Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 287: Thổ Lộ Tâm Sự Với Đại Tiểu Thư (phần II)
rong tiếng cười đùa trêu chọc của hai người, Sở Phàm lái xe chạy vào trong biệt thự Bạch Cảnh Sơn.
Đại tiểu thừ từ nhỏ sinh ra trong gia đình phú quý, giàu có, đã quen nhìn các tình huống hoành tráng. Nhưng tòa biệt thự cực lớn trước mắt đây lại khiến nàng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng đây còn chưa phải là nhất, chuyện tiếp theo mới làm nàng choáng váng, kinh ngạc đến không thốt lên lời.
Sở Phàm đỗ xe ở trong sân biệt thự. Khi hắn bước xuống xe, tất cả những cô giúp việc đang cắt cây cảnh trong hoa viên đều dừng tay và cung kính cúi đầu nói:
- Chủ nhân, chào đón chủ nhân về nhà.
Đại tiểu thư lúc ấy vô cùng sửng sốt. Khí thế thế này, cho dù cô đích danh là một thiên kim đại tiểu thư cũng chưa từng bao giờ có. Đây là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ thân phận thực sự của Sở Phàm lại là một đại thiếu gia?
Lúc này, một người thanh niên khỏe mạnh vững chãi như một ngọn núi nhỏ, cùng với một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu bạc, nhìn qua đã khiến người ta thấy trái tim lạnh giá, đang cùng bước về phía Sở Phàm. Cũng không ngoại lệ, hai người này cũng cung kính nói:
- Kim Cương (Ngân Hồ) xin chào chủ nhân.
Đại tiểu thư ngây ngốc cả người. Nàng nhớ ra tối hôm qua ở tòa nhà Quốc Cảnh, Sở Phàm có nói là muốn đi gặp một người. Người đó chính là cô gái mặc bộ đồ màu bạc đầy vẻ lạnh lùng này. Trong đầu nàng suy nghĩ luân chuyển mà hoàn toàn không nghĩ ra vì sao những người này đều xưng hô với Sở Phàm đồng loạt như thế. “Chẳng lẽ đây là do Sở Phàm cố ý sắp xếp ra? Định bày một trò đùa dai cho mình có cảm giác ngạc nhiên vui mừng? Nhưng không đúng thế. Xem vẻ mặt của những người này thì đúng là đều rất kính trọng Sở Phàm, không giống như đang đóng kịch.”
Sở Phàm như cũng đoán ra sự kinh ngạc khó hiểu của đại tiểu thư. Hắn ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh mai của nàng, nói:
- Trong mắt bọn họ, anh chính là chủ nhân của họ.
- Thế ư? Thế là sao anh?
Đại tiểu thư mở to hai mắt, hỏi.
- Chủ nhân của nơi này cũng là anh. Kỳ thực anh cũng mới biết được tất cả những chuyện này từ 3 ngày trước thôi.
Sở Phàm nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của đại tiểu thư, đáp.
Lúc này, Ngô bá từ trong đi ra. Kim Cương thấy thế liền bước ra trước đỡ lấy cánh tay Ngô bá. Sở Phàm nhìn thấy cũng vội vàng tiến đến đón, bảo:
- Ngô lão, từ từ thôi. Từ từ thôi.
- Thiếu chủ, cậu đến rồi.
Ngô bá cất tiếng chào, giọng khàn khàn. Sở Phàm nhận ra rõ ràng trải qua một đêm mà Ngô bá như già đi trông thấy. Phải chăng cái chết của A Thiến là một sự đả kích quá lớn đối với ông? Nhớ tới A Thiến, trong lòng Sở Phàm cũng trùng xuống.
Đại tiểu thư nhìn thấy Ngô bá thì hơi nhíu mày. Trong lòng nàng có cảm giác là Ngô bá trông rất quen, nhưng quen thế nào thì nàng lại không nghĩ ra được. Dường như là chuyện từ rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức nàng đã không còn chút ấn tượng nào nữa. Nhưng trong lòng vẫn thấp thoáng có chút cảm giác quen thuộc mà không giải thích được.
Ngô bá lúc này cũng chú ý đến đại tiểu thư. Khí chất thanh nhã xinh đẹp độc đáo của đại tiểu thư khiến Ngô bá thầm khen ngợi tấm tắc. Một cô gái có khí chất như vậy ông cũng chưa gặp qua nhiều.
- Đúng rồi Ngô bá, để cháu giới thiệu với bác. Đây là đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm, chính là con gái lớn của chú Kỷ.
Sở Phàm kéo đại tiểu thư lại bên cạnh, nói.
- Cái gì? Cô là con gái của Kỷ Thiên Vũ?
Đôi mắt già nua của Ngô bá lập tức sáng lên, cao giọng nghẹn ngào hỏi.
- Vâng, đúng thế. Ngô bá, bác cũng biết ba cháu ư?
Đại tiểu thư hỏi.
- Mười tám năm. Thật sự là con gái mười tám năm thay đổi lớn lao. Không ngờ là cô lớn lên lại trẻ trung xinh đẹp thế này. Quả thực là còn xinh đẹp hơn cả mẹ cô nữa.
Ngô bá thì thào nói, rồi cười “ha hả”, rồi lại nói tiếp:
- Tôi đương nhiên là có biết ba cô. Mười tám năm trước tôi đã từng gặp ông ấy. Không biết là cô có còn có ấn tượng gì với lão già này hay không?
Đại tiểu thư nghe vậy thì giật mình, vội nói:
- Cháu mới đầu gặp Ngô bá cũng cảm giác thấy rất quen, rất quen. Nhưng cháu nghĩ mãi không ra. Cháu cảm thấy hình như đã gặp bác ở đâu đó rồi thì phải.
- Cảm giác của cô chính xác rồi. Cô có nhớ mười tám năm trước, khi cô mới được 4 tuổi không? Ba mẹ cô đưa cô đi công viên Thiên Sơn chơi. Ở công viên Thiên Sơn, cha mẹ cô có gặp ông bà chủ của tôi. Lúc ấy ông bà chủ của tôi cũng đi công viên Thiên Sơn cho khuây khỏa, lại không ngờ là gặp ba mẹ cô. Ông chủ tôi với ba cô nhận ra nhau thì hai người vừa cười vừa nói tâm sự và cùng đi tản bộ. Đi đến trung tâm triển lãm động vật, cô nói cô không nhìn thấy, vì thế ông chủ tôi còn bế cô đứng lên xem. Cô nhớ ra không?
Ngô bá nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi kể.
- Công viên Thiên Sơn ư?
Đại tiểu thư ngẫm nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, nói:
- Cháu nhớ ra rồi. Khi đó người bế cháu lên xem động vật là chú Sở. Vợ chú ấy là dì Diệp. Lúc đó còn có một người đi với họ nữa, đó là bác phải không, Ngô bá?
- Ha ha, đúng, đúng rồi. Cô nói đúng rồi. Lúc ấy tôi đang đi cùng ông bà chủ. Khi đó cô mới chỉ là cô bé con 4 tuổi. Chớp mắt cái đã trưởng thành, càng lớn lại càng xinh đẹp.
Ngô bá dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi còn nhớ lúc đó ông chủ còn khen cô lớn lên nhất định sẽ là một cô gái rất xinh đẹp. Lúc ấy bà chủ tôi đang mang thai. Ông chủ tôi liền nói đùa với ba cô rằng nếu như bà chủ sinh con trai thì sẽ cho đính hôn với cô, ngày sau cưới cô làm vợ. Còn nếu sinh con gái thì sẽ cùng kết nghĩa chị em với cô. Lúc đó ba cô đã nhận lời rồi. Ha ha, hiện giờ thì thời gian trôi qua, cảnh còn, mà người mất. Haizzzzz.
Đại tiểu thư nghe thế thì ngẩn ra. Ký ức năm đó dần hiện ra từng chút một. Nàng không kìm được hỏi:
- Thế, thế hiện giờ chú Sở với dì Diệp đâu rồi?
Ngô bá nghe thế thì sắc mặt buồn bã, buông tiếng thở dài, nói:
- Ông bà chủ đã không còn nữa rồi. Có điều còn đáng mừng là huyết mạch của ông bà chủ vẫn còn lại đây kế thừa tất cả. Thiếu chủ vẫn mạnh khỏe.
- Thế ư?
Đại tiểu thư nghe thế thì bất giác nhìn sang Sở Phàm. Theo như lời nói của Ngô bá, nàng mơ hồ đoán được một điều gì đó. Quả nhiên, sau đó lại thấy Ngô bá nói tiếp:
- Sở Phàm đúng là đứa con duy nhất của ông bà chủ, cũng chính là Thiếu chủ của tôi.
Tuy nói là đại tiểu thư đã chuẩn bị tâm lí,nhưng khi nghe Ngô bá nói xong nàng cũng kinh ngạc thốt lên “a” một tiếng. Đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Sở Phàm, dường như đã hiểu được thái độ của những người giúp việc và Kim Cương, Ngân Hồ đối với hắn.
Sở Phàm khẽ thở dài, nói:
- Ba mẹ đã qua đời từ mười tám năm trước, nhưng 3 ngày trước đây anh cũng mới biết tất cả chuyện này, cũng là 3 ngày trước đây mới biết đến chỗ này, mới gặp Ngô lão. Trước kia anh chưa bao giờ ngừng tìm kiếm tin tức và nơi ở của ba mẹ. Nhưng đều không thu hoạch được gì. Ba ngày trước thì rốt cuộc anh cũng đã biết tin tức của ba mẹ, nhưng là khi anh mang tâm trạng kích động và sung sướng đến đây thì lại phát hiện ra ba mẹ mình đã… đã….
Sở Phàm nói không được nữa, trong mắt tràn ngập nỗi đau thương.
Đại tiểu thư nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Nàng có thể hiểu được cảm giác của Sở Phàm lúc này. Nàng nắm chặt tay Sở Phàm, dịu dàng nói:
- A Sở, bàn thờ của ba mẹ ở đâu? Em muốn đến gặp họ.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu