A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168: Sự Tín Nhiệm Của Đại Tiểu Thư.
ãi biển Ngân Sắc
Giờ phút này Sở Phàm đã đưa đại tiểu thư tới bãi biển Ngân Sắc trên đường Tân Hải.
Bờ cát trên bãi biển Ngân Sắc rất sạch sẽ, thả mắt sẽ thấy một mảnh toàn màu trắng bạc. Ở đây nước biển xanh lam trong suốt, bởi vậy vào mùa hè rất nhiều người đánh xe ô tô chở vợ con, bạn gái đến du ngoạn tại bãi biển Ngân Sắc này. Nhìn nước thủy triều lên xuống, gió biển thổi mát lạnh, các cô bé, cậu bé dễ thương nghịch cát trong tay, thả hồn dạo chơi trên bờ cát chính là một cách để thả lỏng thư giãn.
Sở Phàm dừng xe lại, đại tiểu thư dường như không thể chờ đợi nổi nữa, dùng hai tay mở cửa xe chạy nhanh về phía bãi biển, giống như một linh hồn đang bị giam lỏng bỗng nhiên được thả tự do. Mái tóc dài mềm mại tung bay trong gió.
…. Đây hình như không giống như tâm tính thường ngày của Đại tiểu thư?
Sở Phàm cười cười, đóng cửa xe, cầm camera đi theo sau.
Trên bờ cát màu bạc, đại tiểu thư đã cởi đôi giày cao gót bỏ sang một bên, cô nhẹ nhàng xắn ống quần lộ ra bắp chân trắng nõn, đôi bàn chân tinh xảo lưu lại trên cát những vết chân xinh đẹp đáng yêu. Đại tiểu thư nhón chân đứng trên bờ cát nơi sóng biển vừa rút xuống, ngay sau đó đợt sóng biển kế tiếp lại kéo đến, nước biển mát rượi phủ đầy hai bàn chân cô. Cô lúc này như một đứa trẻ nhỏ, hai tay khua khoắng tung tẩy, miệng cao hứng hò hét, vẻ mặt phấn chấn tung tăng nhảy múa mãi.
Dĩ nhiên những khoảnh khắc này đều được Sở Phàm dùng camera ghi hình lại.
Sóng biển lui bước về phía sau, trên bãi cát sũng nước, đại tiểu thư dùng dấu chân của mình vẽ một vòng tròn chỉ có điều đợt sóng kế tiếp lại lần nữa cuốn tới làm cho bề mặt bãi cát lại trở lại phẳng lì bóng loáng. Các dấu chân lưu lại của đại tiểu thư đã bị nước biển phủ ngập.
Sở Phàm đi tới nói:
- Đại tiểu thư, tranh thủ lúc sóng biển còn chưa dâng lên, cô hãy viết tên của mình trên cát đi để tôi chụp cho cô kiểu ảnh.
- Đồng ý!
Đại tiểu thư cười sung sướng. Nàng ngồi xuống dùng ngón trỏ viết trên bờ cát chữ “Kỷ”. Đúng lúc vừa định viết chữ “Tiêm” thì không ngờ sóng biển ùa tới mạnh mẽ. Sóng biển mãnh liệt đánh vào chân cô tạo thành các viên ngọc bằng nước bắn lên mặt. Đại tiểu thư kêu lên một tiếng, vội vàng đứng lên, lấy tay lau bọt nước trên mặt mình.
Sở Phàm bật cười vui vẻ. Hắn nói:
- Đại tiểu thư, cô viết ngay trên bờ cát hai chữ Tiêm Tiêm. Nhanh lên. Nước biển sắp kéo lên rồi đó!
Đại tiểu thư nghe vậy vội vàng ngồi xổm xuống. Bàn tay nhanh chóng viết hai chữ “Tiêm Tiêm” trên bờ cát. Sau đó thể hiện khuôn mặt tươi cười, hai tay hình thành tư thế vung ra. Sở Phàm nhanh chóng ấn máy. Kiểu chụp này đại tiểu thư khuôn mặt mỹ lệ rạng rỡ tươi cười.
Sở Phàm nhìn đại tiểu thư cười rạng rỡ thoải mái trên màn hình, trong tận đáy lòng hắn cũng muốn cười rộ lên theo. Lúc này đại tiểu thư không hề có chút sầu tư nào cả. Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập niềm vui, giống như một đứa trẻ ngây thơ thoải mái chơi đùa nghịch ngợm vậy.
Sở Phàm biết trước đây đại tiểu thư bị áp lực nhiều lắm. Vấn đề tiêu thụ của Trung tâm Thương mại Lam Cảnh trở thành một khối tâm bệnh trong lòng nàng, làm cho nàng không có chút thời gian nào thả lỏng tinh thần, lại càng không có tiếng cười nào từ tận đáy lòng cả. Cho tới bây giờ khi Sở Phàm tham gia vào công việc tiêu thụ khu thương mại Lam Cảnh thì gương mặt tươi cười của đại tiểu thư mới trở lại nhiều hơn.
Lúc này đây, tâm lý đại tiểu thư giống như là không có chút nào gánh nặng, thoải mái vui đùa. Giống như là muốn quẳng hết đi tất cả các lắng đọng buồn khổ trước đây .
Nhưng khu thương mại Lam Cảnh cũng chưa thật sự bắt đầu bán ra bên ngoài, sao mà đại tiểu thư lại không lo lắng nữa nhỉ?
Đây là bởi vì đại tiểu thư tín nhiệm Sở Phàm. Nàng tin tưởng rằng Sở Phàm nhất định có thể hoàn thành công việc tiêu thụ khu thương mại Lam Cảnh một cách xuất sắc. Vì thế mấy ngày nay tâm trạng lo âu trước kia đã dần trở nên cởi mở, mà tại giờ phút này khi đi tới bãi biển Ngân Sắc thì đại tiểu thư đã hoàn toàn buông ra, thả lỏng toàn bộ tâm tình. Tâm tình của nàng bỗng chốc mở rộng giống như biển cả tươi sáng kia.
Sở Phàm cũng biết trước đây bởi công việc của khu thương mại Lam Cảnh cho nên đại tiểu thư mới quá mức áp lực và lo nghĩ như thế. Nay có cơ hội để đại tiểu thư thả lỏng tâm tình, trong lòng Sở Phàm cũng trở nên rất cao hứng. Hắn quyết tâm, nhất định phải để nụ cười của đại tiểu thư xuất hiện nhiều hơn bởi khi nụ cười xuất phát từ tâm hồn của đại tiểu thư thì nó thật là đẹp, thế giới này cũng theo đó mà trở nên xinh đẹp hơn.
Sở Phàm nhìn thấy từng đợt sóng đánh nhẹ vào hai chân của đại tiểu thư, hắn nói:
- Đại tiểu thư, ở đây sóng biển dâng lên không vượt quá được bàn chân. Cô nên đi xuống một ít nữa, lúc đó cô sẽ cảm nhận được xung lực của sóng biển.
- Tôi biết rồi. Nhưng như thế thì ướt hết ống quần mất.
Đại tiểu thư nói.
- Cô xắn ống quần lên cao chút nữa thì sẽ không sao đâu.
Sở Phàm nói.
- Hai tay tôi ướt hết rồi!
Đại tiểu thư giơ giơ hai tay dính đầy cát của chính mình lên, nói.
- Để tôi giúp cô xắn bớt ống quần lên vậy!
Sở Phàm nói xong liền quàng cameras vào cổ, ngồi xổm xuống xắn ống quần trên chân đại tiểu thư lên. Mỗi khi tay hắn vô ý chạm nhẹ vào bắp chân bóng mượt của nàng thì trong lòng chợt xuất hiện các cảm giác khác thường. Da thịt trên chân đại tiểu thư trắng mịn mềm mại. Hắn bỗng phát giác ra nhìn hai chân của đại tiểu thư cũng là một kiểu hưởng thụ về mặt thị giác.
Sở Phàm xắn ống quần trên chân đại tiểu thư xong rồi đứng dậy. Lúc này hắn mới nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp như ngọc kia hơi hồng lên. Ánh mắt như làn thu thủy, sóng mắt đu đưa dường như đã tự nói lên hàng ngàn hàng vạn lời kỳ diệu.
- Cảm ơn!
Đại tiểu thư mỉm cười lộ ra hàm răng đều đặn. Nụ cười sáng lạng của nàng khiến cho bất kỳ ai cũng sẽ bị cuốn hút, cũng sẽ không kìm nổi mà cười rộ lên.
- Đi, tôi với cô đi xuống thêm nào.
Sở Phàm nói xong kéo cánh tay đại tiểu thư tiến sâu hơn xuống bờ cát, đi thêm khoảng ba mét nữa thì dừng lại.
Tiếp theo một cơn sóng mãnh liệt từ xa kéo đến. “Ầm” một tiếng sóng đổ, gợn nước nổi lên tứ phía, mãnh liệt đẩy sóng ngập qua đầu gối đại tiểu thư. Đại tiểu thư không kìm nổi hét lên một tiếng. Dưới sức xô đẩy mãnh liệt của cơn sóng, thân thể đại tiểu thư bị lay động mạnh, hai tay giơ chơi vơi giữa không trung, lui lại phía sau mấy bước. Thân hình đại tiểu thư còn chưa đứng vững lại một cơn sóng tiếp theo ập đến. Đại tiểu thư sợ hãi kêu lên, thân hình không kìm nổi gắt gao ôm lấy lưng áo Sở Phàm. Sở Phàm cười đỡ ngang người đại tiểu thư, trong lúc nhất thời thân thể hai người áp sát nhau, hương vị đặc biệt trên người đại tiểu thư khuyếch tán đến mũi hắn.
Sóng biển lui xuống, đại tiểu thư giẫm chân chạy lên bãi đất phía trên. Thời điểm này đại tiểu thư phát giác quần của mình đã bị nước biển ướt nhẹp đến phân nửa. Nàng nhăn cái miệng nhỏ nhắn, thất thanh nói:
- Tiểu Sở, anh xem này. Đều là do anh hại hết. Tôi phải làm ướt lại anh mới được, cho anh về nhà ướt nhẹp luôn.
- Này, anh đứng lại, đừng chạy, đừng chạy.
Đại tiểu thư vừa nói vừa đuổi theo Sở Phàm.
Sở Phàm có khi cố ý thả chậm bước chân, đợi cho đại tiểu thư đuổi tới nơi, đến lúc sắp bắt được rồi hắn mới đột nhiên tăng tốc vượt qua đại tiểu thư. Đại tiểu thư tức giận, oán trách hắn. Sở Phàm cười ha hả, tiếng cười không ngớt.
Toàn bộ bãi biển Ngân Sắc như chỉ vang vọng tiếng cười thoải mái của đại tiểu thư và Sở Phàm.
Cuối cùng đại tiểu thư mệt quá dừng lại, thở dốc, khuôn mặt ngọc đỏ bừng. Sở Phàm cũng thở phì phò, cầu xin tha thứ:
- Đại tiểu thư, tôi không chạy được nữa, cô bỏ qua cho tôi nhé!
- Ha ha, được rồi, vui vẻ thật đấy, đã lâu rồi không được chạy xa và lâu đến như vậy!
Đại tiểu thư cười nói.
- Đôi khi không cần để ý đến ánh mắt của thế gian. Lúc nào tâm tình đang mất hứng thì giải phóng được một chút cũng là tốt. Nếu không cô cũng sẽ bị áp lực lâu dài đè nén đến chết mất..
Sở Phàm thâm ý sâu sắc nói.
- Uhm, thời gian trước đây tâm tình của tôi bị chịu nhiều áp lực. Khu thương mại Lam Cảnh không bán được khiến tôi cảm thấy trong lòng luôn buồn bực. May mắn có anh tham gia hỗ trợ, nếu không tôi còn thật không biết phải làm gì bây giờ.
Đại tiểu thư chân thành nói.
- Đại tiểu thư, chỉ cần cô luôn luôn vui vẻ thì cái gì tôi cũng có thể làm được hết.
Sở Phàm nói.
- Không hiểu sao tôi luôn luôn cảm giác rằng tôi tin tưởng anh thực sự, tin tưởng anh rất nhiều. Chính vì vậy tôi mới yên tâm giao việc tiêu thụ khu thương mại Lam Cảnh cho anh toàn quyền phụ trách.
Đại tiểu thư nói.
- Tôi biết và đó là lí do tôi luôn luôn cố gắng, cố gắng không phụ sự tín nhiệm của đại tiểu thư đối với tôi.
Sở Phàm nói.
- Anh cũng không nên tự gây áp lực nhiều cho chính mình. Anh đã cố gắng hết sức là được rồi. Tôi có thể biết điều đó mà..
Đại tiểu thư nói.
- Đại tiểu thư, mục tiêu của tôi đối với chính mình cũng không phải là thấp đâu. Tôi nhất định phải giải quyết hết đống nhà ế của khu thương mại Lam cảnh. Tôi đã nói qua, tôi phải làm như vậy là vì đại tiểu thư. Đại tiểu thư không phải là thích người đàn ông có năng lực sao?
Sở Phàm ẩn hai ý nghĩa trong lời nói.
Đại tiểu thư nghe vậy cười cười, trên mặt mang theo một thần sắc nũng nịu. Nàng cười nói:
- Đúng vậy, nhưng không phải là cứ người đàn ông nào có năng lực là tôi đều thích hết đâu.
Lời này của đại tiểu thư lại khiến Sở Phàm ngẩn ra, đồng thời cũng lộ cho Sở Phàm một tin rằng “Kỷ Tiêm Tiêm tôi chọn bạn trai thì điều kiện hàng đầu phải là người có năng lực. Nhưng có năng lực rồi chưa đủ, phải xem Kỷ Tiêm Tiêm tôi có thích không đã!”
Sở Phàm tự nhiên là nghe ra được ẩn ý của đại tiểu thư. Hắn hơi cười cười, không nói thêm gì nữa. Có rất nhiều việc này nọ không phải là chỉ dựa vào lời nói mà thành chuyện được, mà phải dựa vào hành động của chính mình để chiến thắng.
- Đại tiểu thư, để tôi chụp ảnh cho cô đi. Tôi phát hiện ra là cô rất ăn ảnh nhé. Có lẽ cái này là hiệu ứng của người đẹp đây.
Sở Phàm cười nói.
- Anh đừng tâng bốc tôi như vậy. Tôi cảm thấy ngồi như thế này thưởng thức gió biển mát lạnh là đã tốt lắm rồi. Ngồi rồi không muốn đứng lên nữa.
Đại tiểu thư mở hai bàn tay, duỗi người nói.
- Đúng vậy, ngồi xem thủy triều lên, cũng là một loại nhân sinh.
Sở Phàm nói.
- Vậy bây giờ anh và tôi cùng đi xem một loại nhân sinh khác nữa đi.
Đại tiểu thư nói xong đứng dậy.
- Ai sinh cơ?
Sở Phàm hỏi.
- Đi tới xem thủy triều lên xuống!
Đại tiểu thư thản nhiên cười, kéo Sở Phàm đứng lên bước chậm trên bờ cát để lại chuỗi dài dấu chân phía sau.
Sở Phàm rất là vui vẻ. Có thể cùng người con gái mà mình yêu mến tha bộ chậm rãi trên bờ cát đón gió biển như thế này đã là một giấc mộng quá xa vời rồi.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu