In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Bại Lộ
huyết Thuyết cùng Bình An rời khỏi thư viện thì cũng đã vào tiết học, cũng may là tiết đầu là tiết tự học nếu không thì cả hai sẽ bị cô giáo phạt rồi. Hai người tình cờ đi ngang qua sân vận động, lại nghe được những tiếng hò reo cuồng nhiệt, Thuyết Thuyết nhìn vào đó, dường như tất cả học sinh có tiết thể dục đều tập trung ở sân bóng rổ. Hình như đang có trận đấu bóng rổ rất hay.
-Nhìn có vẻ vui nhỉ? Mình qua đó xem đi.-Bình An con mắt láo liên.
-Cũng chỉ là trận bóng rổ thôi mà, mình về lớp đi.-Thuyết Thuyết hiện không có tâm trạng để xem mấy thứ này, dù là ai chơi thì vẫn không liên quan đến cô, cô vẫn nên về lớp hơn.
-Hình như rất hay, qua xem đi mà.-Bình An kéo cánh tay của Thuyết Thuyết mà đi.
-Nhưng....
Thuyết Thuyết đành để cho Bình An kéo mình đi, cả hai chen vào trong đám đông rồi đứng đằng trước, ánh mắt cô khẽ động khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt.
Hai con người đẹp đến mê đảo chúng chúng sinh, hai vẻ đẹp đối lập nhau. Dáng người cao ráo cầm trái bóng thoăn thoắt di chuyển trên sân, nhảy cao rồi ném vào rổ, mồ hôi nhễ nhại dưới ánh nắng mặt trời càng thêm quyến rũ.
Từng động tác, di chuyển, đập bóng, ném bóng lại có thể thu hút ánh nhìn của mọi người đến vậy.
Hạo Thần chỉ vừa ném bóng vào rổ của Hàn Phong, ngay lập tức Hàn Phong phản công ném trả. Trên sân bóng, chỉ có hai người con trai này là nổi bật nhất.
Thuyết Thuyết ngẩn người nhìn hai anh chơi bóng rổ, bị những động tác đẹp đến khiến người khác nhìn một lần là cả đời khó quên.
-Cố lên!!! Cố lên!!!
-Anh Hạo Thần!!! Cố lên!!!
-Anh Hàn Phong!!! Cố lên!!!
Sân vận động như náo loạn bởi tiếng cổ vũ phấn khích của đám học sinh, ngay cả Bình An đứng cạnh cô cũng la hét không thôi.
Khi nhìn thấy trái bóng của Hàn Phong chuẩn bị được ném vào rổ của Hạo Thần, Thuyết Thuyết không biết ăn trúng cái gì lại la lớn, khiến mọi người đều quay đầu nhìn cô.
-Hạo Thần! Kia kìa, cẩn thận.
Thuyết Thuyết sau khi la lên liền muốn bản thân bốc hơi lập tức đi cho rồi, cô tại sao lại như vậy chứ? Điên thật rồi, điên thật rồi. Thuyết Thuyết xấu hổ dùng tay che mặt, hầu như ai cũng nhìn cô, ngay cả Hạo Thần và Hàn Phong cũng quay đầu nhìn cô. Khóe môi Hạo Thần bất giác cong lên một đường nhàn nhạt, nếu không để ý sẽ không thể nhận ra hắn đang cười.
Đáng lẽ đường bóng của Hàn Phong sẽ đi đúng và vào rổ của Hạo Thần, nhưng không hiểu sao đến phút cuối lại bị lệch sang một bên.
_Huýt...
Tiếng thôi còi của thầy thể dục vang lên, báo hiệu trận đấu kết thúc, tỉ số là 68-67, Hạo Thần thắng Hàn Phong một điểm.
Thuyết Thuyết đột nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng. Nếu cô không bị lên cơn mà la lên thì Hàn Phong sẽ không bị phân tâm rồi.
Thuyết Thuyết chọn cách trốn đi trong im lặng, lợi dụng lúc mọi người đã không còn để ý đến mình nữa thì cô khe khẽ chuồn đi, cô thật sự không muốn làm "người nổi tiếng".
-Thuyết Thuyết, đi đâu vậy?-Bình An tinh ý thấy Thuyết Thuyết lẻn đi liền gọi lớn.
Thuyết Thuyết đứng hình khi bị Bình An phát hiện, Bình An ơi là Binh An, cậu không hiểu cho tớ gì cả, cô bây giờ đến quay mặt lại nói "Tớ không thể ở lại thêm, không muốn làm người nổi tiếng đâu" cũng không đủ can đảm.
-Cậu đi đâu thế?-Bình An đã chạy tới và hỏi.
-À à tớ tớ về lớp làm bài tập.-Thuyết Thuyết đành bịa ra đại một lí do nào đó.
-Cậu không ở lại nữa sao? Lúc nãy cậu la hét còn lớn hơn tớ nữa kia mà.
-Tớ tớ chỉ là thuận miệng cổ vũ thôi. Haha.-Thuyết Thuyết giật mình liền xua tay.
Thuyết Thuyết bây giờ chỉ muốn làm hai điều, một là tự mình đào một cái hố thật sâu rồi chui xuống đó cho rồi, hai là nói với Hàn Phong là đáng lẽ cô định cổ vũ cho anh nhưng không hiểu sao lại gọi nhầm tên.
Cô thà làm điều thứ nhất còn hơn làm điều thứ hai, nó thật vô lí.
-Tiểu Thuyết Thuyết!
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, trầm ấm nhẹ nhàng lại chất chứa bao nhiêu tình cảm. Thuyết Thuyết giật mình đứng cứng ngắt.
Tiếng bước chân ngày càng gần truyền tới phía sau lưng cô.
-Giờ này không ở trong lớp mà lại đi lung tung. Có tin là anh phạt em không?-Hàn Phong bây giờ đã đứng trước mặt cô, anh nở nụ cười nhìn cô.
-Em...em chỉ là đi ngang qua đây thôi.-Thuyết Thuyết gượng cười, vẻ mặt cứng đơ.
-Được rồi. Mà haizz, anh buồn quá, thua rồi. Chắc phải ăn kem như em nói thôi.-Miệng thì nói buồn nhưng gương mặt lại không hề buồn chút nào.
-Hàn Phong. Lúc nãy em định cổ vũ cho anh, nhưng không hiểu sao lại gọi nhầm tên.-Cuối cùng cô vẫn dùng cách giải thích này, có còn hơn không.
-Tên anh mà cũng gọi nhầm, có phải em muốn anh bắt em gọi tên anh mãi hay không?
-Em đâu phải cố tình. Cùng lắm là em gọi tên anh một trăm lần mỗi ngày.-Thuyết Thuyết còn tưởng anh nói thật, chu chu miệng nói.
-Ngoan lắm.-Hàn Phong nở nụ cười thõa mãn, khom người véo nhẹ má cô.
Bộ dáng này của hai người, nhìn thật sự rất thân mật, như là bạn trai véo má bạn gái vậy. Thuyết Thuyết đỏ mặt nhìn xung quanh, hình như hai người đang là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Chết thật! Cô quên mất là mình đang ở sân vận động.
Thuyết Thuyết khẽ nuốt nước bọt, nhìn thấy mọi người đang ghé đầu vào nhau mà bàn tán.
-Tớ đã nói là họ có gì đó mờ ám rồi, các cậu không tin.
-Lần trước là ở trong phòng thay đồ nam, đã chưa dám chắc rồi, nhưng mà hành động ban nãy thì chắc chắn như tớ đang nghĩ rồi.
Thuyết Thuyết khóc không ra nước mắt mà, cô chỉ muốn giải thích với từng người rằng "Không phải như mọi người nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn thôi". Nhưng đáng tiếc, cô chỉ biết cắn răng nhìn họ.
-Có phải họ phiền lắm không?-Hàn Phong nhìn cô, vẫn duy trì nụ cười trên môi.
Thuyết Thuyết gật gật đầu nhỏ, họ đúng là phiền chết đi được, cái trường này không biết là dùng để học hay dùng cho những kẽ lắm tiền tụm ba tụm bảy lại bàn tán nữa.
Hàn Phong mỉm cười xoa đầu cô, sau đó quét ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn mọi người xung quanh, nụ cười trên môi lập tức biến mất, gương mặt lạnh lùng của anh khiến bọn họ im bặt không dám hó hé.
-Hai người muốn gây sự chú ý thì đừng đứng trước mặt tôi mà làm, ngứa mắt chết đi được.
Đột nhiên vang lên một giọng nói khác, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng lại mang theo một sự khó chịu khó nói.
Thuyết Thuyết đưa mắt nhìn thẳng về nơi phát ra giọng nói, phát hiện Hạo Thần đang ngồi trên ghế đá, cầm chai nước suối uống ừng ực. Trên tóc còn đọng vài giọt mồ hôi, chậm rãi chảy xuống trán rồi xống gương mặt tuấn mỹ kia.
-Rõ ràng đây chẳng phải nhà cậu, lấy tư cách gì bảo chúng tôi đi chỗ khác?-Hàn Phong đút hai tay vào túi quần, nở một nụ cười, nụ cười hờ hững.
-Đây cũng chẳng phải nhà cậu, có biết hai người phiền lắm không? Muốn gì, về nhà cậu tự mà làm.-Hạo Thần đóng nắm chai nước lại, vừa nói vừa đưa chai nước ra trước mặt, quan sát nó.
-Chẳng phải trước đây cậu cũng hay như thế trước mặt tôi sao?-Hàn Phong nhếch môi cười.
_Bịch...
Chai nước đang được Hạo Thần cầm đột nhiên bị quăng mạnh xuống đất, Thuyết Thuyết đột nhiên cảm thấy có một, à không, là hai luồng khí băng giá đang lan tõa ra xung quanh, trong lòng cô cũng trở nên bất an.
Cả người cô vô thức run lên, mọi người xung quanh cũng im thin thít, chờ đợi việc sắp xảy ra.
-Cậu là đang khiêu khích tôi?-Hạo Thần đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Phong.
-Không phải sự thật sao?-Hàn Phong nhún vai.
-Vậy sao?
Hạo Thần cười như không, gương mặt chỗ nào cũng lộ ra khí thế vương giả, không báo trước, hắn vung nắm đấm xông thẳng xuống mặt của Hàn Phong.
Hàn Phong bị cú đấm mạnh và nhanh như tia chớp của Hạo Thần làm cho lảo đảo rồi té xuống đất.
-Hàn Phong...
Thuyết Thuyết gần như hét lên, chuyện gì đang xảy ra thế này? Rõ ràng chuyện này đâu có gì nghiêm trọng, sao lại đánh nhau thế này.
Hàn Phong không nhân nhượng mà đứng lên đánh trả.
Thuyết Thuyết gần như chết đứng khi chứng kiến hai người đánh nhau, trong đầu như một cuốn băng tua lại những hình ảnh cô bị cha dượng đánh đập, rất tàn nhẫn. Trái tim lại đau lên từng hồi, nhức nhói, khó chịu.
Thuyết Thuyết đột nhiên ngồi thụp xuống đất, cô thật đúng là chỉ gây rắc rối, đáng lẽ cô nên đi thẳng về lớp, nhưng cô lại đi tới đây, rồi gây chuyện.
-Dừng...lại...đi, đừng...đánh nhau...nữa.-Thuyết Thuyết gắng gượng la lên, giọng nói cô yếu đi hẳn, rất khó nghe.
Vậy mà mọi người xung quanh không hề can thiệp, chỉ dửng dưng nhìn hai người họ không thương tiếc bản thân mà lao vào nhau.
Thuyết Thuyết thực sự hối hận, nhìn hai anh đánh nhau như vậy cô thật sự hối hận, trái tim đau đến mức không thể thở nỗi nữa rồi, cô đưa tay đặt lên ngực, cố gắng điều hòa nhịp thở. Sau đó lục lọi khắp người, như đang tìm gì đó, là lọ thuốc của cô, nó đâu rồi nhỉ? À! Thấy rồi, trong túi áo, cô khó khăn cầm lấy lọ thuốc, tay run run mở nắp, nhưng mãi mà không được.
Nhận thấy hành động kì lạ của cô, Tuấn Kỷ, Hạo Dương và Anna chạy tới.
-Thuyết Thuyết! Em làm cái gì vậy? Lọ này là cái gì?-Tuấn Kỷ ngồi quỳ lo lắng cầm tay cô hỏi.
-Anh Tuấn Kỷ, mau ngăn hai người họ lại, đừng để họ đánh nhau nữa.-Thuyết Thuyết giọng yếu ớt, gương mặt tái nhạt, giọng cô gần như là đang năn nỉ Tuấn Kỷ.
-Thuyết Thuyết, chuyện này em không hiểu đâu.-Ánh mắt Tuấn Kỷ hiện lên sự áy náy.
-Anh Hạo Dương, anh là anh trai của Hạo Thần mà, mau ngăn anh ấy lại đi.-Thuyết Thuyết kéo lấy cánh tay của Hạo Dương đang ngồi cạnh cô. Quên hẳn đi tình trạng nguy kịch của cô hiện giờ, chỉ lo lắng cho sự an nguy của hai anh.
-Chuyện này, cho dù bọn anh có ngăn cản được thì nó cũng sẽ xảy ra nữa, không chỉ là lần một lần hai. Bọn anh hết cách rồi.-Hạo Dương lắc đầu nói.
-Chị Anna...-Thuyết Thuyết mặt trắng bệch nhìn sang Anna.
-Không phải em cũng biết Hạo Thần và Hàn Phong không thích nhau sao? Em ba lần bảy lượt cùng Hàn Phong thân mật trước mặt Hạo Thần, lần trước là trong phòng thay đồ nam, lần này nữa, em dù không phải là bạn gái của Hạo Thần cũng khiến Hạo Thần bực mình rồi. hơn nữa em đến đây cũng chỉ là thực hiện theo bản hợp đồng đó thôi.-Anna lớn tiếng la lên, nở nụ cười nửa miệng, vẻ mặt khinh thường, lời cô ta nói, ai ai cũng có thể nghe được.
Hàn Phong dừng đánh nhau lại khi nghe Anna nói, ngay cả Hạo Thần cũng đứng im nhìn Thuyết Thuyết vẻ mặt tái nhợt đang ngồi dưới đất.
Thuyết Thuyết ánh mắt vô hồn nhìn Anna, cô có cảm giác, Anna không thích cô, cư xử của chị ấy mấy ngày nay không còn như trước đây, từng lời từng lời như dội thẳng vào mặt cô một gô nước lạnh, làm cô thức tỉnh.
-Thì ra là thiếu nợ nên mới kí hợp đồng rồi tới đây.
-Hèn chi mới được vào trường này, đúng là thứ mồi chài.
Xung quanh từng đọt từng đợt bàn tán đầy khinh bỉ vang lên, như những con sóng khổng lồ ập tới, Thuyết Thuyết vô thức nhìn xung quanh.
Chuyện cô kí hợp đồng căn bản chỉ có Hạo Thần, Hàn Phong, Tuấn Kỷ, Hạo Dương và Anna biết, cô luôn che giấu không muốn cho mọi người biết, vì một khi đã biết, họ sẽ lợi dụng điều đó mà khinh bỉ cô, bêu xấu thanh danh của cô, và có khi còn đối xử với cô tệ hơn.
Vậy mà đến bây giờ, người cô luôn xem là chị, lại đi nói ra hết.
Thuyết Thuyết chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt thương tâm, lo lắng của Tuấn Kỷ và Hạo Dương, ánh mắt thâm tình lo lắng của Hàn Phong, gương mặt lạnh lùng cố hữu của Hạo Thần, gương mặt xinh xắn của Bình An, Thuyết Thuyết không nghĩ ngợi nhiều, cố gắng đứng dậy rồi loạng choạng bỏ chạy.
Cô muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa cái nơi xa hoa lộng lẫy này, nó căn bản không thuộc về cô, rõ ràng là do cô cố chấp, rất cố chấp.
Hàn Phong dùng ánh mắt tức giận nhìn Anna, bước tới chỗ cô ta đang đứng, không nói không răng vung tay tát cho cô ta một cái, in hẳn năm ngón tay, rõ ràng anh rất tức giận.
Tất cả mọi người tất nhiên rất kinh ngạc.
-Hàn Phong, cậu lấy tư cách gì tát tôi?-Anna tức giận ôm mặt.
-Tư cách gì? Vậy tôi hỏi cô, cô lấy tư cách gì nói những điều như vậy với Thuyết Thuyết?-Hàn Phong lạnh lùng nhìn Anna.
-Đó là sự thật, tôi nói sai chỗ nào sao? Cậu nghĩ cậu đánh tôi, tôi sẽ không dám làm gì cậu?
-Cô không lẽ không hiểu tính tôi, đưng tưởng trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì tôi không biết, biết tự lượng sức mình đi, dù là Lý thị, tôi cũng không tha.-Hàn Phong nhếch mép cười rồi bỏ đi.
Lý thị dù sao cũng là một tập đoàn hùng mạnh, nay Hàn Phong lại khiêu khích như vậy thì cũng dễ dàng thấy được sự quan trọng của cô trong lòng anh.
Anna bặm môi, hai bàn tay siết chặt lại, Lý Anna cô là ai chứ? Sao có thể chịu được nổi nhục nhã này?
-Sau này bớt nói lại đi, cô nói ra cho mọi người biết cũng không hay ho gì đâu.-Hạo Thần trước khi lướt qua người Anna cũng để lại một câu, lạnh lẽo tàn khốc.
Tranh thủ không ai để ý, hắn cúi người nhặt một lọ thuốc màu trắng, sau đó bỏ đi một mạch.
"Lăng Thuyết Thuyết, mày chưa xong với tao đâu"
Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh - Thương Lạc Nữ