As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
oss? Sao Boss lại ở đây?
Thư Tâm cầm chiếc bánh Tiramisu, chân tay có hơi luống cuống.
Boss bình tĩnh đẩy kính mắt:
- Khảo sát thị trường
Sau đó nhìn Thư Tâm từ trên xuống dưới rồi nói:
- Trợ lý Thư hình như cũng không có gì là không khỏe. Không bằng đi cùng tôi đi. Vừa vặn cũng là công việc của trợ lý.
Miệng Thư Tâm co rút lại, hận không thể ném chiếc bánh ngọt trong tay lên đầu anh rồi hùng hổ nắm cổ anh mà nói: Lão nương đang nghỉ ngơi!
Nhưng trên thực tế, Thư Tâm chỉ dám vụng trộm nghĩ: … Thế này… tiền lương hôm nay của tôi có được lĩnh không đây?
Ai dà, ý nghĩa của Tiramisu là “đưa em đi” tốt đẹp như vậy mà lại bị biến thành “nâng cao tinh thần” làm kỹ nữ tiếp khách, cô còn có thể chờ mong gì?
(Thỉnh thoảng mình bị ngơ chả hiểu tác giả này viết gì?)
Thư Tâm chỉ đành chấp nhận số mệnh, thở dài thườn thượt rồi đuổi theo đại Boss, người vừa ra lệnh xong đã rảo bước đi trước, vì thế không để ý tới Boss đang vội vã bước đi mặt vốn lạnh tanh lại hơi ửng hồng
Mà bên này, trong nhà Thư Tâm, Thẩm đại luật sư lấy chiếc điện thoại vừa cắt tín hiệu ra, ánh mắt nhìn Vương Hiểu Hân không lạnh mà khiến người ta run rẩy.
- Có phải Vương tiểu thư hiểu nhầm chuyện gì rồi không? Theo tôi được biết, người trong ảnh này là đồng nghiệp của thân chủ tôi, quan hệ bình thường, cấp trên cấp dưới, đi công tác ở chung một khách sạn, đó chẳng phải là rất bình thường sao?
Đúng thế, Vương Hiểu Hân ném ra là một xấp ảnh, ít nhất cũng phải hơn 100 tấm.
Trên ảnh chẳng nghi ngờ gì chính là Thư Tâm và một người đàn ông, có tấm là hai người một trước một sau đi trên đường, có tấm là vừa vặn cùng rời khỏi một khách sạn, thậm chí có tấm hai người đi cạnh nhau trông như đang dìu nhau đi rất thân mật.
Nếu nói phản ứng của Trần Gia Lạc khi nhìn những bức ảnh này đơn thuần chỉ là phẫn nộ thì Thẩm Ngọc vừa bất đắc dĩ, vừa phẫn nộ đến độ miệng giật giật.
Trời mới biết! Bức ảnh Trác Lăng Vân vịn vào Thư Tâm là từ đâu mà có.
Theo anh thấy, tên kia rõ ràng biết tửu lượng mình dở ẹc thì sao có thể mỗi lần đi bàn việc làm ăn có thể để người ta ướp rượu cho say mèm được
Vốn lúc đó anh nhìn thấy tên gia hỏa vốn luôn khắc chế bản thân kia nằm trên giường đau khổ rên rỉ còn vô cùng đồng cảm. Lúc đó mới hi sinh thời gian chăm sóc sắc đẹp của mình ra mà chủ động chăm sóc người kia. Bận rộn đến độ khiến da không được mịn màng như ý. Hóa ra là người này vì có Thư Tâm ở bên cạnh nên mới tự chuốc say mình.
Lúc trước anh nên để cho tên gia hỏa này chết luôn trên giường mới đúng. (╯‵□′)╯╧═╧
Lòng Thẩm đại luật sư vô cùng buồn bực nhưng vẻ mặt lại chẳng có gì khác thường.
Cách che giấu suy nghĩ này khác với Trác Lăng Vân. Theo Thẩm đại luật sư mà nói thì, Trác Lăng Vân không bộc lộ cảm xúc là vì trời sinh mặt lạnh, lúc nào cũng khó đăm đăm, rất vô vị, mà Thẩm đại luật sư của chúng ta không bộc lộ cảm xúc thì là vì phong độ. Đàn ông lúc nào cũng phải giữ vững phong độ đúng không!
Suy nghĩ của Thẩm đại luật sư bay vùn vụt, lại nghĩ thầm, xem ra Vương Hiểu Hân này cũng tốn không ít công sức, bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước rồi cơ đấy.
Vì vậy hơi liếc mắt mà quan sát sự biến hóa rất nhỏ trên mặt Trần Gia Lạc.
Không ngờ Vương Hiểu Hân lại cười lạnh một tiếng rồi lại cầm một tấm hình khác mà dí thẳng vào mặt Trần Gia Lạc:
- Được! Nếu đó là chuyện làm ăn thì cái này là sao? Hơn nửa đêm, một ông chủ lòng dạ chính trực cùng cấp dưới đi khám phụ khoa sao? Đúng là quá quan tâm cấp dưới rồi đó!
Trên ảnh đương nhiên là chụp lại lúc Thư Tâm gặp Boss ở bệnh viện
Ánh chụp rất tốt, bất luận là góc độ hay biểu lộ.
Ảnh chụp là chụp từ sau lưng Thư Tâm, không nhìn được vẻ mặt của Thư Tâm nhưng vẻ quan tâm, tình cảm ấm áp của Boss lại bị chụp lại.
Mà trên đầu Thư Tâm, ba chữ “Khoa phụ sản” to đùng khiến những người hiểu quy tắc ngầm có những nhận định riêng. Phía dưới ảnh có dấu ngày giờ như thể lấy đó làm bằng chứng: gần nửa đêm, lại vừa khéo chính là ngày Trần Gia Lạc đi công tác.
Vương Hiểu Hân nhìn Thẩm Ngọc đang cười rồi lại nhìn vẻ xấu hổ, phẫn nộ của Trần Gia Lạc mà đắc ý.
Thẩm Ngọc duỗi ngón tay thon mà khinh thường gẩy gẩy vài tấm ảnh, lòng thầm nghĩ: He! Cho cậu chết! Bị bắt tại trận rồi!
Ngẩng đầu lên nhìn Vương Hiểu Hân một cái:
- Vương tiểu thư rất quen với người này? Liếc mắt nhìn đã biết là Giám đốc công ty của Thư tiểu thư?
Vương Hiểu Hân nghẹn lời, lại thấy Thẩm Ngọc móc chiếc điện thoại sành điệu trong túi quần ra, giơ lên trước mặt cô ta, cười như không người mà ấn nút khóa. Những lời từ khi Vương Hiểu Hân vào cửa đến giờ đều được ghi âm lại.
Thẩm Ngọc có niềm tin vững chắc rằng mọi thứ đều phải tốt nhất thì mới có thể thích hợp với diện mạo và thân phận của mình, điện thoại đương nhiên cũng phải là loại sành điệu nhất, cho nên âm thanh rất tốt, những câu phẫn nộ, mất lý trí của Vương Hiểu Hân cũng được ghi âm lại một cách chi tiết.
Nhìn Vương Hiểu Hân mặt tái dại, Thẩm Ngọc chỉ có thể tỏ vẻ miễn cưỡng lắc lắc đầu:
- Vương Thư Tâm, tôi nghĩ, giờ cô cũng không phải là một nhân viên vô can. Sự thật thế nào mọi người đều tự hiểu, cho nên tôi giữ lại quyền kiện cô tội phỉ bang cho thân chủ tôi. Xin cô tự trọng một chút
Anh nhếch miệng cười với Vương Hiểu Hân để lộ ra hai chiếc răng mèo làm tổn hại đến dung nhan của mình (đây là lý do ảnh luôn cười mỉm), Vương Hiểu Hân hoảng sợ lui về phía sau một bước, mắt hơi thất thần nhưng sau đó lại ngồi phệt xuống đất mà ôm bụng rên rỉ:
- Gia Lạc! Gia Lạc! Bụng em đau quá! Đau quá…
Như được đánh thức, Trần Gia Lạc vốn đang nắm chặt tay run rẩy chậm rãi quay đầu, mở to mắt nhìn Vương Hiểu Hân nửa ngày, đột nhiên ngồi xuống nắm chặt bả vai Vương Hiểu Hân:
- Những bức ảnh này là từ đâu mà ra? Từ đâu mà ra? Người đàn ông kia là ai? Hắn ta có quan hệ gì với Thư Tâm? Cô nói cho tôi biết! Nói đi.
Ánh mắt anh ta hơi đỏ lên, khác hẳn với sự dịu dàng chu đáo bình thường:
- Không đâu! Thư Thư sẽ không phản bội tôi! Tình cảm… tình cảm của chúng tôi bao năm…
Vì sao lại không? Hai người tình cảm bao năm qua nhưng chẳng phải anh cũng phản bội cô ấy sao, sao cô ấy lại không thể phản bội anh?
Vương Hiểu Hân nhìn Trần Gia Lạc đầy thương hại nhưng không ngờ chỉ hơi nghiêng mặt đã nhìn thấy Thẩm Ngọc đứng sau lưng Trần Gia Lạc.
Người đàn ông có đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc đó chỉ đứng đó nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất đáng sợ. Ngón tay anh đang lật qua những bức ảnh mà cô ta phí bao công sức, tiền bạc để chụp lại. Tim Vương Hiểu Hân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặt cô ta tái mét, vội nắm lấy cổ tay Trần Gia Lạc, ngẩng mặt nhìn anh ta với vẻ vừa đáng thương vừa đáng sợ:
- Gia Lạc, em đau bụng… Con… con
Trần Gia Lạc như bừng tỉnh, vôi ôm lấy Vương Hiểu Hân mà lao ra ngoài, va vào cả Thẩm Ngọc.
Thấy Trần Gia Lạc chạy nhanh như chớp, Thẩm Ngọc nhún vai đi ra ngoài ban công.
Bên dưới là dòng người tấp nập, xe cộ như nước, đủ mọi màu sắc, kiểu dáng. Thẩm Ngọc cười tủm tỉm mà cầm chiếc điện thoại ra, tìm được chữ “Thằng cha cực khó ưa” rồi gọi điện.
- Ây dà, đối phương hình như có thuê thám tử tư, chụp được rất nhiều ảnh của cậu và Thư Tâm. Hơn nữa có một số bức trông rất mập mờ, cậu có muốn xem không, tôi rửa lại một bộ cho này
Người bên kia có vẻ không tiện nói chuyện, hồi lâu mới đáp lời, thậm chí giọng còn cực nhỏ:
- Cậu đừng nói lung tung, tôi và Thư Tâm không có gì đặc biệt cả,
Thẩm Ngọc trợn trừng đôi mắt không quá to của mình:
- Không có quan hệ “đặc biệt”? Cũng đúng, chỉ là cậu theo đuổi cô ấy nhiều năm mà thôi
Người đàn ông bên kia lại yên lặng một hồi, Thẩm Ngọc cảm giác như mình nghe được cả tiếng anh nghiến răng nghiến lợi, nhưng thực tế là không thể nào
- Không có. Chẳng có quan hệ gì cả. Lúc tôi về nước thì cô ấy đã kết hôn.
Thẩm Ngọc sửng sốt, sau đó ôm bụng cười ha hả, không ngờ lại làm rơi mất vài chậu lan càng cua khiến anh vội vã nhặt lại, tay chân luống cuống:
- Ha ha, cậu đừng có nói với tôi là bao năm qua cô ấy không hề biết cậu yêu cô ấy? Ôi chao, Tiểu Trác Tử ơi, cậu đúng là biến thái tới đỉnh điểm! Ha ha, không ổn rồi, đau bụng quá…
Đầu kia, Boss đang cáu kỉnh đứng trong toilet chật hẹp mà nắm chặt điện thoại, môi mím chặt, giận dữ hồi lâu mới rặn ra được một câu:
- Không được gọi tôi như thế!
Ngoài toilet, người đàn ông tuổi trung niên, đầu hói đang sốt ruột chờ đợi…
Cầm Thú Đại Chiến Cầm Thú Đại Chiến - Tư Đồ Yêu Yêu