Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Nụ Hôn Trong Cơn Mê
hứ hai đầu tuần, Thuyết Thuyết đi học, suốt ngày vẫn phải chịu đựng những lời chửi rủa, khinh thường của mọi người trong trường, nhưng cô không khóc, cố gắng không quan tâm đến lời của họ.
Khi tan học, cô bình thản đạp xe về nhà, mặc kệ mọi người xung quanh nói gì.
Sau khi tắm rửa thay đồ, cô dù không muốn nhưng cũng phải pha cà phê cho Hạo Thần và mang lên cho hắn, loay hoay pha cà phê thì tiếng chị Hoa vang lên.
-Hôm nay em không cần pha cà phê đâu.
-Tại sao vậy ạ?-Thuyết Thuyết chau mày khó hiểu.
-Thiếu gia nhỏ không biết hôm qua làm gì mà về đến nhà thì say mềm, người thì dầm mưa ướt sũng, bây giờ lại bị sốt nữa.-Chị Hoa thở dài nói.
Hắn ta uống rượu say mềm? Tại sao chứ? Bây giờ còn lên cơn sốt nữa, không biết có sao không?
-Thiếu gia nhỏ không chịu ăn uống gì cả, người làm đem đồ ăn lên thì cậu ấy lại hất đổ hết. Cũng không cho bọn chị vào phòng nữa.-Chị Hoa nói tiếp.
-Bị sốt mà không cho chăm sóc với ăn uống gì thì làm sao mà chịu nổi.-Thuyết Thuyết nhíu chặt đầu mày lại.
-Tội nghiệp cậu ấy quá. Sinh nhật cậu ấy cũng chính là ngày Mộc Ngân mất, không buồn mới lạ.-Chị Hoa lời nói đầy thương xót.
Thì ra là vậy! Hạo Thần thật đáng thương.
-Em biết rồi, thôi thì tự pha cho mình vậy.-Thuyết Thuyết tuy mỉm cười nhưng đáy mắt có chút lo lắng.
Thế là cô nấu một nồi cháo đậu xanh giúp hạ sốt, múc vào một cái tô, kèm theo một cốc nước lọc rồi mang lên lầu. Cô gõ nhẹ cửa phòng Hạo Thần, nhưng bên trong không có bất kì tiếng động nào, sau đó cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào.
Căn phòng im ắng lạ thường, đi sâu vào trong thì thấy hắn đang nằm trên giường, cô tiến lại gần, đặt khay đồ ăn trên bàn cạnh giường, sau đó cô ngồi xuống mép giường, khẽ lay lay người hắn rồi gọi tên hắn.
-Nhị thiếu gia.
Hắn vẫn im lìm không lên tiếng.
-Này! Cố Hạo Thần.
-Chắc là anh ta mệt lắm. Anh phải ăn chút gì đi chứ để bụng đói sẽ không khỏe lại đâu.
Thuyết Thuyết nhăn trán, nhoài người tới gần mặt hắn, thấy người hắn chảy đầy mồ hôi, nhất là trên gương mặt điển trai kia, mồ hôi theo trán chảy xuống cổ.
Mà khi hắn ngủ cũng đẹp đến vậy sao? Một nét đẹp tà tà mị mị, dường như thượng đế đã rất chiêu đãi hắn, gương mặt hắn được điêu khắc một cách tỉ mỉ, hoàn hảo khiến ai nhìn vào cũng phải đắn chìm.
-Mồ hôi chảy như tắm kìa! Lại còn bị sốt nữa.-Vừa nói cô vừa đưa tay sờ vào mặt hắn.
-Mình nên làm gì đây?-Thuyết thuyết tự hỏi.
Cô lay lay người hắn, rồi nói.
-Hạo Thần, dậy ăn chút cháo đi này.
Hắn khẽ cựa mình rồi mơ màng nhìn người trước mặt, sao giống Mộc Ngân của hắn vậy? Mộc Ngân! Em trở về với anh rồi sao?
-Ơ, anh tỉnh rồi sao?
-Tôi nấu cho anh chút cháo đậu, anh phải ăn rồi mới uống thuốc được.
Người trước mặt hắn là Mộc Ngân của hắn, là Mộc Ngân hắn yêu thương nhất trần đời, cô đang lo lắng cho hắn sao?
-Vậy tôi để đây nha, anh ăn đi chứ cháo nguội rồi sẽ không ngon đâu.
Nói xong cô đứng dậy thì một bàn tay bình thường thì lạnh ngắt hôm nay lại ấm nóng một cách lạ thường nắm lấy, kéo cô ngồi lại xuống giường.
-Sao vậy?-Thuyết Thuyết ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn cầm lấy bàn tay ấy đưa lên trán mình.
-Anh đau đầu sao?-Thuyết Thuyết hỏi.
-Vậy để tôi lấy khăn ướt nhé!
Hắn không nói không rằng, sau đó đưa tay luồn sau gáy cô, kéo đầu cô xuống rồi hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô. Thuyết Thuyết vô cùng kinh ngạc, mở to mắt nhìn hắn, mặc hắn gặm nhấm đôi môi của cô, cô bây giờ kinh ngạc đến nỗi quên cả phản ứng. Môi hắn nhợt nhạt, môi cô căng mọng, chúng hòa vào nhau, say đắm.
Đến khi Thuyết Thuyết thực sự không thở nổi rồi mới đẩy mạnh người hắn ra, Hạo Thần không hiểu sao bây giờ rất tỉnh táo, hắn cũng ngạc nhiên không kém gì Thuyết Thuyết khi nhận ra người hắn vừa mới hôn không phải là Mộc Ngân của hắn mà là Thuyết Thuyết.
-Tại...tại sao anh lại hôn tôi?-Thuyết Thuyết chùi môi, bực bội nói.
-Tại sao cô lại ở đây? Làm sao cô vào được?-Hạo Thần ngồi dậy, giọng khàn khàn nói.
-Thì tôi mang cho anh chút cháo...
-Rồi tự nhiên anh làm thế với tôi. Anh không nhớ sao?-Thuyết Thuyết chỉ trỏ nói.
Hạo Thần đanh mặt, hắn cũng sờ sờ lên môi của mình, sau đó hắn lạnh lẽo nói, giọng nói lạnh lẽo như rằng chưa hề xảy ra chuyện gì.
-Ra ngoài!
-Sao?-Thuyết Thuyết hỏi.
-Tôi nói ra ngoài.-Hạo Thần lạnh lùng ra lệnh
-Nhưng...tôi chỉ là lo anh uống thuốc mà không ăn gì...rồi bỗng dưng anh lại tự tiện hôn tôi...anh
-Đi mau lên.
Lời chưa nói hết thì Hạo Thần đã đẩy cô đứng dậy.
-Này!-Thuyết Thuyết ngạc nhiên thốt lên.
-Chỉ cần cô đi thôi, mau lên.-Hắn đứng dậy đẩy cô ra ngoài. Rồi hắn đóng cửa một cái "Rầm"
-Thật là vô lý, cái tên này.-Thuyết Thuyết đứng ngoài bực bội nói.
-Sao tự dưng lại tức giận chứ? Là hắn ta tự động hôn mình mà.
-Nụ hôn đầu cũng bị hắn ta cướp mất, bây giờ cũng bị hắn hôn?-Thuyết Thuyết tức giận dùng chân đạp cửa một cái.
Hạo Thần bên trong ôm đầu của mình.
-Mình với cô ta...
-Cố Hạo Thần, mày đúng là điên thật rồi.
-Tại sao lại nghĩ cô ta là Mộc Ngân cơ chứ? Điên rồi mà.
Hắn chỉ nhớ hôm qua khi Thuyết Thuyết bỏ về, trong người anh không hiểu vì sao cảm thấy rất khó chịu.
Hắn lái xe đến Cám Dỗ, một mình trong phòng vip mà uống rất nhiều rượu, uống xong rồi lại vứt xe ở bar, tự mình đi bộ về, trền đường về tự dưng trời lại mưa ầm ầm, nhưng hắn mặc kệ, cứ đi mãi đi mãi, đắm mình trong cơn mưa đó. Khi về đến nhà thì ngã lăn ra đất, người làm dìu lên phòng xong thì hắn đập phá đồ đạc, đuổi họ ra ngoài. Hắn mở hôc tủ ra, lấy một tấm hình, trong đó là một đôi trai gái, cô gái có gương mặt nhỏ nhắn, yêu kiều, đang cười rất tươi, rất hạnh phúc.
Hắn nhớ đến La Mộc Ngân, cô gái mà hắn yêu thương nhất, vào ngày này nhiều năm trước, cô ấy luôn bên cạnh hắn, tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật xinh xắn, rồi bảo hắn hãy cầu nguyện và thổi nến.
"Nhất định phải cầu nguyện điều gì đó liên quan đến em, nhất định đó"
Giọng nói ấy trong trẻo, êm ái biết bao, vậy mà bây giờ, hắn muốn cũng không thể nghe được.
Vậy mà hắn nói hắn không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ mãi mãi bên hắn, nhưng đến khi hắn nhận ra không có gì là mãi mãi, thứ gì cũng sẽ mất đi, con người cũng vậy, thì Mộc Ngân của hắn đã rời xa hắn, mãi mãi. Đến khi mất đi rồi mới hối hận vì đã không biết trân trọng.
"Sinh nhật vui vẻ, anh đã lớn thêm một tuổi rồi, phải trưởng thành thêm, đừng bắt em phải chăm sóc anh nữa"-Giọng Mộc Ngân trong trẻo như dòng suối.
"Từ trước tới giờ anh đã trưởng thành rồi, với lại phải nói anh chăm sóc em chứ"-Hạo Thần mỉm cười nói,
"Cái gì? Anh rõ ràng lật lọng,là em chăm sóc anh mới đúng"-Mộc Ngân bất mãn nói
"Được rồi, được rồi. Là em chăm sóc anh, được chưa?"-Hắn yêu chiều nói rồi ôm cô vào lòng.
"Như vậy mới được chứ. Từ nay về sau, năm nào em cũng sẽ cùng anh ăn sinh nhật, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau thổi nến, cho nên sau này ngoại trừ em ra, cấm anh ăn sinh nhật với cô gái khác"
Mộc Ngân ngước nhìn hắn, giọng nói mang tính chiếm hữu cùng tuyên bố, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
"Được, anh hứa"-Hạo Thần khẽ hôn lên trán cô.
Cô gái mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất.
Vậy mà hôm qua, anh lại làm sai lời hứa...
Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh - Thương Lạc Nữ