Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ại là trên hành lang bên ngoài phòng giải phẫu, những tiếng bước chân đầy chết chóc vang lên giữa không gian im ắng làm cho người ta không sao thở nổi. Nỗi sợ hãi dâng trào buộc tôi quay về với khoảng thời gian ba năm trước đây, tôi dường như đã bắt đầu nghe được tiếng hít thở trầm trọng, kinh hoảng của chính mình.
Đường Diệc Diễm đỡ lấy người tôi, từng bước một đi tới, càng ngày càng gần, ánh đèn màu đỏ của phòng giải phẫu loé ra thật chói mắt, tựa như tùy thời có thể cắn nuốt máu người.
Qua Nhan... Qua Nhan... Em không thể có gì bất trắc được!
Tôi tựa vào vai Đường Diệc Diễm, nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, khóc không thành tiếng. Qua Nhan, cuối cùng, chị vẫn không thể bảo vệ được em, em rõ ràng là vô tội, nhưng lại bị liên lụy kéo vào. Vì chị, em mới phải nằm trong phòng giải phẫu. Em muốn chị... muốn chị đối mặt như thế nào đây, như thế nào đây Qua Nhan!
"Duyệt Duyệt..." Đường Diệc Diễm ôm chặt tôi, nhưng trong lòng tôi tất cả đều là băng hàn, như thế nào cũng không thấy ấm áp, Qua Nhan không thể có chuyện gì được!
Những tiếng bước chân dồn dập, Giang Minh đang đến gần, nặng nề thở dốc, trong mắt lộ ra vẻ bối rối, dần dần bước chậm lại.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn.
"Là ngươi, tất cả đều do ngươi!" Tôi hồng mắt hướng về phía hắn rít gào. "Tại sao ngươi lại độc ác như vậy? Tại sao?"
Giang minh không nói gì, chỉ bi thiết nhìn tôi. Cho dù không phải hắn cố ý, cho dù hắn cũng bị bất ngờ, hoặc là, hắn chính là hung thủ, làm hại Qua Nhan rơi vào tình cảnh như như bây giờ. Hung thủ còn lại chính là tôi... Nếu không phải vì tôi, Qua Nhan sẽ không đi tìm Đường Diệc Diễm xin giúp đỡ, thế mà chúng tôi... vẫn luôn miệng nói rằng phải bảo vệ con bé, bảo vệ cô em gái yêu thương nhất!
"Ngươi là thằng khốn, ngươi là thằng chẳng ra gì!" Tôi phẫn hận xông lên, hai tay hung hăng đánh tới tấp lên thân thể hắn, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa."Giang Minh, ngươi không phải là người, tại sao lại làm như vậy, hung thủ!" Tôi gần như phát điên đánh hắn, không ngừng gầm rú, nước mắt trào ra. "Hung thủ, hung thủ!"
Giang Minh đờ đẫn để mặc cho tôi đánh hắn, thân mình suy sụp dựa vào vách tường, bàn tay gắt gao nắm chặt, tôi vẫn không chịu dừng tay, tất cả mọi thù hận, tức tối, bi thống đều phát tiết trên người hắn.
"Đủ rồi, Duyệt Duyệt..." Đường Diệc Diễm tiến lại ôm lấy tôi, kéo ra. "Duyệt Duyệt!"
"Ta hận ngươi, hận ngươi..." Giang Minh đang dựa vào tường bỗng nhiên nở nụ cười, buồn bã nhìn tôi.
"Đăng!" Đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt, tất cả mọi người đều dừng lại, tôi tưởng như ngừng thở, quay đầu.
Một lúc lâu sau, cửa mở. Bác sĩ cuối cùng cũng đi ra, kéo khẩu trang xuống, ánh mắt, ánh mắt ý là... Vẻ mặt đó, ánh mắt đó... Ba năm trước đây cũng là ánh mắt như vậy. Tiếc hận, bất lực?
Không... Sẽ không... Qua Nhan, không!
"Thực xin lỗi...mọi ngươi hãy vào gặp mặt lần cuối cùng..."
"Không..." Bác sĩ thậm chí còn chưa nói hết câu, tôi đã xông lên, nắm lấy cánh tay ông ta. "Bác sĩ, không thể nào, không, cầu xin bác sĩ, xin bác sĩ hãy thử lại một lần nữa, không... Bác sĩ, tôi cầu xin bác sĩ!"
"Duyệt Duyệt..."
"Xin... xin bác sĩ... Con bé mới có 16 tuổi!" Con bé vẫn còn trẻ như vậy, tương lai đang tốt đẹp như vậy!
"Cầu xin bác sĩ, cầu xin bác sĩ..."
"Không..." Tại sao, tại sao bắt tôi mất đi hết lần này đến lần khác, tại sao?
Đã muốn khóc không nổi nữa, tôi vô lực giương khoé miệng lên, như thế nào cũng không thể phát ra tiếng, đau đớn đến không thể hô hấp, Qua Nhan, Qua Nhan!
"Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, em còn có anh!" Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng nghiêng đầu tôi dựa vào vai anh. "Duyệt Duyệt... Anh vẫn luôn bên em!"
"Qua Nhan, Qua Nhan..." Tôi khàn cả giọng kêu, Qua Nhan, chị xin lỗi... Chị Duyệt Duyệt đã không thể bảo vệ em, là chị đã hại chết em...
o O o
Qua Nhan... Tôi nằm ở trên giường, không ăn không uống, đờ đẫn mở to mắt, nước mắt yên lặng rơi xuống. Tại sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy? Mỗi lần... đều tuyệt tình cướp đi những người tôi quý trọng, tại sao chứ?
"Duyệt Duyệt..." Đường Diệc Diễm ngồi xuống bên người tôi. Anh đã ở cạnh tôi suốt một ngày một đêm, kể từ khi từ bệnh viện trở về, anh một tấc cũng không rời khỏi tôi.
"Duyệt Duyệt..." Anh nắm lấy bàn tay tôi, đưa tới bên môi. "Duyệt Duyệt... Cố gắng ăn chút cháo được không?"
Tôi vô lực nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống hai bên má.
"Duyệt Duyệt..." Bàn tay ấm áp của anh giúp tôi lau đi nước mắt, giọng anh khàn khàn: "Duyệt Duyệt, em còn có anh... Còn cả... con của chúng ta nữa... em nhớ không?"
"Diệc Diễm..." Tôi khẽ gọi, đau đỡn cuộn thân mình lại, Diệc Diễm ôm chầm lấy tôi. "Duyệt Duyệt, vì con, vì Qua Nhan, chắc hẳn cô ấy cũng muốn em được vui vẻ!"
"Cho nên phải đánh đổi bằng mạng sống sao? Có phải những người đối tốt với em sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp? Tất cả đều bởi vì em, bởi vì em..." Còn chưa nói hết, tôi đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, run run dựa vào anh. "Diệc Diễm... Em là điềm xấu, những người tốt với em đều phải trả giá bằng tính mạng! Em là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!"
"Không phải, không phải như thế! Duyệt Duyệt, tất cả đều đã kết thúc, chúng ta sẽ hạnh phúc!"
"Duyệt Duyệt, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!"
o O o
Ba ngày sau, lễ tang của Qua Nhan được cử hành ở nhà tang lễ. Chỉ trong một ngày, tất cả các tờ báo hàng đầu của thành phố đều đồng loạt đưa tin tập đoàn Giang Nguyên đang lâm vào nguy cơ, khẩn cấp tổ chức họp cổ đông. Tổng tài Giang Minh mất tích trở thành chủ đề nóng hổi để bàn tán.
Hôm nay, Giang Minh cũng không xuất hiện, từ ngày đó ở bệnh viện, hắn thậm chí ngay cả lần cuối cùng được nhìn Qua Nhan cũng không gặp, cứ biến mất như vậy. Hiện tại... hắn nhất định rất đau khổ, rất tự trách!
Đáng lắm! Hắn cả đời đều phải sống trong sự khiến trách của lương tâm, giống như tôi. Bởi vì đều do chúng tôi, đều do chúng tôi khiến Qua Nhan bị liên lụy, là chúng tôi đã hại chết con bé, chúng tôi... đã tự tay bóp chết sinh mệnh nhỏ nhoi của Qua Nhan, cả đời này, chúng tôi đều phải sống trong đau khổ!
"Bà tới đây làm gì?" Tôi bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Lí Hồng mặc một bộ trang phục màu đen xuất hiện ở linh đường. Tôi không khống chế nổi cảm xúc, lập tức kích động!
"Con bé cũng là do tôi nuôi lớn, tôi đến nhìn con bé, thay mặt Giang Minh thắp một nén hương!" Lí Hồng thong dong tháo mắt kính, ánh mắt không che giấu nổi sự mỏi mệt.
"Hắn không xứng!"
"Tiểu Phi, Giang Minh cũng rất tự trách bản thân mình. Ngay cả chuyện của tập đoàn Giang Nguyên nó cũng không thèm quản. Cái chết của Qua Nhan là một sự đả kích rất lớn đối với nó!"
"Vậy thì thế nào? Hắn tốt nhất là đi tự thú, nói là tất cả đều do hắn chủ mưu. Trừ khi hắn chết đi, nếu không cho dù ở trong tù hắn cũng sẽ không được an bình!"
"Tiểu Phi!" Sắc mặt Lí Hồng trầm xuống, tức giận đến cả người phát run, phẫn hận nhìn tôi."Qua Nhan là tự đi tìm chết, trách được ai? Nói cho cùng, con bé còn không phải làm người chết thay cho kẻ khác..."
"Nơi này không chào đón bà, đi đi!" Tôi nhịn xuống, cố gắng không phát hỏa, không muốn khắc khẩu với bà ta ở trước mặt bao nhiêu người.
"Diệp Sương Phi, Qua Nhan như thế nào cũng coi như là con gái nuôi của tôi. Đừng tưởng rằng cô..."
"Lí nữ sĩ!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gãy tiếng quát của Lí Hồng. Đường Diệc Diễm một thân âu phục đen, sau lưng anh còn có thêm vài người đàn ông nữa đi theo, tiến vào linh đường. Lí Hồng co quắp liếc anh một cái, cổ họng ậm ừ, mang theo mặc kính.
"Bận cả một ngày rồi, mệt không?" Đường Diệc Diễm đi đến bên người tôi, không thèm để ý đến sự tồn tại của Lí Hồng, khẽ vuốt khuôn mặt mỏi mệt của tôi. Tôi lắc đầu, so với những gì Qua Nhan đã làm cho tôi, thế này đâu có đáng gì? Tôi là một người chị thất bại, vĩnh viễn đều thua thiệt những người quan tâm đến tôi.
"Lí nữ sĩ, nếu không có việc gì bà có thể đi được rồi! Tôi không muốn bà quấy rầy bạn gái của tôi!"
"Cậu!" Lí Hồng không nhịn được quẫn bách, lập tức đùa cợt liếc nhìn bụng của tôi. "Bạn gái? Nghe nói Đường tổng tài cách đây không lâu vừa mới đính hôn. Tôi nghĩ, cậu trước tiên vẫn nên làm rõ, đứa trẻ trong bụng cô ấy có phải là của cậu không đã!"
"Bà..." Thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ, hận không thể giết chết Lí Hồng, trong mắt rực lên lửa giận. Lí Hồng hơi run run, lui về phía sau vài bước, tay nắm chặt túi xách, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn Đường Diệc Diễm.
"Bà đang muốn con trai mình bị chết càng khó coi phải không?"
Lí Hồng biến sắc, cố tỏ ra trấn tĩnh: "Đường Diệc Diễm, đừng tưởng rằng bây giờ con trai tôi xảy ra ra chút chuyện là cậu có thể muốn làm gì thì làm, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!" Trong mắt Lí Hồng có nhiều hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì lo lắng.
"Vậy à? Vậy thì tốt thôi, gọi con trai bà đến đấu với tôi đi. Dù sao thì một trận đấu không có đối thủ rất không thú vị!" Đường Diệc Diễm đùa cợt, khuôn mặt của Lí Hồng trắng bệch, trừ bỏ cắn chặt răng, cũng không tìm được lý do phản bác.
"Không cần tôi phải tự mình tiễn khách đấy chứ!"
Lí Hồng phẫn hận liếc tôi một cái: "Diệp Sương Phi, đừng tưởng rằng cô đi theo người đàn ông này là đã sung sướng!" Ném lại một câu ngoan độc, Lí Hồng tức giận xoay người rời đi.
Tôi nhìn Đường Diệc Diễm, vẻ căng thẳng trên mặt anh vẫn còn chưa rút đi, hung tợn nhìn theo bóng Lí Hồng. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, mấy ngày nay, anh đều an ủi, khuyên nhủ tôi, một chữ cũng không nhắc đến những ngày tôi bị giam lỏng ở chỗ Giang Minh. Anh... có nghi ngờ tôi không? Dù sao tôi cũng ở đó lâu như vậy, tôi... có nên giải thích một chút hay không? Tôi quay đầu, nhìn ảnh chụp của Qua Nhan trên linh đường, một cỗ chua xót bỗng dâng lên trong lòng. Qua Nhan... mọi truyện đã trở nên như vậy, chị còn xứng đáng để hưởng phúc sao?
Hai ngày sau tang lễ của Qua Nhan, tôi lại trở về ngôi nhà mới. Đường Diệc Diễm mỗi ngày đều trở về chăm sóc tôi, tựa như tất cả đã khôi phục như trước. Chỉ có điều, chúng tôi đều hiểu rằng, cái chết của Qua Nhan đã làm cho mọi thứ từ trước đến giờ trở nên xa xôi. Tôi mỗi ngày đều buồn bực không vui, một mình ngồi lặng trong nhà ngẩn người, chỉ có buổi tối, khi Đường Diệc Diễm trở về tôi mới có cảm giác hình như mình vẫn còn sống.
"Duyệt Duyệt, chúng ta đi du lịch Nhật Bản nhé!" Hôm nay, Đường Diệc Diễm trở về nhà bỗng nhiên nói với tôi như vậy.
Du lịch? Lại là Nhật Bản?
Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh. Nhắc tới Nhật Bản, tôi không khỏi vẫn có chút để ý, thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ anh không biết chừng lại...
"Lần này, chúng ta cùng đi!" Đường Diệc Diễm dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, mở lời đánh gãy sự băn khoăn tôi.
Anh ôm chặt lấy tôi. "Anh đã xem trên mạng rồi, kỳ hoa nở còn chưa chấm dứt, bây giờ chúng ta qua đó vẫn còn kịp!"
Nhưng...
Tôi nghi hoặc nhìn anh: "Đường thị... không thành vấn đề sao?" Thực ra tôi định hỏi anh là vị hôn thê Phác tiểu thư không thành vấn đề sao? Dù gì thì Đường thị cũng chỉ vừa mới khôi phục, Đại Hàn điện tử kiềm giữ cổ phần của công ty vẫn là một vấn đề. Nếu chuyện của chúng tôi rơi vào tai bọn họ... Thực ra, đã nhiều ngày nay tôi cũng biết được một chút tin tức qua ti vi. Tuy rằng Giang Minh vẫn chưa lộ diện, Lí Hồng tuyên bố chính thức thay thế con trai tiếp quản tập đoàn Giang Nguyên. Như vậy mà không đối với Đường Diệc Diễm cấu thành uy hiếp sao? Vạn nhất, tập đoàn Giang Nguyên cũng giống Đường Diệc Diễm, bị bức đến đường cùng quay ra phản kích, thời điểm hỗn loạn như vậy, chỉ sợ không thích hợp tay trong tay đi du lịch!
"Anh cũng lâu rồi chưa được nghỉ ngơi, đúng lúc này có cơ hội!" Đường Diệc Diễm thấy bộ dáng nhíu mi khổ sở của tôi bèn thoải mái cười. Ngón tay sủng nịch điểm nhẹ lên mũi tôi: "Tin anh đi! Nói gì đi nữa, mẹ vui vẻ, cục cưng mới có thể khỏe mạnh trưởng thành nha!" Đường Diệc Diễm vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn bụng của tôi, trong mắt tất cả đều là nhu tình, làm cho người ta đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế!
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự lo lắng, tôi dựa vào vòng tay ôm của Đường Diệc Diễm.
"Tóm lại, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!" Đường Diệc Diễm rút tay về, tôi hoang mang ngẩng đầu lên. Ngày mai, có phải là quá nhanh rồi không, thật sự không thành vấn đề sao?
"Được rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!" Đường Diệc Diễm dường như không muốn để tôi có thời gian nói "có thể chứ", lập tức kéo tay tôi đứng dậy. "Đi thay quần áo đi, hôm nay em muốn ăn gì?"
Xem ra Đường Diệc Diễm đã hạ quyết định, tôi cũng không muốn tiếp tục cùng anh dây dưa đề tài này. Anh vốn dĩ đã quyết định đi, thực sự, tôi cũng rất muốn rời khỏi nơi này.
Vì thế tôi ngoan ngoãn đi thay quần áo. Sau khi cùng Đường Diệc Diễm ăn cơm về, anh quả nhiên bắt tay vào việc liên hệ với khách sạn sắp xếp phòng. Anh không ngừng gọi điện thoại. Buồn chán, tôi cũng chỉ biết lên mạng, lại phát hiện mình đã lâu chưa lên đây. Mẹ tôi đã gửi cho tôi không ít thư. Thế này mới nhớ, cũng phải vài tháng rồi tôi không liên lạc với ba mẹ. Thật đúng là bất hiếu! Tôi nhanh chóng trả lời thư của mẹ, tìm cả đống lý do, nhưng cũng không chịu gọi điện thoại. Tôi sợ tâm trạng mình bây giờ sẽ làm mẹ phát hiện ra điều gì đó. Tôi không muốn ba mẹ lo lắng, tôi cũng không biết phải nói với họ chuyện của Qua Nhan như thế nào nữa, tất cả... chờ có cơ hội rồi nói sau. Bằng không, cũng chỉ tăng thêm bi thương mà thôi! Tôi dại ra nhìn lời nhắn của mẹ trên màn hình, xem đi xem lại, bất tri bất giác nước mắt lại bắt đầu đảo quanh. Mang thai hình như khiến cho người phụ nữ trở nên dễ khóc!
Thật lâu sau, tôi tắt máy tính, khẽ thở dài. Vừa xoay người đã thấy Đường Diệc Diễm tựa vào cửa nhìn tôi. Tôi ngẩn ra, anh đã đứng ở đó từ lúc nào?
"Diệc Diễm!" Tôi quẫn bách nhắm mắt lại, không muốn bị anh phát hiện ra đôi mắt sưng đỏ của tôi!
Đường Diệc Diễm đi về phía tôi, ngón cái nhẹ nhàng kéo khuôn mặt của tôi qua, trong mắt tất cả đều là đau lòng: "Lúc anh không có ở bên cạnh, em mỗi ngày đều ở nhà trộm khóc như vậy sao?"
"Em..."
"Duyệt Duyệt... Tất cả đều đã trôi qua, đừng suy nghĩ gì nữa, được không? Bây giờ em hãy chỉ nghĩ đến anh, nghĩ đến cục cưng, nghĩ về tương lai tốt đẹp của chúng ta!"
"Diệc Diễm..." Tôi dựa vào lòng anh, nghe từng nhịp tim đập của anh truyền đến bên tai, bỏ qua được sao? Nhiều người hy sinh như vậy, tôi còn có thể có được hạnh phúc sao?
"Nhìn xem, em lại nhíu mày rồi!" Đường Diệc Diễm không vui đưa tay lên, vuốt ve hai hàng lông mày đang nhíu lại của tôi.
"Diệc Diễm!" Anh nói tất cả đã kết thúc. Nhưng tại sao, em vẫn cảm thấy bất an như vậy. Có phải vì vốn dĩ tưởng rằng có thể một đường chạy tới đích, lại bỗng nhiên phát hiện ra nhiều khúc quanh co, là không thích ứng, hay là quá vui sướng?
Diệc Diễm, thật sự mệt mỏi quá! Hy vọng, tất cả đã thật sự kết thúc!
Cấm Tình Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi Cấm Tình