Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 230: Nhục Như Con Chó (1)
hóm dịch: Võ Gia Trang Vương Mỹ Linh gần đây phát hiện thấy đứa con trai Trần Tuấn Sinh của mình cử chỉ có chút khác thường, so với trước đây thì hành vi có chút quái dị. Ban ngày ở nhà tinh thần thường xuyên hoảng hốt, dường như rất thẫn thờ. Hơn nữa sắc mặt mỗi ngày càng trở nên trắng nhợt, ăn uống giảm hẳn, bình thường có thể ăn hai chén cơm bây giờ một chén cơm chỉ ăn được nửa bát là buông đũa. Điều này làm cho Vương Mỹ Linh rất là lo lắng, nghi ngờ con trai mình đã sinh bệnh.
Bà đem chuyện này ra nói với chồng là Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh cũng chỉ cười nhạt, không để trong lòng, còn cho là bà quá nuông chiều con trai…
Con cái chính là máu thịt trong lòng mẹ. Nhìn thấy con trai mình gần đây có chút khác thường trong lòng Vương Mỹ Linh lo lắng vô cùng. Vài lần muốn đưa Trần Tuấn Sinh đến bệnh viện kiểm tra xem có đúng hay không đã sinh ra vấn đề lớn nào đó. Nhưng Trần Tuấn Sinh đều từ chối không đi, mỗi lần như vậy hắn đều nói là cơ thể mình không có chuyện gì cả.
Buổi chiều hôm nay chỉ có Vương Mỹ Linh và Trần Tuấn Sinh ở nhà ăn cơm. Trần Thiên Minh đêm nay có tiệc nên không thể về nhà ăn cơm chung. Trần Tuấn Sinh bên cạnh vẫn vậy, theo thường lệ một chén cơm cũng không ăn hết. Vương Mỹ Linh thấy thế không khỏi hỏi nguyên do:
- Tuấn nhi, con ăn cơm cũng không xong như vậy kìa. Chiều nay mẹ mua toàn những món bình thường mà con thích ăn nhất, chẳng lẽ con không có hứng thú ăn uống gì à?
- Con mấy ngày nay không muốn ăn bất cứ thứ gì cả.
Trần Tuấn Sinh quăng đũa, đi đến phòng khách ngồi.
- Tuấn nhi, Tuấn nhi…
Vương Mỹ Linh nhìn bóng lưng cô đơn của đứa con trai mà thở dài, trong lòng cảm thấy từng cơn đau xót. Thấy con mình như vậy bà cũng không còn lòng dạ nào mà ăn uống, đi đến phòng khách ngồi xuống bên cạnh Trần Tuấn Sinh, hỏi với giọng quan tâm:
- Tuấn nhi, gần đây có phải là con đã gặp chuyện gì buồn phiền không? Có chuyện gì con cứ nói chuyện cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con mà.
- Mẹ này, mẹ cứ làm phiền con mãi thế? Con đã nói con không sao. Thật là!
Trần Tuấn Sinh lộ vẻ bực mình nói.
- Tuấn nhi. Có phải vì gần đây ba đối xử với con nghiêm khắc một chút nên cảm thấy mất hứng phải không? Thật ra ba con là người bên ngoài thì nói chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ. Đối với con nghiêm khắc một chút cũng là muốn tốt cho con thôi mà.
Vương Mỹ Linh nói.
- Con biết. Con biết tâm ý vất vả của ba mẹ rồi. Thế mẹ đã nói xong hết chưa?
Trần Tuấn Sinh không nhịn được nói. Sau đó hắn nhìn thời gian, nói:
- Được rồi. Con muốn đi ra ngoài một chút. Đúng rồi, cho con ít tiền đi.
- Tuấn nhi, đêm nay con lại muốn đi ra ngoài sao? Sao gần đây mỗi đêm con đều đi ra ngoài vậy? Hơn nữa lần nào cũng lấy tiền. Rốt cuộc là con phải đi làm cái gì thế hả?
Vương Mỹ Linh lo lắng hỏi.
- Mẹ nói cái gì thế hả, đưa hay không đây? Không cho thì con đi luôn, không trở lại nữa.
Trần Tuấn Sinh nói xong liền đi ra ngoài.
- Con…Aizzzzz. Con chờ một chút.
Vương Mỹ Linh vừa nói vừa chạy vào phòng lấy vội hai ngàn đưa cho Trần Tuấn Sinh, rồi nói:
- Con ơi, con không nên đi quá muộn. Không thì ba con sẽ lại nổi giận đấy. Trở về sớm một chút, biết chưa?
Trần Tuấn Sinh lấy tiền sau đó không nói nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi ra.
Vương Mỹ Linh nhìn con trai của mình đi thẳng tuột xuống lầu sau đó bà mới đi về phòng. Nhìn nó gần đây có những biểu hiện khác thường cùng với thái độ lạnh lùng, Vương Mỹ Linh trên mắt lại không ghìm được giọt lệ. Bà không biết con trai gần đây bị làm sao, mỗi đêm đều phải đi ra ngoài. Hơn nữa đều chìa tay lấy tiền của bà. Đến nay là đã một tuần bà giấu Trần Thiên Minh, đưa tiền cho Trần Tuấn Sinh xấp xỉ một vạn. Bà không biết Trần Tuấn Sinh cầm số tiền đó đi làm gì.
Trần Tuấn Sinh cầm tiền sau đó trực tiếp chạy xe về quán bar Nhất Dạ Tình ở Đông Thành.
Lúc này hắn muốn đi tìm A Thiến. Hắn phát hiện ra là chính mình đã bị cô nàng mê hoặc. Một ngày không gặp cô thì hồn vía lên mây. Hơn nữa, khi tiếp xúc hắn còn bị một thứ đồ trên người cô hấp dẫn mê muội, đó chính là thuốc lá của A Thiến.
Hắn phát giác ra là khi hút điếu thuốc lá của A Thiến thì cả người có cảm giác đặc biệt thoải mái và kích thích, có cảm giác bay bổng. Mỗi khi điều đó xảy ra thì tất cả giác quan của hắn rơi vào bên trong một ảo mộng, bên trong đó hắn tưởng tượng bản thân mình đúng là vua, là chúa tể của cái vũ trụ này. Hắn không gì không làm được. Cái cảm giác này rất sảng khoái, rất kích thích….
Nhưng mà, một ngày không được hút một điếu thuốc lá của A Thiến hắn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ khó chịu, cả người lờ mờ, không có tinh thần,làm chuyện gì cũng không có hứng thú, đầu cảm thấy choáng váng và nặng nề. Nếu không có cái loại khói này hút vào thì toàn thân run rẩy, ra mồ hôi lạnh. Cái loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Sở dĩ hắn mỗi đêm đều phải đi tìm A Thiến. Thứ nhất là thể nghiệm cảm giác cực độ kích thích và tiêu hồn trên thân thể A Thiến. Thứ hai là có thể hút loại thuốc lá đó của cô ta.
Bất quá mấy ngày gần đây Từ Lãng giống như biến đi đâu mất. Đã không có Từ Lãng có nghĩa là không còn người cung cấp tiền cho Trần Tuấn Sinh tiêu xài nữa. Cho nên gần đây hắn đành phải tự mình bỏ tiền túi, ra vẻ không khỏe mạnh để giấu diếm ông bố rồi đòi tiền bà mẹ.
Trần Tuấn Sinh tuy là loại chơi bời nhưng cũng không phải là thằng ngu. Thấy đủ loại dấu hiệu và phản ứng xảy ra cho mình, hắn đã mơ hồ cảm thấy A Thiến lấy ra cho hắn điếu thuốc có tẩm thuốc lạ. Sau đó nội tâm hắn thống khổ và mâu thuẩn không thôi. Trong lòng một mực khuyên bảo chính mình không nên đi tìm A Thiến. Nhưng mà tâm lý của hắn cũng không nghe lý trí mách bảo, tất cả giác quan của hắn ở bên trong kêu gào muốn gặp cô ta. Càng nhiều đòi hỏi như thế này thì tinh thần, sinh lý, tâm lý sinh ra thứ cảm giác đặc biệt kích thích và hưng phấn. Khi đó hắn cảm thấy sinh lực và tinh lực của mình lại vô cùng vô tận, kích động tính dục hứng thú tăng vọt. Hắn đã mê muội và nghiện cái loại cảm giác này rồi.
Bất kể phía trước là vực thẳm hay thiên đường, Trần Tuấn Sinh cũng không thể chùn bước trước con đường trầm luân đi xuống. Bởi vì hắn bây giờ đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Hắn đã có “tâm nghiện” mất rồi. Trong người đã nghiện cảm giác đối với A Thiến, nghiện cái cảm giác kích thích và hưng phấn kia, đã hình thành một loại sinh lý ỷ lại.
Trần Tuấn Sinh sau khi đi tới quán bar Nhất Dạ Tình thì móc ra thẻ hội viên và đi vào. Hắn đi tới một cái ghế dài ở trong góc quán bar, vị trí này là hắn cùng A Thiến ước hẹn từ trước. Mỗi đêm đều gặp nhau ở nơi đây.
Nhưng mà, sau khi hắn đi đến đó lại phát hiện tình hình có chút khác thường. Trước kia đều là hắn đi đến quán bar trước để chờ A Thiến. Nhưng đêm nay khi hắn đi tới cái ghế này lại phát hiện A Thiến đang ngồi trên đó chờ hắn.
Nhìn thấy A Thiến đang phơi bày ra một nửa bộ ngực sữa trắng như tuyết thì trong lòng hắn đã rục rịch nổi lên ham muốn. Nhưng mà không có loại cảm giác tính dục hưng phấn mạnh mẽ như trước. Hắn hiểu rõ lúc này hắn chỉ cần một điếu thuốc, hỉ cần rút trên người A Thiến ra một điếu thuốc, tinh thần của hắn trong nháy mắt sẽ tăng gấp trăm lần, tràn đầy sức sống, cảm giác hưng phấn tình dục cũng sẽ dâng tràn ngay.
- A Thiến, hôm nay sao em lại đến sớm thế?
Trần Tuấn Sinh ngồi xuống sau đó đưa tay ôm vòng qua vòng eo của A Thiến, cười hỏi.
Ngoài dự liệu của hắn, lần này A Thiến không có ôm lấy hắn, mà lại còn dịch chuyển mông một cái tránh được bàn tay của hắn, đồng thời rút ra một điếu thuốc cầm phất phơ, giọng lạnh lùng nói:
- Bởi vì màn trình diễn đã xong, nhanh chóng ngả bài thôi.
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì mặt ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- A Thiến, em nói lời này là có ý gì?
Hắn nhìn A Thiến hút thuốc mà cơn nghiện nổi lên mãnh liệt. Vội vàng năn nỉ nói:
- A Thiến, có thể cho anh một hơi không?
A Thiến liếc nhìn Trần Tuấn Sinh, ánh mắt như vậy giống như là đang nhìn môt con chó vậy. Cô ta lấy ra một điếu ném cho Trần Tuấn Sinh. Hắn tiếp lấy sau đó vội vàng châm lửa, rít mạnh một hơi, sau đó lẳng lặng chờ đợi trạng thái tâm lý và sinh lý phấn khích cực độ. Nhưng mà không có. Hắn thấy thế bèn rít mạnh thêm vài hơi nữa. Cái loại cảm giác kích động và phấn khởi đó vẫn không đến. Ngay lập tức hắn không khỏi nghi nghờ nhìn về phía A Thiến.
A Thiến khinh miệt nhìn Trần Tuấn Sinh một cái. Lạnh lùng nói:
- Trần công tử. Thuốc lá không thỏa mãn được anh đâu. Cái anh đang cần bây giờ chính là một chút Băng.
- Em, em nói cái gì? Không có khả năng. Trước đây khi anh hút thuốc của em cảm thấy rất là phấn khích. Đêm nay em đưa thuốc cho anh không giống so với trước đây.
Trần Tuấn Sinh hút điếu thuốc này căn bản không làm thỏa mãn cơn nghiện của mình, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc choáng váng, toàn thân khó chịu.
- Trần công tử. Chẳng lẽ anh còn không hiểu sao? Anh trước kia có những cảm giác hưng phấn kích động cũng không phải bởi vì anh hút thuốc, mà là quán bar mỗi đêm đều mang đến cho anh một ly rượu whisky.
A Thiến lạnh lùng cười nói. Khói thuốc tỏa ra làm cô ta trông giống như bạch cốt tinh.
Sau khi nghe A Thiến nói xong Trần Tuấn Sinh mới đột nhiên phát hiện ra đêm nay nhân viên phục vụ của quán bar không mang rượu đến cho hắn. Ngày trước mỗi lần vào đây hắn đều được miễn phí cung cấp một ly whisky lớn. Mà mỗi lần như vậy hắn đều uống hết ly đó luôn. Nhưng kỳ quái chính là đêm nay lại không có.
- Anh có phải rất kỳ quái là tại sao đêm nay quán bar chưa mang rượu whisky đến cho anh có phải không?
A Thiến giểu cợt hỏi.
A Thiến tiếp tục thản nhiên nói:
- Anh cũng biết, một ly whisky như vậy thật ra giá trị hơn một ngàn đồng a. Vốn dĩ anh Từ cho anh cái thẻ hội viên quán bar này là đáng giá một vạn đồng. Nhưng bây giờ một vạn đồng đó đã tiêu phí hết rồi, đương nhiên quán bar sẽ không đưa whisky miễn phí tới cho anh nữa.
- Hừ! Một ngàn đồng cũng có thể mua được hai chai whisky. Thế mà ở đây một ly whisky đã một ngàn đồng? Ông chủ nơi này cũng quá đáng thật.
Trần Tuấn Sinh tức giận nói.
- Aizzzzz. Anh vẫn còn nghe không hiểu lời nói của tôi rồi. Anh bình thường sau khi uống whisky có thấy cảm giác hưng phấn kích thích, thể lực dồi dào, tính dục dâng cao không? Không có sao? Vậy vì sao uống một ly whisky đó sẽ có cảm giác như vậy chứ?
A Thiến vân vê mái tóc buông xỏa, thản nhiên nói.
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì ngẩn ra. Ở bên trong đầu đột nhiên “ông” lên một cái. Hắn hồi lâu mới ngập ngừng nói:
- Em, ý em nói là bên trong rượu còn có cái gì đó?
- Ui. Đã bắt đầu trở nên thông minh rồi đấy. Thật là khó khăn nhỉ.
A Thiến thản nhiên nói.
Khuôn mặt Trần Tuấn Sinh thoắt cái biến thành không còn chút máu. Hai mắt của hắn nhìn A Thiến, kích động nói:
- Cô, cô bỏ cái gì vào bên trong rượu, bỏ cái gì?
- Trần công tử, không nên kích động. Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy đưa rượu có bỏ Băng vào cho anh đâu.
A Thiến cười quyến rũ nói.
- Băng ư?
Trần Tuấn Sinh kinh ngạc nghĩ. Sau đó, trong đầu hắn dần hiện ra một cụm từ “methamphetamine hydrochloride” (Băng Độc). Hắn giống như là hồn bay phách lạc lẩm bẩm nói:
- Băng. Băng Độc ư? Các người đã cho tôi uống Băng Độc?
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu