Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Lọ Lem Cũng Chỉ Là Lọ Lem
au khi chùi rửa chỗ bị dính rượu và son lại lớp son thì cô đeo lại mặt nạ, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh và đi lại chỗ Hạo Thần.
Sau khi ngồi xuống chưa được bao lâu thì có một cô gái cất giọng quen thuộc nói.
-Hạo Thần, anh đi cùng cô gái bí ẩn nào vậy?
Theo phản xạ, cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn cô gái đó.
-Liên quan đến cô sao?-Hạo Thần lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Anna xám xịt, nhưng nhanh chóng cô ta mỉm cười nhìn cô gái đeo mặt nạ và nói.
-Em được đi cùng Hạo Thần là một vinh dự lớn đó nha, vậy mà lại che mặt mất, chị không được chiêm ngưỡng mỹ nhân rồi.
Thuyết Thuyết không suy nghĩ nhiều, đôi môi đỏ mọng cong cong, cô cất giọng nói.
-Mỹ nhân gì chứ, em cũng bình thường thôi.
Anna khựng người, là cô ta sao? Vậy mà cô còn tưởng mỹ nhân phương nào, cô cố ý để cô ta nói, vậy mà cô ta lại ngu ngốc sập bẫy, cô nhất định sẽ lột được cái mặt nạ đó ở trước mặt mọi người, để xem khi mọi người biết được mỹ nhân bí ẩn đeo mặt nạ chính là đồ chuột cống, con ăn mày của trường thì thái độ của bọn họ sẽ như thế nào?
Nhưng mà những lời cô nói lúc ở Cám Dỗ lẽ nào cô ta không nhớ sao? Hay là không để trong lòng? Lúc đó cô ta say rượu, chắc là quên hết rồi, cũng tốt, cô vì lúc đó quá tức giận nên mới ra mặt chửi cô ta, từ trước giờ cô hành động đều không ra mặt, chuyện ở Cám Dỗ cũng là ngoài ý muốn, giờ cô ta quên rồi thì tốt. Anna mỉm cười chìa tay ra và nói.
-Chị là Anna. Hân hạnh được gặp em.
Thuyết Thuyết cũng mỉm cười bắt tay đáp lễ.
Hạo Thần ngồi đó không nói gì, chỉ cười lạnh, cô gái bên cạnh này đúng là ngu ngốc, Anna cô ta là cố ý để Thuyết Thuyết nói, vậy mà cô gái này lại sập bẫy dễ dàng như vậy.
-Mà em đi với tư cách gì vậy? Partner(*) hả?-Anna cười cười nhưng ánh mắt hiện lên tia khó chịu.
(*): Bạn gái, cặp hay bạn đôi.
-Đúng vậy. Có thắc mắc gì sao?-Hạo Thần lắc lắc ly rượu trong tay nhìn Anna nói.
Thuyết Thuyết đang uống ly cocktail vừa nghe đến từ partner thì suýt bị sặc, cô nhìn Hạo Thần chằm chằm, ý hắn là gì chứ? Ai là bạn gái của hắn, cô không có nha.
-Hình như...hình như anh...nhầm rồi.-Thuyết Thuyết không nói nên lời.
-Hử?-Hạo Thần nhìn cô, hàn khí từ hắn toát ra làm cô lạnh cả người.
-Không có gì.-Thuyết Thuyết sợ hãi cúi đầu.
-Chào hỏi rồi thì đi đi.-Hạo Thần cất giọng lạnh nhạt.
Anna nhìn Hạo Thần một cách bất mãn, không cam lòng.
-Còn gì nữa không?-Hạo Thần không nhanh không chậm nói,
-Không.
Anna mím môi ấm ức, sau đó dùng ánh mắt hung ác nhìn Thuyết Thuyết rồi mới bỏ đi.
Thuyết Thuyết phồng mang trợn má nhìn Hạo Thần chằm chằm, đi với hắn lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Không được phép mở miệng nói, không được đi lung tung, không được hành động theo ý mình, không và không.
Hạo Thần mặc kệ cô nhìn mình chằm chằm, khóe miệng hắn hơi nhoẻn lên, ngửa đầu uống một hớp rượu.
Ở một góc khuất, có một ánh mắt vẫn theo dõi hai người từ nãy giờ, con người thâm thúy xẹt qua tia khác lạ, anh ban đầu muốn cùng cô dự tiệc, đáng tiếc, anh lại chậm hơn Hạo Thần.
Hôm nay cô thật đẹp, bình thường cô chỉ mang giày thể thao với mặc những bộ đồ bình thường thôi nhưng cũng rất duyên dáng, xinh đẹp rồi, hôm nay cô mặc chiếc đầm dạ hội lộng lẫy này lúc đầu anh suýt không nhận ra cô rồi. Nhưng khi cô nở nụ cười với anh, anh mới định thần lại, nụ cười ấy đem đến cho thế giới này nguồn ánh sáng ấm áp, sự tươi đẹp và thân thiện, yêu đời làm anh không thể nào quên.
Thuyết Thuyết thôi không nhìn Hạo Thần nữa, cô buồn bực uống một ngụm cocktail, đi dự tiệc với Hạo Thần chã vui gì cả. Sinh nhật mà sao không thấy hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cảnh cắt bánh kem hay đại khái là tặng quà gì nhỉ? Bây giờ cô mới hiểu lời nói của người làm trong nhà Chính vì sao sinh nhật Hạo Thần lại buồn rồi.
-Hạo Thần! Sinh nhật vui vẻ!-Một giọng nam dễ nghe vang lên.
Hạo Thần hơi nhếch môi, anh chầm chậm đứng dậy, tay ôm eo Thuyết Thuyết cũng kéo cô đứng dậy.
Người con trai trước mặt cao ráo điển trai, bộ âu phục xanh thẫm cùng mái tóc đen nhánh càng toát lên khí chất đó của anh.
-Đến trễ.-Hạo Thần lãnh đạm nói.
-Sinh nhật cậu, tớ nhường.-Anh ta vừa nói vừa cười, tiện tay cầm ly rượu từ tay phục vụ, uống sạch.
-Được chưa?-Anh ta dốc ngược ly rượu xuống, cười cười nói.
-Được.-Hạo Thần cũng nhếch miệng cười.
Ánh mắt anh ta nhìn sang Thuyết Thuyết, nhìn một lúc rồi mới mở miệng nói.
-Mỹ nhân bí ẩn, bạn gái cậu sao?
-Động não chút đi.-Hạo Thần lườm anh ta.
Anh ta không trả lời, chỉ nở nụ cười tà mị.
-Chào mỹ nhân, tôi là Trịnh Minh Thập.
Thuyết Thuyết chau mày, sao ai cũng thích gọi cô là mỹ nhân thế nhỉ? Cô không xinh đẹp đến mức đó đâu nha. Thuyết Thuyết nhoài người về phía Minh Thập, khẽ nói.
-Tôi có tên có họ, không phải tên mỹ nhân.
Minh Thập nghe xong cười ha hả, cô gái này thật thú vị.
-Có thể cùng tôi khiêu vũ không?-Anh ta nói tiếp rồi chìa tay về phía cô.
Thuyết Thuyết tròn xoe mắt nhìn anh ta, cô hoàn toàn không biết khiêu vũ nha, với lại cô và anh ta chỉ quen nhau mới mấy phút thôi.
Cô hơi lúng túng không biết có nên nhận lời hay không thì bàn tay đang ôm eo cô buông ra, sau đó cầm lấy tay Minh Thập.
-Đi mà tìm Từ Dung mà khiêu vũ.-Anh lạnh lùng nói rồi bỏ tay Minh Thập ra.
-Không lẽ cậu so đo với tớ?
-Thế nào?
-Từ Dung đang khiêu vũ với Hạo Dương, cậu không thấy sao?-Minh Thập bình thản nói.
Thuyết Thuyết có thể dễ dàng nhìn thấy trong sân khấu, Hạo Dương đang cùng với một cô gái khiêu vũ, anh vẫn như vậy, ôn nhu hiền lành, còn cô gái kia trông như một bông hoa rực rỡ, xinh đẹp kiều diễm, đôi môi cô ấy hằn lên một nụ cười hạnh phúc.
-Người của tớ, tớ còn chưa khiêu vũ, đã đến lượt cậu sao?-Hạo Thần lạnh lùng nói.
Thuyết Thuyết nhìn hắn đầy khó hiểu, đi cùng hắn thì cô cứ như một con ngốc vậy đó, những lời hắn cứ như vượt quá chỉ số IQ của cô, đôi lúc cô chẳng hiểu gì cả.
-Làm gì căng thế? Coi như tớ chưa nói gì đi, bây giờ tớ đi ra đằng kia một lát.-Minh Thập nở nụ cười, trước khi quay người đi còn nhìn Thuyết Thuyết một lúc rồi mới đi.
Thuyết Thuyết thở hắt ra, sinh nhật gì đâu kì cục, cô ở nhà còn thích hơn.
Hạo Thần ngồi xuống lại ghế, thấy hắn nhìn mình rồi nhìn chiếc ghế, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, còn tưởng ngồi như vậy cho đến khi tiệc tàn, sau khi Minh Thập đi được mười phút thì lại có một người con trai khác sải bước đi tới.
Cô nhìn người con trai này, thoáng hoảng hốt đứng bật dậy, miệng khẽ nói.
-Anh Hàn Phong!
-Sao nhóc không nghe điện thoại?-Hàn Phong khẽ trách.
-Tại em bỏ vào ví nên không nghe thấy.-Thuyết Thuyết cười hì hì.
-Được rồi, khiêu vũ với anh một bản nhé!-Hàn Phong mỉm cười nói.
Thuyết Thuyết chết sở sống dở mất, trước mặt Hạo Thần mà Hàn Phong dám mời cô khiêu vũ, người chịu thiệt thòi cũng chỉ có cô thôi.
-Em...
Thuyết Thuyết lắp bắp, cô cũng muốn lắm chứ nhưng mà Hạo Thần còn ngồi bên cạnh, cô làm sao dám.
-Anh sẽ dạy nhóc.-Hàn Phong cười tươi nói.
-Em cũng muốn lắm, nhưng....
-Không sao. Nhóc muốn là được rồi.-Hàn Phong vui vẻ chìa tay phải ra, tay trái chắp sau lưng, người hơi cúi xuống.
Thuyết Thuyết bối rối đưa tay ra rồi lại rút lại, cô muốn nhảy cùng Hàn Phong, nhưng Hạo Thần sẽ giết cô mất.
Khoảnh khắc bàn tay trái của Thuyết Thuyết gần chạm đến tay của Hàn Phong thì cổ tay phải đột nhiên có cảm giác lạnh ngắt, cô cúi xuống nhìn thì thấy tay của Hạo Thần đang nắm lấy cổ tay của cô, bàn tay ấy tại sao lại lạnh lẽo đến vậy, không ấm áp giống như tay của Hàn Phong. Thuyết Thuyết sợ hãi rụt tay lại, bàn tay của Hàn Phong rơi vào không trung.
Hạo Thần nhìn cô, ánh mắt cực kì lạnh lẽo, lạnh như băng tuyết vĩnh hằng ở Bắc cực.
-Không lẽ chỉ khiêu vũ một bản, cậu cũng giữ chặt đến vậy sao?-Giọng Hàn Phong không còn ấm áp như ban nãy nữa, đưa mắt nhìn Hạo Thần.
Hạo Thần không trả lời, anh chầm chậm đứng dậy, tay kia từ nắm cổ tay chuyển đến nắm bàn tay, hai người mặt đối mặt, hàn khí từ hai người tỏa ra khiến Thuyết Thuyết càng thêm sợ hãi.
Một lúc sau, Hạo Thần mới mở miệng, giọng khàn khàn bá đạo tuyên bố.
-Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
Một luồng gió lốc mang theo tiếng bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh thổi tới tai Thuyết Thuyết. Cô vô thức đưa mắt nhìn hắn, ý hắn là gì??? Thứ của hắn, không phải đang nói cô sao? Cô đâu phải đồ vật mà thứ này thứ nọ, nhưng không hiểu sao trái tim cô vẫn cứ đập mạnh mẽ.
-Thứ của cậu? Lời nói của cậu, thật buồn cười.-Hàn Phong nở nụ cười chế giễu.
-Lăng Thuyết Thuyết, hôm nay cùng tôi dự tiệc, trên danh nghĩa chính là bạn gái của tôi.-Hạo Thần vừa tuyên bố vừa tháo chiếc mặt nạ trên mặt Thuyết Thuyết ra.
Thuyết Thuyết như chết đứng khi Hạo Thần đưa tay tháo chiếc mặt, đến khi bên tai càng ngày càng nghe tiếng cười chế nhạo, khinh bỉ của mọi người thì cô mới định thần được. Cô trừng mắt với Hạo Thần rồi hét lên.
-Anh làm cái gì vậy? Tại sao lại tháo mặt nạ của tôi?
Hạo thần không để ý đến cô, buông tay đang nắm lấy bàn tay của cô ra, sau đó luồn qua eo cô, ôm chặt khiến cô áp sát vào lồng ngực vững chắc của hắn.
Thuyết Thuyết lúc này không còn quan tâm Hạo Thần đang làm gì cô, thứ mà cô quan tâm nhất chính là lời bàn tán đầy xúc phạm, mỉa mai, khinh bỉ từ đám người xung quanh, mọi hôm cô đều không để ý đến những lời nói này mà tại sao hôm nay cô lại rất rất buồn vì nó chứ?
-Đó chỉ là trên danh nghĩa, khi nào là thật thì hãy nói với tôi.-Hàn Phong lạnh lẽo không thua kém Hạo Thần, đồng thời vươn tay nắm lấy bàn tay đang buông thỏng của Thuyết Thuyết.
Sự ấm áp của bàn tay Hàn Phong khiến Thuyết Thuyết như thức tỉnh, cô nhìn lại bộ dạng lúc này của mình bây giờ, không biết nên khóc hay nên cười đây, một người thì ôm chặt lấy eo của mình, một người thì nắm chặt lấy bàn tay của mình. Làm ơn bỏ ra đi, cả hai hãy bỏ ra đi, cô không muốn như vậy nữa đâu!!!
-Cậu muốn đối đầu với tôi?-Hạo Thần cực kì lạnh lẽo nói.
-Chẳng phải từ trước đến nay đều vậy sao?-Hàn Phong nhếch mép cười.
-Được thôi, cho cậu.-Hạo Thần cười lạnh, tiếp đó là buông bàn tay lạnh giá đang ôm eo Thuyết Thuyết ra rồi đẩy cô về phía Hàn Phong như đang cho một món đồ nào đó.
Thuyết Thuyết bất ngờ bị Hạo Thần đẩy không một chút phòng bị nên cả người cô đổ nhào về phía trước té xuống đất, cô vô cùng kinh ngạc nhìn anh, lòng cô bất giác nổi lên một cơn đau, đau đến nhức nhói.
Hóa ra đối với anh, cô cũng chỉ là một món đồ, có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng mà đáng ra cô phải vui mới đúng, anh cho cô cùng khiêu vũ với Hàn Phong cơ mà, nhưng tại sao cô lại đau nhói, khó chịu đến vậy?
-Mày đang làm cái quái gì thế hả?-Hàn Phong vội đỡ Thuyết Thuyết đứng dậy rồi chạy đến túm cổ áo Hạo Thần.
-Chẳng phải mày muốn khiêu vũ với cô ta sao? Tao cho mày rồi đó, không thích sao?-Hạo Thần lãnh đạm nói.
Thuyết Thuyết hoảng hốt vội chạy tới kéo cánh tay Hàn Phong, khóe mắt cô đã ươn ướt rồi.
-Hàn Phong, đừng! Em không sao.-Thuyết Thuyết giọng nói đã nghẹn lại nhưng vẫn gắng nói rõ.
Hàn Phong nhận ra giọng cô đã nghẹn lại, liền bỏ tay ra, xoay người lo lắng hỏi thăm cô.
-Nhóc có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
-Đúng là đồ rắn độc mà, cô ta rõ ràng là trước mặt Hạo Thần muốn dây dưa với Hàn Phong nên hai người họ mới lại gây gỗ.
-Đúng đúng, ở trường Tùng Bách, cô ta chính là đồ chuột cống, con ăn mày đó.
-Vậy mà còn mặt dày đi tới dự tiệc cùng Hạo Thần nữa đấy! Ghê thật!
-Dù mày khoác lên người đầm dạ hội sang trọng thì mày cũng chỉ là Lọ Lem bẩn thiểu nghèo hèn mà thôi.
-Cút đi, đồ ăn mày, mày không xứng đáng được ở đây đâu, cút đi.
Thuyết Thuyết còn chưa kịp trả lời "Em không sao" thì xung quanh mọi người đã khinh bỉ chửi rủa cô rồi. Cô cắn môi, cắn đến sắp bật cả máu, khóe mắt đỏ hoe.
-Mấy người nói ai đó hả? Câm miệng hết cho tôi.-Hàn Phong tức giận quát lên.
Hạo Thần vẫn đứng đó, bộ dạng ung dung, giống như chuyện này không phải chuyện của anh vậy.
Thuyết Thuyết lòng đau như cắt, cô nắm lấy đuôi váy rồi cuối đầu chạy thẳng ra cửa chính, đôi mắt xinh đẹp kiều diễm khẽ khép lại, hàng lệ lăn dài trên gò má tái nhợt. Cô muốn thoát khỏi nơi này, cái nơi cao sang quyền quý này vốn dĩ không dành cho cô, vậy mà cô lại mơ tưởng có thể chạm đến nó.
Trước khi bỏ chạy cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Hạo Thần vẫn lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm, không một chút nhìn cô, đến cái liếc mắt cũng không có.
Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh - Thương Lạc Nữ