A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 412
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3177 / 35
Cập nhật: 2015-03-02 14:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 98: Đóng Giả Mà Như Thật!.
ười ngón tay của Sở Phàm và đại tiểu thư đan vào nhau làm cho người ta cảm thấy tình yêu của bọn họ đang nồng đậm. Hơn nữa thấy hai người nắm lấy tay nhau nhanh như thế thì có thể thấy được là thân mật đến mức nào.
Tần Khải nhìn thấy thế thì mặt sầm xuống. Gã đột nhiên xông lên nói với đại tiểu thư:
- Tiêm Tiêm, em, em đang làm gì vậy? Anh không tin hắn là bạn trai của em, anh không tin!
- Đây là việc riêng của tôi, tôi cũng không cần anh tin.
Đại Tiểu thư nói.
- Cậu Sở, là cậu à. Ha hả, không biết cậu Sở còn nhớ tôi hay không?
Lý Địch đột nhiên đi lên, tao nhã cười nói.
- Ồ, đây không phải ông chủ Lý sao? Ông sao cũng ở đây thế này?
Nhị tiểu thư nhìn thấy Lý Địch thì trong lòng hơi kinh ngạc, không kìm nổi hỏi.
- Chào nhị tiểu thư, chính là tôi. Tôi vốn định đêm nay mời Kỷ tiểu thư ăn một bữa cơm, còn chờ xem Kỷ tiểu thư có thể đáp ứng hay không đây.
Lý Địch nói.
Sở Phàm lúc này cũng cười nói:
- Ông chủ Lý, ông nói như vậy là khó xử cho đại tiểu thư rồi. Bởi vì tối nay tôi có hẹn với đại tiểu thư cùng ăn cơm. Cô ấy còn nói khi về sẽ làm món cá chua ngọt cho tôi ăn. Nếu cô ấy đồng ý đi ăn với ông thì chẳng phải là làm trái với ước định ban đầu sao? Đại tiểu thư là người nói ra là giữ lời. Ông chủ Lý, lời mời này của ông sẽ làm cho đại tiểu thư rơi vào cảnh thất hứa đấy.
Đại tiểu thư thấy Sở Phàm nói như vậy thì trong lòng không kìm nổi phải cười trộm. Nàng nghĩ thầm “Tiểu Sở đã trở nên biết ăn nói từ lúc nào vậy?”
Lý Địch nghe xong thì thần sắc cũng sửng sốt. Gã cũng là người từng trải nên khôi phục thần sắc trấn định rất nhanh. Gã lạnh nhạt nói:
- Kỷ tiểu thư, cậu Sở đây thật sự là bạn trai của cô sao? Theo tôi được biết cậu ấy là vệ sĩ được thuê của nhị tiểu thư phải không? Sao đột nhiên lại biến thành bạn trai của Kỷ tiểu thư thế?
Lợi hại, Lý Địch nói ra lời này sắc bén như dao, làm cho Sở Phàm cũng phải sửng sốt.
Sở Phàm trong lòng hơi ngẩn ra. Thân phận của hắn chính là vệ sĩ của nhị tiểu thư, cho nên Lý Địch nói như vậy thì hắn còn chưa biết nên phản bác ra sao.
Tần Khải lúc này cũng hừ lạnh nói:
- Hoá ra mày chỉ là một vệ sĩ. Tao đang tự hỏi tại sao mày lại xuất hiện ở biệt thự Lam Hải chứ.
Thần sắc của đại tiểu thư lại rất trấn định. Giọng nói của nàng bình tĩnh không chút sợ hãi nói:
- Đúng vậy, Tiểu Sở thật ra là vệ sĩ của tôi và Tiểu Vân. Nhưng thân phận đầu tiên của anh ấy là bạn trai của tôi, tiếp theo mới là vệ sĩ. Anh ấy nếu là bạn trai của tôi thì phải có nghĩa vụ bảo vệ tôi, cũng phải có trách nhiệm bảo vệ nhị tiểu thư, như vậy cũng giống như một vệ sĩ. Việc này có gì mà không được?
Nhị tiểu thư ở bên nghe xong cũng hồ đồ luôn. Nàng không hiểu sao chị mình lúc này lại khăng khăng khẳng định Sở Phàm chính là bạn trai của chị như thế? Thật sự đơn giản chỉ là diễn trò hay sao? Nhưng nàng nhớ rõ lúc trước chị mình cùng Tần Khải có một thời gian qua lại thường xuyên. Nhưng sao bây giờ chị đối với Tần Khải lại có thái độ hờ hững như vậy nhỉ?
Tần Khải nghe đại tiểu thư nói như vậy thì trong lòng quặn đau. Gã hạ giọng nói:
- Tiêm Tiêm, nó chỉ là một thằng vệ sĩ mà thôi. Tiêm Tiêm, chẳng lẽ em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?
- Tần Khải, tôi lặp lại một lần nữa. Anh không có làm sai cái gì cả. Mà cho dù là có thì tôi cũng không có tư cách tha thứ cho anh. Quan hệ cá nhân thì chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Nếu anh vẫn cứ giằng co như vậy thì tôi sẽ rất mất hứng.
Đại tiểu thư lạnh lùng nói.
Lý Địch nhìn Sở Phàm, mỉm cười, nói:
- Kỷ tiểu thư, cô nói cậu Sở là bạn trai của cô, nhưng cậu ấy chưa chắc coi cô là bạn gái của mình được đâu. Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu Sở đây là một người rất có đạo đức nghề nghiệp. Nếu đã làm vệ sĩ của cô và nhị tiểu thư thì tôi nghĩ cậu Sở sẽ phân rõ giới tuyến của cậu ấy với các cô. Cho nên cậu Sở sao lại cùng cố chủ của mình phát sinh quan hệ luyến ái được? Đúng không, cậu Sở?
Mỗi một câu của Lý Địch đều sắc như dao, đâm thẳng vào nơi yếu hại, thật là một nhân vật không thể xem thường!
Sở Phàm nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ “Lý Địch, tao cùng đại tiểu thư đang diễn trò cơ mà. Tao chắc chắn là luôn luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Nhưng trong một thời điểm nào đó tao cũng có thể phối hợp diễn trò. Hơn nữa khi diễn trò còn có thể từ giả biến thành thật nữa.”
Sở Phàm nghĩ xong đột nhiên quay người qua đại tiểu thư, tay trái choàng ôm lưng của đại tiểu thư, tay phải đưa lên trán nàng vuốt mái tóc sang bên tai, miệng dịu dàng nói:
- Làm cả một ngày rồi rất mệt mỏi phải không? Về nhà rồi anh sẽ mát xa cho em, được không?
Đại tiểu thư thấy Sở Phàm bất thình lình hành động như vậy thì trong lòng bỗng chấn động. Nàng cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt tiếp xúc gần gũi như thế với nam giới, bởi vậy nên trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân có vẻ bối rối không biết phải làm sao. Lúc này Sở Phàm đang nhìn nàng, ánh mắt không ngừng ám chỉ.
Đại tiểu thư cũng thông minh nên nhanh chóng hiểu được ý tứ của Sở Phàm, vì thế cũng dịu dàng nói:
- Vâng, cũng hơi mệt chút. Nhưng mà lúc làm việc nhớ tới anh thì em cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Nói xong những lời này thì trên mặt nàng hơi ửng đỏ. Lập tức nắng chiều phía chân trời dường như kém tươi, vẻ đẹp thẹn thùng động lòng người của nàng thật sự là vượt trội.
- Lúc làm việc đừng có quá sức. Cái gì anh có thể chia sẻ được thì để anh đến giúp em. Em mệt mỏi thì anh sẽ đau lòng, biết không?
Sở Phàm nhìn Đại tiểu thư, giọng nói như phát ra từ trong tâm hồn. Giọng nói này đã siêu việt vượt qua cả phạm trù diễn trò rồi. Những lời này hoàn toàn đều là Sở Phàm thật tình nói ra. Tên này chắc không phải là nhập vai quá mà diễn giả biến thành thật luôn đấy chứ?
Đại tiểu thư "Vâng!" một tiếng, gật gật đầu, khóe miệng nở một một nụ cười hạnh phúc.
Nhị tiểu thư ở bên nhìn, trong lòng muốn phá lên cười to một trận nhưng không thể không chịu đựng. Cuối cùng nàng không kìm nổi, nở nụ cười nhẹ, nói:
- Này chị, chị với Tiểu... à, Sở đại ca muốn thân mật thì cũng phải đợi lúc về nhà vào phòng của hai người mà thân mật có được không? Cũng không thèm bận tâm tới người khác cảm thấy thế nào nữa cả.
Nhị tiểu thư cũng là một mỹ nữ thông minh, nàng thêm mắm thêm muối như vậy thì lại tô vẽ đậm thêm quan hệ của đại tiểu thư và Sở Phàm. Tần Khải nghe được Nhị Tiểu thư nói câu "đợi lúc về nhà trốn vào phòng của hai người mà thân mật" thì trong lòng bỗng phát điên luôn. Gã vừa tự nhủ rằng chuyện này không phải thật sự, cũng không phải là sự thật được. Nhị tiểu thư đang nói bậy. Nhưng trong lòng gã lại có một thanh âm khác nói cái này là thật sự, đại tiểu thư và Sở Phàm đã thân mật đến nỗi cùng chung một phòng.
Tần Khải đột nhiên nhớ tới sáng hôm nay Sở Phàm từng hỏi mình có biết Kỷ Tiêm Tiêm bình thường thích mặc loại áo ngủ gì, thích mặc loại nội y gì, vân vân. Nghe giọng điệu của Sở Phàm thì dường như hắn đã biết đáp án, mà mấy thứ này vốn là chuyện tư mật của Kỷ Tiêm Tiêm, hắn sao lại biết được? Đáp án chỉ có một chính là Sở Phàm thật sự ở trong phòng của Kỷ Tiêm Tiêm, cho nên mới biết việc này. Nghĩ vậy trước mắt gã tối sầm, suýt nữa ngã sấp xuống.
Nghe nhị tiểu thư nói như vậy thì Sở Phàm cũng ra vẻ mới vừa phục hồi tinh thần lại, hắn " À" một tiếng, nói:
- Quên mất, Tần tiên sinh, ông chủ Lý còn đang ở đây. Thật vô ý quá. Tôi cứ nhìn thấy đại tiểu thư thì cái gì cũng quên, trong mắt chỉ có nàng cho nên vừa rồi thất lễ rồi mong mọi người thứ lỗi, thứ lỗi.
Tần Khải lúc này đã mất hết can đảm, hắn buông tiếng thở dài, nói:
- Tiêm Tiêm, anh về trước.
Nói xong thì một mình tiến về xe.
- Tần tiên sinh, không tiễn, đi đường bình an!
Sở Phàm nói xong thì chuyển qua Lý Địch, nói:
- Ông chủ Lý không về à? Xin thứ lỗi cho đại tiểu thư, tối nay nàng không thể cùng ông ăn cơm được. Nếu nói ông chủ Lý vì sắc đẹp của đại tiểu thư mới mời nàng một bữa tối thì không cần đâu. Bởi vì một người đàn ông nhã nhặn từng trải giống ông chủ Lý thế này thì các mỹ nữ quanh quẩn bên người có lẽ không ít hơn mười người đâu nhỉ? Còn nếu ông chủ Lý muốn làm bạn với đại tiểu thư nên mới mời nàng ăn bữa cơm thì lại càng không cần. Đại tiểu thư cũng chỉ mới gặp ông có một lần buổi tối hôm qua thì chỉ có thể xem như biết mặt thôi. Còn chưa đến mức phải cùng ăn cơm chung. Ông chủ Lý thấy thế nào?
"Khụ khụ" Lý Địch ho khan hai tiếng, nói:
- Cậu Sở thật sự là biết nói chuyện. Nếu Kỷ tiểu thư không rảnh thì tôi cũng không làm cô khó xử nữa. Tôi cũng đi trước đây. Kỷ tiểu thư, nhị tiểu thư các cô nếu rảnh thì cứ đến khu giải trí Hào Thành thư giãn nhé. Tôi sẽ miễn phí toàn bộ cho các cô.
Tần Khải cùng Lý Địch hai người đi rồi, Sở Phàm vội vàng buông tay khỏi lưng của đại tiểu thư, vội nói:
- Đại tiểu thư, thực xin lỗi, hành động vừa rồi hơi quá đáng.
Trên mặt Đại tiểu thư vẫn đỏ ửng như cũ. Khuôn mặt tuyệt mỹ, nhìn qua xinh đẹp động lòng người, đôi môi anh đào của nàng hé mở nói:
- Không có gì, lôi anh ra làm bạn trai, thật sự là làm khó cho anh rồi.
- Đại tiểu thư đừng nói thế. Đóng giả làm bạn trai của cô tôi không bị thiệt thòi gì cả. Tôi chỉ ngại làm đại tiểu thư khó xử thôi.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Ngốc Ngốc, nhìn không ra a. Anh vừa rồi diễn xuất cứ như thật. Ai không biết rõ chân tướng chắc sẽ nghĩ anh với chị là một đôi rồi. Đặc biệt là cái câu 'trong mắt chỉ có một mình cô, nghe xong lại gợi ra vẻ thâm tình. Ôi cũng không dám nghĩ tiếp nữa, nổi hết da gà rồi đây này.
Nhị tiểu thư cười nói.
Những lời này làm mặt ngọc của Đại tiểu thư càng thêm ửng đỏ, nàng lên giọng nói:
- Tiểu Vân, em còn dám trêu chị nữa hả, xem ra lâu nay chị chưa dạy dỗ em rồi.
- Chị tha cho em đi. Em toàn nói sự thật thôi mà.
Nhị tiểu thư lớn tiếng kêu oan.
- Hừ, không thèm nghe em nói nữa. Chúng ta về nhà thôi.
Đại Tiểu thư nói.
Vì thế Sở Phàm lái xe chở đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư chạy về biệt thự Lam Hải.
Ngồi ở trong xe thì đại tiểu thư mặt ngoài bình tĩnh như nước nhưng trong lòng cảm xúc lại phập phồng. Hành động tràn ngập nhu tình của Sở Phàm vừa rồi lúc xoay người ôm nàng vẫn quanh quẩn ở trong lòng nàng. Cho tới bây giờ tim nàng vẫn là đang đập "thình thịch". Dù sao cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với nam giới như vậy. Hơn nữa khi Sở Phàm nói những lời đó thì trong đầu nàng lại cảm thấy Sở Phàm khi đó mỗi một câu đều là phát ra từ nội tâm, cũng không phải là cố ý nói ra để biểu diễn cho Tần Khải và Lý Địch xem.
Nghĩ vậy thì đại tiểu thư vui vẻ cười. Lời nói của Sở Phàm chân thành mà lại dịu dàng giống như một cơn gió xuân tiến vào trong lòng nàng.
Cận Chiến Bảo Tiêu Cận Chiến Bảo Tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn Cận Chiến Bảo Tiêu