoa hỏi.
- Lam Chính Quốc và Trương Bằng khi biết được anh đã hoài nghi cái chết của ba anh là có liên quan đến bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ nghĩ cách để diệt trừ anh. Ví dụ như để anh lái xe xảy ra tai nạn chết ngoài ý muốn chẳng hạn. Nếu đã như vậy, sao anh không thuận theo ý nguyện của bọn họ mà “chết” một lần chứ? Việc này chết chỉ là giả, nói cách khác là anh dùng cái chết để giấu diếm bọn họ. Bọn họ sau khi thấy anh đã chết một cách bất ngờ rồi thì mới có thể rảnh tay rảnh chân mà làm mọi chuyện khác được. Ví dụ như Hà Trường Thanh, lão ta sẽ càng không kiêng nể gì mà muốn làm gì thì làm. Còn anh thì lại có thể âm thầm quan sát nhất cử nhất động, tìm được chứng cứ đưa lão ta ra trước pháp luật. Sau đó chúng ta ở trong nguy hiểm mà phản kích. Anh đột nhiên xuất hiện làm chứng buộc tội Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh. Chỉ cần những người này ngã xuống thì anh mới vừa báo thù được cho ba lại vừa có thể lấy lại vị trí chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa được. Một công đôi việc!
Sở Phàm chậm rãi giải thích.
Triệu Hoa sau khi nghe rõ kế hoạch cụ thể thì trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Nhưng rồi sau đó anh ta lại nghi hoặc hỏi:
- Nhưng mà việc giả chết này phải làm như thế nào đây?
- Rất là đơn giản. Tìm một người chết thay cho anh không phải là được sao.
Sở Phàm khẽ nói.
- A? Chuyện này làm sao có thể được? Trừ khi tìm được một người có diện mạo hoặc bộ dạng giống tôi như đúc thì mới được.
- Không cần, là một người chết giả, anh thử nghĩ xem. Nếu như anh lao xe xuống vách núi mà chết hoặc là phòng của anh bị cháy thì làm gì còn ai có thể nhận ra được người chết có phải là anh hay không chứ? Chỉ cần pháp y giám định thi thể nói người chết chính là anh thì là được rồi.
Sở Phàm ngừng lại một chút, nói:
- Về chuyện người chết giả thay cho anh thì anh không cần quan tâm, do tôi phụ trách và sắp xếp. Anh cứ yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì xảy ra với thân thể anh cả, sẽ có người âm thầm bảo hộ cho anh. Nhưng mà trước khi anh nhận được chỉ thị của tôi thì không được để cho bọn Lam Chính Quốc và Trương Bằng nghi ngờ anh đã biết được chuyện của ba anh. Khi nào đến thời cơ thích hợp tôi sẽ tự báo tin cho anh biết.
Triệu Hoa sau khi nghe vậy thì cân nhắc một lúc lâu, rồi lập tức ngẩng đầu lên cương quyết nói:
- Được, tôi tin cậu!
- Còn nữa, chuyện anh giả chết cũng phải lừa gạt người nhà và kể cả là người thân tín nhất của anh. Chỉ như vậy mới có thể lừa được Lam Chính Quốc bọn họ thôi. Nói cách khác, anh bất ngờ chết đi thì người nhà và người thân cũng phải nghĩ là anh chắc chắn đã chết thật rồi. Coi như là, mặc kệ người nhà và người thân vì cái chết của anh mà thương tâm đau khổ, anh cũng sẽ không được âm thầm tiếp xúc với bọn họ để cho biết chuyện anh giả chết đâu. Nếu không thì chuyện này cũng sẽ không còn tác dụng nữa!
Sở Phàm hạ thấp âm thanh, trầm giọng nói.
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu. Nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể thực hiện được lời hứa, là không có gì nguy hiểm đến tính mạng của tôi cả.
- Làm bất cứ cái gì cũng phải có chút mạo hiểm. Nhưng mà nếu anh đã tin tưởng tôi như vậy, tôi như thế nào lại để cho anh thất vọng được chứ? Chờ tin tức của tôi mà hành động. Lần này chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận, không được để cho có bất kỳ sơ sót nào.
- Rất tốt, vui vẻ hợp tác. Có chuyện gì cần thì cứ nói một tiếng!
Triệu Hoa thành thật nói.
- Cần gì ư? Ha ha, khi nào cần thì tôi sẽ nói. Được rồi. Không làm phiền anh nữa, tôi cũng nên đi thôi.
Sở Phàm đứng lên, nói.
- Mời đi thong thả, thứ lỗi tôi cũng không thể tiễn cậu ra về được.
Triệu Hoa nói.
- Không cần, không cần. Đúng rồi, cuộc nói chuyện ngày hôm nay không thể để cho người thứ ba nào biết, ngay cả người phụ nữ của anh ở trên lầu cũng vậy!
Sở Phàm dặn dò.
Triệu Hoa gật đầu, sau đó Sở Phàm vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu