Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 286: Sự Săn Sóc Dịu Dàng Của Đại Tiểu Thư
au khi rời khỏi nhà Trần Thiên Minh, Sở Phàm thở dài một hơi. “A Thiến đã chết. Kế hoạch hành động của mình phải đẩy nhanh hơn nữa, nhất định phải giành được thế chủ động, trực tiếp tấn công để bọn Trương thiếu không kịp trở tay.”
- Chủ nhân, tôi đưa cậu trở về nghỉ ngơi đi.
Ngân Hồ nói.
- Ừ, đưa tôi về biệt thự Lam Hải. Tôi đã hẹn với đại tiểu thư là đêm nay sẽ về rồi.
Sở Phàm nói.
- Vâng, chủ nhân!
Ngân Hồ nói xong lái xe chạy về hướng biệt thự Lam Hải.
- Ngân Hồ, hình như tôi chưa bao giờ thấy cô cười thì phải.
Sở Phàm đột nhiên hỏi.
- Ngân Hồ không bao giờ cười.
Ngân Hồ lạnh lùng nói.
- Hả? Chẳng lẽ chưa vui qua bao giờ sao?
Sở Phàm khó hiểu hỏi
- Từng có. Chính là lúc đi chung với chủ nhân.
Ngân Hồ đáp.
Sở Phàm nao nao, cuối cùng hỏi:
- Nhưng tôi cũng chưa thấy cô cười bao giờ cả?
- Tôi sẽ không cười đâu.
Ngân Hồ trả lời rất kiên quyết.
Sở Phàm không hỏi tiếp. Bởi vì cho dù có hỏi tiếp cũng chẳng có đáp án nào đâu.
- Ngân Hồ, trước giờ tôi chưa bao giờ đối xử với cô như cấp dưới cả. Tôi coi cô như là bạn bè tâm giao, như người nhà thôi. Cô có hiểu không?
Sở Phàm hỏi.
Trong mắt Ngân Hồ thoáng qua vẻ chần chừ, cuối cùng nói:
- Ngân Hồ không hiểu. Ngân Hồ chỉ biết là phải trung thành với chủ nhân. Chủ nhân mãi mãi là chủ nhân của Ngân Hồ.
Sở Phàm nghe vậy thấy nao nao, cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một niềm vui mừng, xúc động.
Về tới biệt thự Lam Hải. Sở Phàm nói với Ngân Hồ:
- Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đây là mệnh lệnh đấy nhé.
- Vâng, chủ nhân!
Ngân Hồ đáp.
Sở Phàm nghe vậy thì cười cười. Sau đó xuống xe đi vào trong biệt thự Lam Hải.
Trương bá mở cái cửa sắt lớn ra. Tiếng kêu "loảng xoảng loảng xoảng" vang quanh quẩn ở trong trời đêm. Sở Phàm đi vào thì mơ hồ nhìn thấy một bóng hình yểu điệu xinh đẹp đang chạy ra phía cửa. Khi đến gần thì ra đó đúng là đại tiểu thư. Đại tiểu thư bên trong mặc áo ngủ, bên ngoài khoác thêm một áo choàng. Nàng nhìn Sở Phàm một lúc rồi khuôn mặt xinh đẹp không kiềm chế nổi nở bừng nụ cười, vui vẻ nói:
- Tiểu Sở, anh đã về rồi.
- Đại tiểu thư, em, sao em còn chưa nghỉ ngơi thế?
Trong lòng Sở Phàm tràn đầy cảm động. Đã khuya thế này rồi mà đại tiểu thư vẫn cố chấp ngồi chờ hắn về. Trong lòng hắn ngoài sự cảm động ra vẫn chỉ có cảm động mà thôi. Nếu không phải là Trương bá đang còn đứng đó thì có lẽ hắn đã chạy đến ôm chầm lấy nàng rồi.
- Nhất thời ngủ không được thôi.
Lúc này đại tiểu thư cũng chú ý đến Trương bá đang đứng bên cạnh mỉm cười, lập tức mặt nàng đỏ lên nói:
- Trương bá, đúng là phiền bác quá.
- Không phiền không phiền. Đêm đã khuya rồi, bên ngoài cũng hơi lạnh. Đại tiểu thư, Tiểu Sở, hai người đi vào nhà đi thôi.
Trương bá cười nói.
Cuối cùng, khi Sở Phàm và đại tiểu thư đi vào đại sảnh, Trương bá nhìn theo bóng dáng hai người, thì thào lẩm bẩm:
- Thằng ranh thối tha, đúng là có bản lĩnh thật!
Vừa về tới phòng khách, Sở Phàm kìm chế không nổi liền nắm lấy cánh tay đại tiểu thư giật mạnh, kéo vào lòng mình và ôm chặt lấy nàng. Hắn hít thật sâu hương thơm từ da thịt đại tiểu thư, dịu dàng nói:
- Đại tiểu thư, về sau anh có về trễ thì em đừng có chờ nữa. Cứ nghỉ ngơi trước đi. Em thức đêm như thế không tốt đâu. Anh nghe nói con gái thức khuya quá mười hai giờ đêm là không tốt cho da đâu.
- Cứ như anh nói thì khi nào em biến thành bà già xấu xí là anh sẽ không cần em nữa phải không?
Đại tiểu thư nũng nịu hỏi.
- Không có đâu. Anh không có ý đó. Anh chỉ là không đành lòng thôi.
Sở Phàm vội vàng nói.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng cười, nói:
- Kỳ thật thì cũng không nghiêm trọng như anh nói đâu. Bây giờ còn chưa khuya mà. Đúng rồi, việc của anh đã làm xong hết chưa?
- Ừ, làm xong hết rồi. Vội vàng bận rộn cả đêm nay rồi.
Sở Phàm đáp.
- Vậy anh đã ăn cơm chưa?
Đại tiểu thư thân thiết hỏi.
Sở Phàm nghe vậy ngẩn ra. Đại tiểu thư hỏi như vậy thì hắn mới nhớ ra là mình chưa ăn cơm tối. Khi đã ý thức được vấn đề này thì bụng hắn réo lên ùng ục. Thực sự là đến giờ mới cảm giác được là đang rất đói.
- Bận quá, quên cả ăn mất rồi…. Hahaaa.
Sở Phàm cười cười, lấp liếm.
- Anh còn cười được nữa à? Hừ, còn không biết tự lo cho bản thân mình nữa. Không ăn cơm thì lấy đâu ra sức mà làm việc hả? Thật là ….
Đại tiểu thư trách cứ, giọng điệu rất đau lòng.
Sở Phàm nghe xong cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cứ như có dòng nước ấm đang chảy qua. Hắn nhận ra rằng khi ôm đại tiểu thư vào lòng, nỗi niềm đau đớn bi thương vì sự ra đi của A Thiến như đã vơi bớt được phần nào. Hắn thật sự cứ muốn ôm mãi đại tiểu thư trong lòng mình như vậy.
- Mau buông tay ra. Trong bếp còn cơm đấy, để em đi hâm nóng thức ăn lại cho anh.
Đại tiểu thư nói.
- Thà chết đói chứ không buông ra đâu.
Sở Phàm thâm tình nói.
- Anh chết đói rồi sau này em dựa vào ai? Được rồi, ăn cơm đi đã, được không?
Đại tiểu thư nói sẵng.
- Được, anh nghe em.
Sở Phàm nói xong còn hôn lên phía sau cổ của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư thản nhiên cười, rồi đi vào bếp.
Một lúc sau, đại tiểu thư bưng đồ ăn vừa hâm nóng ra, gọi Sở Phàm lại, bảo:
- Đồ ăn nóng rồi. Anh lại ăn đi.
Sở Phàm đáp tiếng rồi chạy đến trước bàn ăn với nàng. Mùi thơm của thức ăn sực nức lên.
- Anh ăn chậm thôi. Ăn vội ăn vàng thế làm gì hả? Có ai ăn tranh với anh đâu.
Đại tiểu thư giận dỗi nói.
- Không biết có phải do đói hay là do chính tay đại tiểu thư xuống bếp mà anh cảm thấy đặc biệt ngon, đặc biệt thích ăn.
Sở Phàm vừa ăn vừa nói.
Đại tiểu thư nhìn bộ dạng ăn tham của Sở Phàm nhịn không nổi cười khúc khích bảo:
- Em nghĩ là anh đói lắm rồi. Bụng đói thì ăn gì chẳng ngon.
- Không đúng không đúng. Anh là người rất có nguyên tắc và biết thưởng thức. Cho dù có đói thế nào anh cũng không đến nỗi ăn bừa đi đâu. Kiểu tham ăn của anh bây giờ chỉ có một nguyên nhân giải thích thôi. Đó là phải có đại tiểu thư ở bên cạnh chờ anh ăn cơm. Hơn nữa, đồ ăn của anh là phải do chính tay đại tiểu thư hâm nóng nữa cơ. Cho nên anh mới ăn được nhiều, lại còn ăn uống rất vui vẻ sung sướng nữa.
Sở Phàm mỉm cười nói.
- Miệng lưỡi trơn tru! Anh đó, càng ngày càng ba hoa. Trước kia thì thành thật bao nhiêu cơ mà.
Đại tiểu thư giận, lườm Sở Phàm một cái, trong mắt nàng cũng toát ra vẻ vui vui, thẹn thùng.
- Đại tiểu thư còn nói nữa. Anh phát hiện ra là khi anh ở cùng đại tiểu thư thì nói chuyện đặc biệt lưu loát. Đại tiểu thư, sức hấp dẫn của em ghê gớm thật đấy.
- Được rồi, đừng ba hoa nữa. Có ăn nữa không? Không để em dọn đi đây.
- Để anh dọn. Anh dọn cho.
Sở Phàm nói xong thì nhanh chóng thu dọn mâm bát, rồi lại nói tiếp:
- Anh có phải là người theo chủ nghĩa nam giới đâu. Hơn nữa, vẫn nên để anh chăm sóc đại tiểu thư mới đúng. Làm sao lại để em đi chăm sóc anh thế được? Anh còn tiếc ngọc thương hương đây này.
Nghe xong lời nói của Sở Phàm, đại tiểu thư cười cười, thái độ hết sức dịu dàng. Người đàn ông này thường có những tình cảm dịu nhẹ làm cho lòng nàng thấy ấm áp và hạnh phúc.
Khi Sở Phàm thu dọn xong đồ ăn trên bàn rồi ra ngoài thì nhìn thấy đại tiểu thư đang ngồi ở sofa trong phòng khách, có vẻ như là không định đi về phòng nghỉ ngơi.
- Đại tiểu thư,đêm đã khuya rồi. Em không mệt sao?
- Bây giờ không mệt nữa rồi. Vừa rồi lúc chờ anh về thì có hơi mệt chút chút. Bây giờ thì giống như đã vượt qua được giai đoạn mệt mỏi rồi.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng cười đáp.
Sở Phàm ngồi ngay bên cạnh đại tiểu thư. Mùi hương thoang thoảng ngọt ngào của nàng vấn vít quanh người. Sở Phàm ôm nhẹ bờ vai đại tiểu thư, không kìm nổi, hỏi:
- Đại tiểu thư, đôi khi anh đi ra ngoài cả ngày không về, đôi khi thì đi ra ngoài tận khuya lắc khuya lơ mới về. Chẳng lẽ em không muốn hỏi xem rốt cuộc là anh đang làm gì sao?
Đại tiểu thư chậm rãi đáp lại:
- Nếu em đã yêu anh thì em tin tưởng anh. Em cũng tin là anh làm việc gì, nếu như anh muốn thì sẽ nói cho em biết dù em không hỏi. Nếu như anh không định nói thì cho dù em hỏi anh cũng sẽ không nói thật. Huống chi ai cũng có một mảnh trời riêng trong lòng không thể cho người khác biết. Kể cả bản thân em cũng không thể hoàn toàn thẳng thắn với anh được. Cho nên làm sao em lại đi đòi hỏi anh cái gì cũng phải báo cho em biết được? Còn một điều nữa là, đàn ông các anh khi có việc thì thường thích để trong lòng chứ không muốn cho bạn gái biết. Em cho rằng đó là vì đàn ông các anh không muốn để cho người phụ nữ của mình phải lo lắng theo. Nhưng mà các anh lại không biết rằng phụ nữ bọn em đôi khi không yếu ớt như các anh tưởng. Phụ nữ chúng em có thể rất khát khao muốn lắng nghe tâm sự của đàn ông các anh.
Sở Phàm nghe xong thì trong lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp, ôn nhu. Đại tiểu thư không chỉ xinh đẹp vô song mà còn là người thiện lương, hiểu biết, dịu dàng săn sóc. Người con gái như thế có phải lúc nào cũng gặp được đâu.
Là người đàn ông, nói có thể gặp gỡ được một người phụ nữ như vậy thì còn phải chờ xem anh có may mắn hay không. Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của người phụ nữ như vậy thì có thể nói là trời già đã ưu ái anh lắm lắm rồi.
- Đại tiểu thư, em thật tốt! Anh cảm thấy anh quá may mắn, không ngờ lại có thể có được em.
Sở Phàm ôm đại tiểu thư chặt hơn, nói tiếp:
- Đại tiểu thư, em biết không, tối hôm qua anh trở về là rất khuya. Em đang ở phòng khách chờ anh rồi. Lúc ấy, em hỏi anh có phải là đang có tâm sự gì không. Anh nói không có. Anh nói xong thì đã thấy hối hận ngay rồi. Bởi vì lúc đó, anh nhìn thấy nỗi thất vọng trong ánh mắt em. Khi em đi lên lầu, anh chỉ muốn kéo tay em lại để tâm sự với anh thôi. Nhưng anh không dám, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi lên lầu, trong lòng vô cùng hối hận.
- Thực ra là em cũng muốn biết tâm sự của anh. Em biết anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Rất nhiều việc anh muốn tự gánh vác một mình. Nhưng bây giờ nếu như chúng ta đã ở cùng một chỗ, em hy vọng là em có thể cùng anh chia sẻ một điều gì đó. Nếu không anh sẽ mệt mỏi lắm, mà em rồi cũng rất đau lòng.
Đại tiểu thư dịu dàng bảo.
Đột nhiên Sở Phàm đưa hai tay ôm lấy đại tiểu thư vào lòng, khẽ hôn lên hai má nàng, nói:
- Đại tiểu thư, ngày mai anh đưa em đi đến một nơi. Đến lúc đó, em sẽ hiểu ra rất nhiều việc, kể cả thân thế của anh. Đại tiểu thư, anh yêu em. Cho nên nỗi lòng anh cũng muốn để cho em biết, để cho em lắng nghe.
Đại tiểu thư nghe xong thì rất vui vẻ, ánh mắt như nồng nhiệt hơn, nội tâm cũng ấm áp. Nàng cũng ôm chặt lấy Sở Phàm. Nàng rất xúc động và sung sướng. Bởi vì Sở Phàm nguyện ý mở rộng lòng mình với nàng. Mà nàng thì rốt cuộc cũng có thể đi vào thế giới nội tâm của Sở Phàm rồi, cũng có thể thay hắn lo lắng hay sầu khổ, cùng chia sẻ với hắn hạnh phúc hay khoái hoạt được rồi.
Đối với một người con gái, nàng thích nhất là người đàn ông của mình tự thừa nhận nàng chính là một bộ phận của người đó, cũng rất thích nghe người đó thổ lộ, sẻ chia tâm sự.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu