You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ôm nay là ngày lĩnh lương, tôi mua đồ ăn ngon hơn, tâm tình vui vẻ trở về nhà, xa xa chợt nghe thấy tiếng khóc "ô ô", có phải Tinh Vũ hay không, tôi sợ tới mức chạy ngay vào trong nhà, chị Trương đang vừa nghe điện thoại vừa khóc, còn con ở trong nôi ngủ. Tôi nhẹ nhõm thở ra, sau đó nhìn về phía chị Trương, nhíu mi: "Chị Trương!"
"Tiểu Phi..." Chị Trương lúc này hình như đang nói chuyện điện thoại, hai mắt đẫm lệ nhìn tôi: "Tiểu Phi!"
Ôm thân mình run run của chị Trương, tôi không biết làm thế nào để trấn an cảm xúc của chị ấy, đã xảy ra chuyện gì?
"Chị Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là... Là con của chị... Con của chị ở trường đã xảy ra chuyện!" Chị Trương nức nở. "Vừa rồi, chủ nhiệm lớp của nó gọi điện thoại cho chị, nói... nói con chị ở trường học té xỉu, kết quả... Kết quả kiểm tra... Là... Là... Bệnh máu trắng!" Lúc chị Trương nói xong lời cuối cùng đã hoàn toàn khóc không thành tiếng.
Bệnh máu trắng! Đầu óc của tôi choáng váng, ung thư!
Tại sao... tại sao chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra trong gia đình của người phụ nữ hiền lành này!
"Chị Trương!"
"Làm sao bây giờ, Tiểu phi, chị chỉ có đứa con này, ba nó mất sớm, chị vất vả lắm mới nuôi nó lớn khôn... Dũng Sĩ của chị, nó xuất sắc như vậy... Tiền đồ... Tiền đồ của nó..."
"Chị Trương, không nên gấp!" Tôi gắt gao ôm chị ấy, bệnh máu trắng! Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Gia đình chị Trương làm sao có thể tri trả tiền thuốc men đắt như vậy!
Còn tôi... Tôi có năng lực gì giúp chị ấy, báo đáp chị ấy đây...
"Tiểu Phi!" Nghe chị Trương khóc đến tê tâm liệt phế, trái tim của tôi như bị bóp chặt, hiện tại... hiện tại... chỉ có hắn có thể cứu con của chị Trương, nhưng... Tôi trăm phương nghìn kế thoát đi, mà giờ.... phải trở về sao? Trở về cái lồng đó?
"Dũng Sĩ, con tôi, ba nó, em thực xin lỗi anh!"
"..."
"Chị Trương, chị ở chỗ này chờ em một lát!" Tôi đỡ chị ấy ngồi xuống, đi đến chỗ để điện thoại, đứng thật lâu, cuối cùng, tôi cầm lấy điện thoại, vừa muốn bấm một dãy số, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, trực giác cho tôi biết... chuyện tôi lo lắng đã xảy ra, nhưng lần này điều đó không quan trọng, dù sao, không phải tôi cũng đang muốn tìm hắn sao?
Đặt điện thoại xuống, tôi nhếch miệng, bình tĩnh xốc bức màn ở cửa lên, bước ra sân, quả nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trong chiếc xe đỗ ngoài cổng đi ra.
"Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm giương mắt, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng trước mặt hắn, khẽ cất tiếng: "Về nhà!"
Đúng vậy, "về nhà!" Tôi về nhà, trở về nhà giam, ngoan ngoãn trở về cùng Đường Diệc Diễm, điều kiện là tôi muốn hắn giúp con của chị Trương tìm được tủy thích hợp, phụ trách tất cả chi phí điều trị, điều này đối với hắn mà nói đương nhiên là việc nhỏ. Chị Trương kinh ngạc nhìn tôi ngồi vào trong xe, tôi nói với chị ấy, sẽ có người đến giúp chị ấy, chị ấy tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn vẫy tay với tôi: "Hẹn gặp lại!"
Gặp lại? Còn có cơ hội sao? Tôi phiền muộn nhìn ngôi nhà nhỏ nơi tôi đã ở hai tháng, cuối cùng, vẫn phải theo ác ma trở về!
Đường Diệc Diễm gắt gao nắm chặt tay tôi, tôi không nói gì, hắn cũng không giải thích, giải thích gì đây? Tôi đều biết hết, còn có cái gì mà giải thích? Tất cả điều này đều là do hắn làm, hắn còn có thể trốn tránh sao?
Tôi cười lạnh, không thèm liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễm một cái, từ lúc xe khởi động cho đến lúc chạy về thành phố tội lỗi ấy, tôi không hề nói chuyện, cũng không nhìn hắn. Xe dừng, tôi ôm con đi thẳng vào nhà, Đường Diệc Diễm cũng không lên tiếng, chỉ đi theo ở phía sau, với hắn mà nói, tôi trở về là tốt rồi, về phần xa cách giữa chúng tôi, ai lại để ý?
"Chuyện anh đã hứa với tôi, nhất định phải làm được!" Đặt con vào nôi, vú Trương tiếp nhận, dỗ con đi vào giấc ngủ, vì chị Trương, tôi liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễm đang tựa ở cửa, dặn dò thêm lần nữa, thật sự là muốn báo đáp chị ấy, vĩnh viễn cũng giống như dệt hoa trên gấm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
"Anh nói được sẽ làm được!" Hắn là như vậy, không chút lưu tình nói được thì nhất định làm được!
Lúc Đường Diệc Diễm trả lời tôi, hắn có chút đăm chiêu, lặng lẽ nắm tay tôi kéo về phía phòng ngủ, tôi im lặng đi theo, không phản kháng, mà có thể phản kháng sao?
Trở lại phòng, Đường Diệc Diễm kéo tôi ngồi xuống giường, nhìn tôi, bàn tay nhẹ vuốt ve hai má của tôi, một lúc lâu sau, hắn thở dài, buông tay.
Hắn đứng dậy, đi vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước ào ào. "Đi tắm rửa một chút trước đã, anh sẽ gọi người làm mấy món em thích ăn!"
Tôi cũng đứng dậy, yên lặng đi về phía phòng tắm, không nhìn hắn, chỉ lúc xẹt qua thân mình hắn, tôi nói nhanh: "Ăn cái gì cũng như nhau!" Như vậy, cuộc sống còn có gì đáng nói!
Đường Diệc Diễm nghe tôi nói, vội nắm chặt tay của tôi, vòng ra sau lưng tôi. Khuôn mặt Đường Diệc Diễm nhìn nghiêng mặt có vẻ cô đơn, lát sau, giọng hắn mang theo bất đắc dĩ vang lên: "Em... không thể quên đi sao?"
Quên? Quên hắn tàn nhẫn cỡ nào, tuyệt tình cỡ nào ư?
"Anh không thấy băn khoăn à? Không biết áy náy sao?" Một chút cũng không có, tuy rằng họ không có quan hệ gì với hắn, nhưng cũng là hai sinh mệnh vô tội vì hắn mà chết!
"Tình yêu sẽ biến con người thành kẻ điên!" Cho nên, hắn muốn giành được tình yêu của tôi, thì sẽ hại chết người thân bên cạnh tôi?
"Đường Diệc Diễm!" Tôi phẫn hận hất tay hắn ra. "Anh lấy tôi làm cái cớ, không thấy quá gượng ép à? Anh đem tranh đấu của anh áp đặt lên người tôi, anh cảm thấy tôi còn chưa đủ áy náy phải không? Anh thật tàn nhẫn!"
"Duyệt Duyệt!"
"Đừng gọi tôi như vậy, anh làm tôi ghê tởm! Anh mới là người không có trái tim, anh thương tổn người khác cũng không cảm thấy áy náy sao?" Tôi giận dữ rít gào với hắn, máu lạnh!
"Không, ngoài em ra, không ai có thể làm anh áy náy!" Lúc này mà hắn vẫn còn nói như vậy!
"Vậy anh biết rõ tôi sẽ bị tổn thương, anh còn làm thế, ông của anh nói đúng, anh căn bản chính là một dã thú!"
"Diệp Sương Phi!" Đường Diệc Diễm siết chặt tay tôi, tôi giãy dụa, hắn lại gắt gao ôm lấy tôi. "Ai cũng có thể trách anh, nhưng chỉ có em là không thể!"
"Tôi càng muốn! Anh là ma quỷ máu lạnh!" Ác ma!
"Vết thương đau đớn nhất không thể nhìn thấy từ bên ngoài, em biết trong lòng anh không đau đớn sao? Có thể sao? Anh chỉ là muốn em luôn luôn ở bên cạnh anh, đó đều là bất đắc dĩ!"
"Bất đắc dĩ, anh giết hại người khác mà còn nói đó là bất đắc dĩ? Qua Nhan mới có 16 tuổi, anh dựa vào cái gì mà phán tội chết cho con bé, còn cô giáo thì sao? Cô giáo đã làm sai cái gì?"
"Vậy anh là cái gì? Anh còn không phải lần lượt coi tôi như công cụ, chỉ đổ thừa cô giáo là người phụ nữ của cậu anh!" Cho nên, hắn đã lợi dụng cô giáo để đả kích Đường Tỉ Lễ!
"Anh đã nắm giữ Đường thị, Đường Tỉ Lễ căn bản không thể uy hiếp đến anh! Anh còn tàn nhẫn như vậy?" Đuổi tận giết tuyệt, Đường Tỉ Lễ vẫn không thấy xuất hiện, có phải là do Đường Diệc Diễm hay không, ai cũng biết!
"Đúng, nhưng ai bảo hắn muốn ám sát anh, ai bảo hắn dám đối xử với em như vậy, ai bảo hắn ngay từ đầu dùng Trần Việt Phong đến đối phó anh!" Đường Diệc Diễm cũng rống lên.
Tôi ngẩn ngơ, hắn... đều biết, biết Đường Tỉ Lễ làm tất cả, cho nên hắn mới trả thù, ngày đó... ngày đó ở bãi đỗ xe, tôi đã nhìn thấy hung thủ cũng là đi gặp hắn, ngày đó nhìn thấy Đường Tỉ Lễ sắc mặt khó coi như vậy, là hắn nói gì đó với Đường Tỉ Lễ, ông ta mới có thể sợ hãi đến thế!
Cho nên, chuyện của tôi, Đường Tỉ Lễ muốn quay phim tôi cũng là do Đường Diệc Diễm lần nữa bức bách mà ra, vì tự bảo vệ mình?Cuốn băng kia chỉ là cái cớ để Đường Diệc Diễm đối phó với Đường Tỉ Lễ. Ngay từ đầu, hắn đã hạ quyết tâm muốn trả thù Đường Tỉ Lễ!
"Ác ma, ác ma! A!" Đường Diệc Diễm nhanh chóng ngăn chặn miệng tôi, tôi liều mạng né tránh, không muốn hắn gần tôi thêm chút nào nữa, không muốn hắn nhìn thấy tôi!
"A!" Đường Diệc Diễm nhanh chóng đẩy tôi ra, khóe môi bị tôi cắn nát. "Diệp Sương Phi!"
"Anh cút ngay! Cút ngay!" Tôi thuận tay nắm gì đó bên người ném về phía hắn.
"Em khá lắm! Định mặc kệ người phụ nữ kia và con của cô ta phải không?" Ngăn không được tôi, Đường Diệc Diễm rõ ràng biết hắn có lợi thế... Uy hiếp!
Quả nhiên, tôi ngừng tay. Chị Trương! Đúng vậy, hiện giờ, con của chị Trương chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của Đường Diệc Diễm! Tôi cắn chặt răng, buông đồ trong tay xuống.
"Bỉ ổi!"
Đường Diệc Diễm nhìn tôi, chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh tôi, tôi trừng hắn, áp lực đau đớn và phẫn hận trong lòng.
Đường Diệc Diễm yên lặng ôm chặt tôi, run run, nhưng gắt gao.
Tôi nhắm mắt lại, Đường Diệc Diễm, tại sao, thứ anh đem lại cho tôi vĩnh viễn chỉ có thương tổn nhiều hơn, chứ không phải hạnh phúc!
Vẫn phải trở lại, vẫn về tới địa ngục! Điều đáng mừng là một tháng sau, chị Trương gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết con chị ấy đã tìm được tủy thích hợp, cảm ơn tôi và Đường Diệc Diễm đã giúp đỡ. Tôi thản nhiên an ủi chị ấy vài câu, cũng không nói thêm điều gì, tôi nghĩ, muốn cho họ sống những ngày an bình, tốt nhất, sau này không nên cùng họ có liên hệ gì. Tôi không thể tưởng tượng được, Đường Diệc Diễm sẽ có biện pháp gì bức bách tôi, tôi không muốn liên lụy đến họ. Cho nên, chị Trương, cảm ơn chị đã chăm sóc em, em vô cùng cảm kích, nhưng, sau này, chúng tôi đừng nên gặp lại, bởi vì... Bên người em là một người đàn ông ma quỷ, hắn sẽ tàn nhẫn thương tổn mỗi một người có ơn đối với tôi, em không thể... Không thể lại mạo hiểm!
Cấm Tình Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi Cấm Tình