It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 5 - Diệp Sương Phi – Rơi Xuống
hững tiếng cười truyền đến bên tai càng lúc càng lớn, số người vây xung quanh hình như đang tăng dần lên, tôi để ý có rất nhiều gương mặt dường như có chút quen quen, phần nhiều là nữ sinh, tất cả đều dùng những ánh mắt không mấy tốt đẹp để nhìn tôi, tôi rốt cuộc cũng nhớ ra những ánh mắt như vậy, khinh bỉ, thù hận, mỉa mai... Ngoài những nữ sinh từ trước tới nay luôn xa lánh tôi, đánh mắng, cảnh cáo, khi dễ tôi thì còn ai nữa chứ? Bây giờ, họ lại thấy tôi ở trong lòng Đường Diệc Diễm, không biết sẽ có biểu tình thế nào đây?
"Muốn trả thù ai?" Đường Diệc Diễm ôm chặt lấy thân thể tôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm tôi, ánh mắt loé ra, thế nào? Giờ lại muốn tôi trả thù tất cả sao? Hắn thay tôi dọn dẹp mấy "công cụ" mà hắn đã từng dùng để bức bách tôi ư? Có phải rất buồn cười hay không?
Điều này không phải muốn ám chỉ với tôi rằng, thuận theo hắn sẽ nhận được kết cục tốt đẹp như vậy hay sao?
Tôi không nói gì, quay đầu qua một bên, tránh những ánh mắt không mấy thiện cảm này, đám nữ sinh kia muốn thế nào thì cứ thế ấy, tôi và họ cũng có gì khác nhau đâu, đều là món đồ chơi để Đường Diệc Diễm đùa bỡn trong tay mà thôi, điểm khác biệt là tôi tự cho rằng bản thân không giống với người thường, nhưng kết quả cũng như nhau, Đường Diệc Diễm quả thực "rất tốt" khi đã dạy tôi một bài học, dễ dàng nói cho tôi biết bản thân mình ngu xuẩn đến đâu.
"Tôi không có hứng thú trả thù bất cứ ai, cũng chẳng hận người nào!" Tôi cắn môi, lạnh lùng nói. Đường Diệc Diễm buồn cười hừ hừ.
Hắn nhấc một ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, lúc buông ly xuống còn dùng ánh mắt trêu tức liếc tôi một cái. "Rộng lượng như vậy cơ à?"
Tôi cúi đầu, không bình luận gì thêm. Không phải tôi rộng lượng, chỉ là không muốn hắn luôn luôn ở một bên xem kịch vui, nhìn chúng tôi tranh đấu, còn bản thân hắn lại tiêu diêu tự tại, không đếm xỉa gì đến. Không thể tiếp tục bất lực, tôi cũng không muốn bị hắn chơi đùa công kích một cách dễ dàng!
"Tôi chỉ muốn cho em biết, làm người phụ nữ của tôi sẽ có đặc quyền gì!" Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như muốn nói việc tôi từ bỏ quyền lợi là ngu xuẩn đến thế nào.
Tôi nghĩ, nếu nghe theo ý của hắn mà đi trả thù từng nữ sinh khi dễ tôi, đó mới là điều ngu xuẩn nhất! Hơn nữa, đặc quyền như vậy tôi cũng không cần!
"Cám ơn anh, tôi đã cảm nhận được đầy đủ "ưu việt"!"
"Không tồi!" Đường Diệc Diễm không thể không nhận ra sự châm chọc của tôi, nhưng hắn vẫn không tức giận mà còn cười, hừ lạnh: "Phải biết rằng, nghe lời lời quá sớm, ngược lại sẽ chơi không thú vị nữa!"
Chơi? Tôi thật sự muốn đánh một quyền thật mạnh lên gương mặt của người con trai này, khuôn mặt đẹp đẽ kia, khuôn mặt luôn che kín ý cười kia... Tôi siết chặt tay lại, hít một hơi thật sâu. "Tất cả đều đã như anh mong muốn, bây giờ thì... có thể buông tha cho người nhà của tôi rồi chứ?" Tôi cũng không có khéo léo uyển chuyển gì hết, khuất phục chỉ là vì muốn bảo vệ người thân của tôi mà thôi!
"Em định nói chúng ta chỉ có giao dịch thôi sao?"
Chẳng lẽ không đúng? Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt Đường Diệc Diễm rõ ràng tỏ vẻ hắn đương nhiên biết điều này, nhưng tôi cũng thức thời mà không chỉ ra, chỉ lắc đầu: "Tôi chỉ muốn người thân của tôi được an toàn!" Giữa tôi và hắn, cho dù là dùng giao dịch để hình dung vẫn làm cho người ta cảm thấy buồn nôn!
Đường Diệc Diễm thấy tôi lắc đầu, cũng không tiếp tục ép hỏi nữa, chỉ tùy ý để đám con gái kia đến gần chúng tôi, hắn cũng không chút ngăn cản ánh mắt đối địch của họ dành cho tôi, tôi nghĩ có lẽ hắn chỉ muốn để đám người này chọc giận tôi, nhưng nếu là người không cần, tôi sẽ không có cảm giác. Có lẽ rất nhiều người thấy "hâm mộ" tôi, nhưng ai có thể hiểu được, cho tới bây giờ tôi vốn không có cảm giác mình là người may mắn!
"Uống rượu cùng tôi đi!" Đường Diệc Diễm rốt cuộc cũng đi đến sảnh lớn, bóng tối dần dần buông xuống, người tới quán bar cũng ngày càng nhiều, hắn để tôi ngồi ngay bên cạnh, thích ý uống rượu rồi nhìn đám người trên sàn nhảy kia, hắn cũng đưa cho tôi một ly, tôi không kháng cự, đón lấy, cảm giác nóng bỏng trong cổ họng còn chưa hoàn toàn trôi đi, nhưng tôi hiểu được, cho dù tôi phản kháng hay là muốn uống, hắn cũng sẽ tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc, hắn chỉ muốn thấy sự chật vật của tôi, vì thế tôi không có chút phản kháng nào, cầm lấy ly rượu, đổ thứ chất lỏng ấy vào miệng!
Tôi giương mắt nhìn, nâng tay lên, khẽ cúi đầu, lau quệt một chút rượu còn dính lại bên khoé miệng, mọi động tác đều liền mạch lưu loát, trong mắt đám con gái đó phần nhiều là kinh ngạc, không nghĩ rằng tôi sẽ thản nhiên như vậy sao? Tôi giống hệt một con rối gỗ, Đường Diệc Diễm chỉ cần khẽ nhấc tay, tôi sẽ phải chiếu theo mệnh lệnh của hắn mà làm, không có chút cảm tình! Còn lại cũng chỉ có một khối thể xác mà thôi!
"Không tồi, uống tiếp!" Nét mặt Đường Diệc Diễm không chút thay đổi, mở ra một chai rượu vang đỏ, đẩy tới trước mặt tôi, xem ra hắn thật sự không cần biết đến sự sống chết của tôi! Tôi tự giễu, khóe miệng cong lên, nhíu mi, cắn răng một cái, nắm chặt chai rượu, giữa những tiếng hít thở sâu kia, tôi không ngừng đổ chất lỏng màu đỏ sẫm như máu kia vào miệng, không muốn sống nữa.
Dạ dày co rút mạnh, dòng chất lỏng đang ào xuống trong cơ thể kia như muốn thoát ra khỏi khoang miệng, khi giọt rượu cuối cùng được rót vào trong miệng, tôi đã không thể nào chịu đựng nổi cơn khuấy động mãnh liệt của bao tử, lấy tay che miệng ngăn chặn dịch vị đang trực trào ra, nhanh chóng chạy tới hướng có toilet!
Vừa đẩy cửa ra, còn không kịp đi vào buồng trong, tôi đã nằm úp sấp trên bồn đá lưu ly nôn thốc nôn tháo, sự khó chịu khiến khóe mắt tôi tràn ra nước mắt, không chỉ có như thế, cảm giác đầu váng mắt hoa cũng làm cho chân tay tôi hoàn toàn không có chút sức nào, ngay cả ý thức cũng đang dần trở nên mơ hồ. "Đông" một tiếng, tôi ngồi phịch xuống nền, trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ kịp nhìn thấy một đôi chân thon dài xuất hiện ngay trước mặt, tôi không còn sức để ngẩng đầu lên nữa, khuôn mặt ấy... như ẩn như hiện, hình như....hình như tôi đã từng gặp ở đâu đó.... sương trắng... Tại sao tất cả đều là sương trắng, bốn phía đều là sương trắng, mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng... tôi rõ ràng cảm giác được bốn phía có thứ gì đó, thứ gì đó không ngừng hiện ra trước mắt tôi, nhưng lại bởi vì sương mù mà nhìn không rõ! Một bóng đen giống như tấm lưới lớn cuốn tôi vào trong lòng, còn cả thanh âm quỷ mị kia nữa, giống như ma chú, không ngừng vang lên, nỉ non, than nhẹ bên tai tôi!
Không.... Đừng.... Trong đầu bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt, tôi bắt đầu bỏ chạy không có mục đích, nhưng như thế nào cũng trốn không thoát bóng đen kia,"Nó" tựa như một cái bóng, dính liền với cơ thể tôi không thể tách rời!
"Không!" Tôi vội mở mắt ra, ngực phập phồng kịch liệt, ngay sau đó đầu bỗng dâng lên một cơn đau nhức, thở nhẹ mấy hơi, tôi mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, bốn phía đều là những vật bài trí lạ lẫm, trong lòng rất kinh hãi, tôi theo bản năng nắm chặt góc chăn, cúi đầu xuống, may mà quần áo vẫn đang được mặc chỉnh tề trên người. Tôi nhìn khắp bốn phía, nghe được âm thanh như tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, muốn nhớ lại cái gì đó, nhưng đầu lại đau vô cùng, nơi này là... Tôi rốt cuộc...
Tôi nhớ hình như mình đã miễn cưỡng uống rất nhiều rượu, sau đó... bóng đen, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy ở toilet chính là một bóng đen! Ánh mắt đầy khinh miệt đó, hắn tới gần thân thể của tôi....
Đau quá! Tôi lắc lắc đầu, bởi vì cảm giác đầu đau như muốn nổ tung, đúng lúc này, cửa phòng tắm bỗng mở ra, thân hình cao lớn của Đường Diệc Diễm hoàn toàn bại lộ trước mặt tôi, thân dưới của hắn chỉ đơn giản được vây quanh bằng một chiếc khăn tắm, mặt tôi phút chốc đỏ bừng lên, đầu óc trống rỗng... Sao hắn lại... Chẳng lẽ chúng tôi...
Tôi nghe được tiếng cười trầm thấp của Đường Diệc Diễm, ngay sau đó lập tức cảm giác được bên giường chợt lõm xuống, tôi theo bản năng kéo vội chăn lên, lui người về, nhưng lại bị Đường Diệc Diễm lôi lại. Cơ thể tôi có thể cảm nhận được rõ ràng được độ ấm từ trên người hắn truyền đến!
"Tôi không được khoẻ... Cho nên..." Tôi giãy dụa, không phải không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chỉ là... đến lúc thật sự phải đối mặt lại là một chuyện khác!
"Thế thì sao?" Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, Đường Diệc Diễm nói đúng, chỉ cần hắn có hưng trí, cảm giác của tôi thế nào đâu có quan trọng!
Nhưng thân mình kháng cự vẫn khống chế không được mà trở nên cứng ngắc ở trong lòng hắn. Cơ thể chúng tôi đụng chạm một cách ái muội, cảm giác thật xa lạ, tôi chưa bao giờ cùng người con trai nào tiếp xúc gần đến vậy, đặc biệt là mùi hương trên người hắn tràn ngập khắp xung quanh, lan tràn quấn quanh, tôi bất an mấp máy, không quen với việc hắn ở gần như vậy.
"Như vậy... anh đồng ý giúp cậu tôi sao?"
Đường Diệc Diễm buồn cười ôm sát tôi. "Bây giờ tôi mới phát hiện ra em đúng là rất ngây thơ!"
"Anh..." Cảm giác quẫn bách khiến hai bên tai tôi trở nên nóng bỏng. "Phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho họ?" Tôi không muốn tiếp tục quanh co lòng vòng. Hắn rõ ràng đang đem niềm vui của hắn chà đạp lên sự đau khổ của người khác!
"Còn nhớ tôi từng nói gì không? Hãy cầu xin tôi đi!" Dường như Đường Diệc Diễm cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi, xúc giác lạnh lẽo, không hiểu sao lại khiến cả người tôi run rẩy.
"Tôi... Tôi đã cầu xin anh rồi..." Hơi thở của hắn phả trên mặt tôi, hô hấp của tôi bắt đầu hỗn loạn, cảm giác xa lạ chưa từng có trong cơ thể càng làm cho tôi sợ hãi!
Ý cười trong mắt Đường Diệc Diễm càng đậm hơn, bàn tay còn lại của hắn vói thẳng vào trong áo tôi, ôm lấy nơi mềm mại kia.
"Không..." Tôi kinh hãi kêu to, theo bản năng bắt đầu kháng cự, vặn vẹo, nghĩ cách trốn tránh, nhưng thân mình lại bị hắn ghì chặt. Giọng nói khàn khàn của Đường Diệc Diễm xuyên qua tai tôi: "Đừng... Đừng nhúc nhích!"
Tôi ngẩng đầu, trong mắt hắn đúng là sự nhẫn nhịn, dồn nén thứ tình tố xa lạ nào đó. Ánh sáng màu hổ phách đang dần trở nên u ám.
"Cầu xin thật sự, em vẫn không hiểu sao!" Đường Diệc Diễm túm lấy thân mình đang vặn vẹo của tôi, ngón tay đang lục lọi trong áo bỗng nhiên giật mạnh lấy nội y của tôi.
"Không... Đừng..." Tôi lại càng kháng cự dữ dội, từng đợt tê dại trong cơ thể đang trào lên làm cho tôi cảm thấy như bị sỉ nhục, đứng vậy, là sỉ nhục, tôi như thế nào có thể.... có thể mềm nhũn người mà nằm trong lòng ác ma!
"Không được cựa quậy nữa!" Tiếng quát đầy phẫn nộ mang theo ẩn nhẫn chợt vang lên, cánh tay hắn thắt chặt quanh lưng tôi, thân thể của tôi cứng đờ, nghe lời hắn, không tiếp tục lộn xộn nữa, nét âm u trên khuôn mặt Đường Diệc Diễm cũng dịu đi không ít, môi hắn bắt đầu di chuyển đầy khiêu khích, nhẹ nhàng vùi vào cổ tôi, mút lấy.
Một cơn đau nhói từ cổ truyền đến. Tôi đau đến nhíu mi. Lúc này, hắn mới ngẩng đầu, biểu tình hết sức vừa lòng.
"Nói, đã từng có thằng nào chạm vào em chưa?"Tayhắn rốt cuộc cũng dời khỏi bên trong áo tôi, nhưng chưa để tôi kịp thở, hắn lại ác liệt vói vào vào giữa hai chân tôi.
"Không..." Sao hắn có thể, tôi vội bắt lấy tay hắn. "Không có... Không có... Không có ai cả!"
Hắn xem xét đánh giá tôi kĩ càng một lượt, nhìn khuôn mặt nóng bỏng của tôi, dường như Đường Diệc Diễm có chút tin, hắn nói: "Tôi cũng không chơi trinh nữ bao giờ, nhưng mà, em là người đầu tiên!"
Thân thể của tôi cứng đờ, vốn dĩ còn tưởng rằng...
Cấm Tình Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi Cấm Tình